Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2006

Một số vấn đề kỹ thuật khi post bài / comments trong Blog ...Update 1

Xin chào các bạn ,

Nhằm giới thiệu với các bạn mới , VĐ xin trình bày sơ về trang "eCircles CVA Toronto và thân hữu" này.

Như các bạn thấy, Blog eCircles CVA ... được hosted bởi Blogger.com , mạng lưới chuyên về Blog, trong tinh thần Blog, cấu trúc được dàn dựng đặc biệt cho từng cá nhân, trình bày viết, cảm nghĩ , nhật ký ... Tuy nhiên chúng tôi đã sửa dổi chút phần trình bày và biến Blog thành hình thức một Forum có nhửng nét khá đặc thù . Blog Gánh Xiệc với cấu trúc mới này trở thành một blog chung cho nhiều cá nhân , hay nói cách khác đây là một tổng thể của nhiều blog cá nhân gộp lại dưới một blog chung.

Mỗi thành viên có thể tự viết, đăng bài riêng vào blog, và các thành viên khác có thể đóng góp ý kiến , tranh luận vào bài viết đó .Mỗi bài viết, hay topic, là riêng 1 trang web , có địa chỉ riêng, ( bạn có thể bấm vào dòng " Bấm Đọc Tiếp " cuối post để vào trang web riêng của bài viết này ) .
Vì là 1 trang web nên có thể insert hình ảnh, âm thanh hoặc iframe 1trang web khác ... như một số bạn đã làm , kỹ thuật về web thì trong đây cô LeAnKim là chuyên gia webdesign, các bạn có thể tham khảo với đương sự.

Để post bài hay comments có nhiếu cách, qua email, qua MS Word với phấn Blogger addins etc . Nhưng giản dị nhất là vào thẳng blog và post trong đây .

Song hành và hỗ trợ cho trang Blog là phần eCircles CVA Gơgle Groups , tất cả các posts cũng như comments trong Blog đều đượợc forward vào eCircls Group, từ đây copies các messages này được forward về hộp thơ mỗi cá nhân, tuỳ theo yêu cầu của cá nhân , các messages được chuyển hoặc dưới hình thức tóm tắt các hoạt đông trong blogs trong ngày hoặc trong tuần ...hoặc riêng biệt từng post , comment... Xin liên lạc anh ĐKG để chọn lưa cách nhận messages này .


Rất nhiều bạn khi nhận được forwarding messages từ blog đã reply và ngộ nhận là đã post vào blog, nhưng trên thực tế cái reply đó chỉ đi vào ECircles Google Group http://groups.google.com/group/EcirclesCVA chứ không vào được blog. Đó là trường hợp những comments của bạn MayLangThang đã không hiện ra trong blog lúc gần đây.


Thân mến

VD

Bao Biên

Biển hôm nay chìm trong mưa bão
Không thấy em lòng nghe nao nao
Nhớ tiếng nói , nhớ trên môi mắt
Ánh mắt vào hồn dâng lên cao

Biển hôm nay bão lại vào bờ
Từng đợt sóng vỗ tan cát khô
Xoá dấu chân mòn xưa dĩ vãng
Đã khép vào hồn thành cơn mơ

Ta tìm cát ngày xưa in dấu
Đâu trong tim khói tình ướt hoen
Ánh sáng tối mờ nhòa trong trí
Chuyện cũ xưa xa vắng biển đêm

Biển khuất mang về theo buồn tủi
Biển ướt mưa vẫn nhớ thương hoài
Thương mắt lệ hôm nao em
khócTrên sóng biển , một đời mất nhau

Đông Hòa
30.09.06

Thu Buo^`n

Thu Buo^`n

Ba^ng khua^ng ddu+'ng giu+~a khung tro+`i
Tha'ng na(m qua va^~n tu+o+i lo+`i buo^`n xu+a
Mo^.t ma`u bay bo^?ng trang tho+
Nghi`n mo^i chi'n mo.ng nga^?n ngo+ thu ve^`
Mo+` xa ao' tra('ng to'c the^`
DDu+o+`ng xa to^i nga.i ddi ve^` le? loi!
QN.
Ba^y gio*` ngu*o*`i dda~ co' ddo^i
Ddu*o*`ng xu*a nga`y ddo' rie^ng to^i ddo^.c ha`nh
Thu ddi la' cha(?ng co`n xanh
To^i nhu* chie^'c la' xa ca`nh bay bay
Hoa`i mo* bo'ng da'ng trang dda`i
Ngu*o*`i xu*a co`n giu*? to'c da`i nga`n na(m ..

Nam DDe^' ..

Ngu*o*`i va` To^i ...

Ngu*o*`i va` To^i ...

Ngu*o*`i dde^'n tu*. phu*o*ng Nam
To^i ve^` tu*` phu*o*ng Ba('c
Nha` tranh chie^`u kho'i lam
DDo^i tim ho^`ng tha('t cha(.t

Gio*` va^?n co`n xa qua'
Mo^~i ddu*'a o*? mo^.t no*i
Ti`nh va^?n co`n ddo^i nga~
Mo* pha'o no^~ tung tro*`i

Ru*o*.u ho^`ng chu*a chung uo^'ng
DDa~ nghe nga^y nga^'t say
Da^?u cho ti`nh dde^'n muo^.n
Se~ be^n nhau la^u da`i

To^i ngo^`i dda^y nhung nho*'
Mo^.t ngu*o*`i ta^.n phu*o*ng Nam
Nghe tu*o*?ng chu*`ng xa la('m
Nhu*ng tha^.t ra ra^'t ga^`n ....

Nam DDe^' ...

Nó và BlogCVA

NÓ và BLOGCVA

Tháng 11 năm 2005 khi BlogCVA mới vừa thành lập được một tháng, bạn bè còn bước đi trong dọ dẫm và rời rạc thì bác VĐ mời một cây viết mới vào Blog mang cái tên vừa lạ vừa quen thuộc là "NÓ" (nttn). Nhìn địa chỉ email là umich (michigan university), ĐKG đoán già đoán non chắc đây là một cô sinh viên còn trẻ tuổi nên liền lên mặt xưng hô là bác và coi "Nó" là cô bạn trẻ tuổi của mình (tiểu bằng hữu)….

Sự xuất hiện của Nó trên BlogCVA đem đến một luồng gió mới và sinh khí mới. Nó có tài về đủ mọi mặt, từ Kỹ thuật, Nhạc, Thơ, Văn, Hình ảnh và nhất là những lời đối thoại dí dỏm …không kém phần sâu sắc tế nhị. (Xin xem thêm link)

Chào cô bạn nhỏ Thu Nga

Ẩn sâu trong đó là một tâm hồn nghệ sĩ mong manh, nhiều xúc cảm.

Ngày 03 tháng 12, 2005 NÓ posted bài thơ "Mai tôi chết" rồi sau đó vắng bóng ít lâu khiến mọi người trên Blog bàng hoàng thương nhớ:

Mai Tôi Chết

Nhưng sau đó NÓ xuất trở hiện lại trong lòng mong đợi của mọi người với Nhạc, Hình ảnh, Thơ và những đối thoại đầy thi vị….

Ngày 02 tháng năm 2006 Nó gửi tới các bạn hữu trên BlogCVA "Một lời chào" và sau đó là sự im lặng không cùng, báo hiệu cho sự cô đơn của Blog mà tôi phải đối diện như đi trong đồng vắng (các bạn bè nồng cốt đều xa vắng, xin xem thêm bài Hồi Sinh):

Một Lời Chào

Mùa hè 2006 khi những cánh chim xưa đã trở về đông đủ thì thình lình sự tái xuất hiện của Nó ngày 02 tháng Chín 2006 làm mọi người vỡ oà sung sướng:

Knock-Knock

Nó đến mang lại đầy hình ảnh và âm thanh sống động. Cái post gần đây nhất của Nó là:

Vết Thương Lòng


Những tưởng Nó sẽ ở cùng bạn hữu ít lâu...nào ngờ ngày 22 tháng chín 2006 Nó yêu cần BlogCVA xóa tên mình trong danh sách hội viên mà không một lời giải thích lý do. Tôi rất trân trọng Nó nên chỉ làm theo những gì NÓ yêu cầu mà không hỏi han, thắc mắc vì không muốn chạm tới những nỗi riêng tư của ai, nhưng trong thâm tâm tôi cầu mong một điều là Nó không mang theo mình một "vết thương lòng" nào và một ngày nào đó Nó sẽ trở về với BlogCVA vì bản chất của Nó là một người nghệ sĩ, cần chia xẻ nhiều dáng vẽ của nghệ thuật ....cần các bạn hữu hiểu mình xung quanh...và BlogCVA cũng cần sự hiện diện của Nó.

Với ý nghĩ đó tôi xin cám ơn những gì Nó đã đóng góp cho BlogCVA và tin tưởng Nó sẽ trở lại với mọi người một ngày không xa ….

Dĩ nhiên Nó là một webmaster đã biết đường đi thì cũng biết đường về ....

Ngẫm ra trái đất vẫn tròn
Còn duyên tao ngộ thì còn gặp nhau.

ĐKG.
Một bài thơ ngắn cho cóc cuối tuần:

MÀU ÁO XƯA,

Màu xưa, nay đã phai rồi,
Áo xưa, nay phủ bụi mờ thời gian
Dốc xưa , nay ngập lá vàng
Em xưa, biền biệt về khoang trời nào
Ta về ôm giấc chiêm bao
Đêm nằm gối mộng mơ màu áo xưa
Bây giờ biết nhớ sao vừa
Màu xưa , áo cũ , nắng mưa thưở nào

Lâm hoài Thi

Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2006

LỜI CON NÍT

Kids Being Funny.

The following excerpts are actual answers given on history tests and in Sunday school quizzes by children between 5th and 6th grade, in Ohio. They were collected over a period of three years by two teachers.
Read carefully for grammar, misplaced modifiers, and of course, spelling! Kids should rule the world, as it would be a laugh a minute for us Adults and therefore no time to war or argue.

***
Ancient Egypt was old. It was inhabited by gypsies and mummies who all wrote in hydraulics. They lived in the Sarah Dessert. The climate of the Sarah is such that all the inhabitants have to live elsewhere.

***
Moses led the Hebrew slaves to the Red Sea where they made unleavened bread, which is bread made without any ingredients. Moses went up on Mount Cyanide to get the ten commandos. He died before he ever reached Canada but his commandos made it.

***
Solomon had three hundred wives and seven hundred porcupines. He was an actual hysterical figure as well as being in the bible. It sounds like he was sort of busy too.

***
The Greeks were a highly sculptured people, and without them we wouldn't have history. The Greeks also had myths. A myth is a young female moth.

***
Socrates was a famous old Greek teacher who went around giving people advice. They killed him. He later died from an overdose of wedlock which is apparently poisonous. After his death, his career suffered a dramatic decline.

***
In the first Olympic games, Greeks ran races, jumped, hurled biscuits, And threw the java. The games were messier then than they show on TV now.

***
Julius Caesar extinguished himself on the battlefields of Gaul. The Ides of March murdered him because they thought he was going to be made king. Dying, he gasped out "Same to you, Brutus."

***
Joan of Arc was burnt to a steak and was canonized by Bernard Shaw for reasons I don't really understand. The English and French still have problems.

***
Queen Elizabeth was the "Virgin Queen". As a queen she was a success. When she exposed herself before her troops they all shouted "hurrah!" and that was the end of the fighting for a long while.

***
It was an age of great inventions and discoveries. Gutenberg invented removable type and the Bible. Another important invention was the circulation of blood.

***
Sir Walter Raleigh is a historical figure because he invented cigarettes and started smoking.

***
Sir Francis Drake circumcised the world with a 100 foot clipper which was very dangerous to all his men.

***
The greatest writer of the Renaissance was William Shakespeare. He was born in the year 1564, supposedly on his birthday. He never made much money and is famous only because of his plays. He wrote tragedies, comedies, and hysterectomies, all in Islamic pentameter.

***
Writing at the same time as Shakespeare was Miguel Cervantes. He Wrote Donkey Hote. The next great author was John Milton. Milton wrote Paradise Lost. Since then no one ever found it.

***
Delegates from the original 13 states formed the Contented Congress. Thomas Jefferson, a Virgin, and Benjamin Franklin were two singers of The Declaration of Independence. Franklin discovered electricity by rubbing two cats backward and also declared, "A horse divided against itself cannot stand." He was a naturalist for sure. Franklin died in 1790 and is still dead.

***
Abraham Lincoln became America's greatest Precedent. Lincoln's Mother died in infancy, and he was born in a log cabin which he built with his own hands. Abraham Lincoln freed the slaves by signing the Emasculation Proclamation.

***
On the night of April 14, 1865, Lincoln went to the theater and got Shot in his seat by one of the actors in a moving picture show. They believe the assinator was John Wilkes Booth, a supposingly insane actor. This ruined Booth's career.

***
Johann Bach wrote a great many musical compositions and had a large Number of children. In between he practiced on an old spinster which he kept up in his attic. Bach died from 1750 to the present. Bach was the most Famous composer in the world and so was Handel. Handel was half German, half Italian, and half English. He was very large.

***
Bethoven wrote music even though he was deaf. He was so deaf that he Wrote loud music and became the father of rock and roll. He took long walks in the forest even when everyone was calling for him. Beethoven expired in 1827 and later died for this.

***
The nineteenth century was a time of a great many thoughts and inventions. People stopped reproducing by hand and started reproducing by machine. The invention of the steamboat caused a network of rivers to spring up.

***
Cyrus McCormick invented the McCormick raper, which did the work of a hundred men.

***
Louis Pasteur discovered a cure for rabbits but I don't know why.

***
Charles Darwin was a naturalist. He wrote the Organ of the Species. It was very long people got upset about it and had trials to see if it was really true. He sort of said God's days were not just 24 hours but without watches who knew anyhow? I don't get it.

***
Madman Curie discovered radio. She was the first woman to do what she did. Other women have become scientists since her but they didn't get to find radios because they were already taken.

***
Karl Marx was one of the Marx Brothers. The other three were in the movies. Karl made speeches and started revolutions. Someone in the family had to have a job, I guess.

Thứ Năm, 28 tháng 9, 2006

Mông Long Sâu Tui



Cuối mùa đông em ngồi gỡ tóc
Sóng lòng dâng cuối trời chơ vơ
Tìm mây qua hỏi chàng phương ấy
Có hay rằng em vẫn đợi chờ

Gió về sang theo từng con nước
Ngọn lớn ròng theo giọt mưa sa
Tiếc tình ta mấy năm không gặp
Thương nhớ người đôi mắt lệ nhoà

Đếm từng năm qua từng tháng hạ
Ngày trôi đi giấc mộng vẫn còn
Vẫn thấy một đêm mưa nước ngập
Nước mắt ân tình ai đang tuôn

Nay mùa xuân đã về đến rồi
Mà chàng nơi đâu ở cõi đời
Sao để em sầu ân tình nặng
Mãi buông hồn theo giấc canh trôi

Nước vừa lại lên con cá vẫy
Nhìn sóng trườn lại nhớ ngày nao
Ngồi bên nhau cần câu gục gặc
Trông cá đớp mồi vui với nhau

Để bây giờ tháng hạ thu đông
Cả mùa xuân hoa nở xanh hồng
Mà bóng chim xưa giờ khuất biệt
Cay đắng tâm sầu dạ thương mong

Đông Hòa
09.07.06

Phu Mâu Ân Tinh



Sầu thương ! Số kiếp của con người
Buổi mới sinh sữa mẹ khóc đòi
Từng tháng năm lớn lên trí định
Chữ hiếu không tròn giữa cõi đời

Song thân ơi ! Có biết lòng con
Đang trỗi lên hư khúc mỏi mòn
Nhớ Cha thương Mẹ thời ly loạn
Tạ thế trong chiều mưa ngập sông

Năm canh tàn bình minh sắp sang
Lụy ứa trong tim vẫn mơ màng
Theo tiếng hoàng hôn đang trở muộn
Đang hừng lên lấp ánh trăng tàn

Ôi , thời gian sao nỡ phụ phàng
Để hôm nay ly biệt tình thâm
Nhìn mộ chí xót thương Cha Mẹ
Nợ nghĩa tình sao trả chữ ân

Nay ! Ở nơi đây con quỳ lạy
Xin nguyện cầu cho đấng sinh thành
Đang ngủ yên ngàn thu vĩnh biệt
Được muôn đời trong cõi bằng an

Đông Hòa
09.07.06

Tình Ơi Là Tình

Thứ Ba, 26 tháng 9, 2006

Tâm Tinh Ngoc Lan


Ta vừa nghe giọng hát năm cũ
Thật trầm buồn tiếng hát Ngọc Lan
Nghe hồn khơi lên niềm luyến tiếc
Nghe nhớ nhung , bong dáng sương loang

Ôi , người nơi đâu trong ảo ảnh
Dòng suối huyền thanh thản giấc mơ
Cơn gió tan gửi theo khói mộng
Theo một ngày nghe tiếng rung tơ

Ta vừa nghe tiếng đàn quen thuộc
Tiếng hát ai cất giữa đồi xanh
Đâu tâm sự , cõi lòng thấm máu
Đớn đau cho số kiếp của nàng

Ngọc Lan , ta nào quên ! Không thể
Dù thời gian có chìm vào mông mênh
Nhưng vẫn đó khuôn mặt khả ái
Giọng hát buồn vào hồn một đêm

Đông Hòa
27.09.06

Tinh Xuân Nu

Trên tay em cầm dải lụa hồng
Dáng nhẹ nhàng điệu múa cầu vồng
Như nàng tiên nữ trên thượng giới
Hương trinh trầm lắng giữa xuân nồng

Thanh thoát thân hình em uyển chuyển
Vũ điệu theo tiếng nhạc thăng hoa
Ta nhìn em bâng khuâng thương mến
Yêu rồi người con gái tiên sa

Này em ơi ! Nghìn lời yêu dấu
Muốn nói với nàng hết đêm nay
Xin được đón gót son rực rỡ
Ngón tay xinh giây phút tim say

Này em ơi ! Xuân thì chơi vơi
Sâu lắng hồn nghe yêu vạn lời
Mong em , câu tình anh xin nói
Ngọt ngào như khúc hát cao vời

Đông Hòa
27.09.06

Tông Biêt Ly Tinh


Gió thổi qua song , song cửa nhỏ
Em đang ngồi tay co , tay đan
Chiếc áo len thắm tình cô phụ
Chầy canh dài đêm thức sầu mang

Hỡi chàng ơi ! Biệt thu quan ải
Có thấu chăng tiếng gọi ân tình
Nửa đêm sang em ngồi mong đợi
Tin của chàng chiến thắng hồi kinh

Nhưng phương trời xa xôi cách trở
Làm sao chàng biết nỗi lòng em
Giữa mùa thu em ngồi đan áo
Gửi cho chàng bớt lạnh từng đêm

Ôi ! Tình yêu này chàng có biết
Khối tương tư em gửi mỗi chiều
Về nơi chàng biên cương xứ lạ
Để chàng mang hơi hướng người yêu

Gió thổi qua sông , sóng mù lặng
Vắng tin chàng trăng khuyết đầy trăng
Mấy mươi lần khuyết tròn , lại khuyết
Ở phương nào chàng biết hay chăng

Đông Hòa
07.07.06

Thương Xot Doi Linh Trân

Ngày xưa bên mái nhà thân ái
Bên lũy tre đang đón bình minh
Có tuổi thơ trong mùa chinh chiến
Xa trong tim , giấc mơ hoà bình

Sớm yên vui vang xa tiếng đạn
Tiếng pháo bay lặng lẽ từng đêm
Và bao người vẫn còn nằm xuống
Vang khắp nơi xiết bao tiếng rên

Rồi thời gian lặng lẽ trôi nhanh
Thành lính chiến trấn giữ quê làng
Trên vai mang mối hờn sông núi
Mang hận thù từng tháng năm sang

Một hôm lính chết , đường về làng
Nghìn hoa rải trắng khóc ly tan
Khóc cho người anh hùng đất nước
Quên mình vì quê hương hiến dâng

Đông Hòa
26.09.06

Phô Xuân


Hôm nay trên phố thật đông vui
Thoáng xa thấy dáng ai đang cười
Nét mặt hân hoan và rạng rở
Mắt nhìn khắp nơi những hoa tươi

Hôm nay trên phố vừa đến xuân
Người người tíu tít về thôn làng
Vui ba ngày tết cho thoả mãn
Bao ngày xa xứ tìm miếng ăn

Thênh thang trên phố dáng mùa xuân
Hoa nở , trời trong rải mây vàng
Trước nhà đôi liễn dài , câu chúc
Chúc Ông Bà Cha Mẹ sống tuổi trăm

Hôm nay tay bắt lấy bàn tay
Nắm nhau cùng đón xuân thắm đầy
Pháo hồng , mứt tết cùng lễ tiệc
Chung vui ly rượu nồng hương say

Đông Hòa
26.09.06

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2006

VIỆT NAM


VIỆT NAM QUÊ HƯƠNG TÌM LẠI

Hô`ng Vũ Lan Nhi

Bác Lãng,
Mấy hôm nay trời bỗng dưng đổ lạnh, cái lạnh có thêm buốt giá làm cóng cả tay chân. Trời đã lạnh, lại không có nắng, làm cho không gian bàng bạc, mờ nhạt, khiến những người có tâm hồn bén nhậy như tui đây, lại thấy buồn dâng, xâm chiếm cả cõi lòng. Tui đang lang thang ngoài vườn, chẳng có mục đích, cho nên, khi có cơn gió thổi mạnh, tui vội vào nhà tránh gió. May quá, bác đã gọi phone cho tui đúng lúc. Có bác trò chuyện, tui cũng thấy thời giờ mau qua. Cái vui của bác đà làm tui vui lây, và bác cho biết, bác đã đi khắp nước Việt Nam, từ ảỉ Nam Quan cho đến mũi Cà Mâu. Tui cũng mừng cho bác còn có sức khoẻ để lê gót giày trên khắp vùng trời từ Bắc chí Nam. Rồi bác báo cho biết, bác đã gửi hình trong website

http://www.pbase.com/bac_ninh

vào Quán Hẹn Bên Sông

http://www.Hongvulannhi.com

cho tui rồi đó.Lần sau, nếu Bác có đi chơi xa, thì ới một tiếng cho bà con đi theo với nha. Ít ra cũng có tui xách cạp táp theo chân bác và bà Cai của bác.Nhìn hình bác chụp với những nơi bác đã đi qua, tui mê quá, và đã xem hết rồi, đang chờ bác post hình mới nữa đây. Bác chụp hình đẹp quá. Phải nói một câu “chụp đẹp như thợ” mới diễn tả được đúng lời khen của tui. Có nhiều tấm hình bác chụp, có thể in ra làm Post Card được đó. Bác còn nhớ không, cái thời bác ở Canada, bác đã có lòng " chìu” tui, vác máy ảnh đi chụp phong cảnh thơ mộng, có quán bên sông...khi tui ngỏ ý muốn có một hình đẹp cho Quán Hẹn Bên Sông của tui... Bác cũng đã chịu khó vác máy đi chụp nhiều hình phong cảnh lắm, nhưng tui vẫn chưa ưng ý cái hình nào. Có lẽ dù cũng là cảnh sông nước, nhưng vẫn thiếu hình bóng con đò quê hương, cho nên, nhìn hình, tui không cảm thấy giống ý muốn của tui. Mà tả ra, tui lại cũng không biết phải tả sao cho đúng ý. Có phải tui khó tính không bác? Và không biết bác có nghĩ:- Khó tính như rứa, cho ở ế suốt đời cho đáng kiếp.Nếu bác có nghĩ thế, tui cũng cám ơn, vì tui đã ế suốt đời rồi. Còn gì để than thở nữa đâu!Rồi thời gian trôi qua lặng lẽ, cả bác lẫn tui đều quên...Bỗng dưng hôm nay, trong cả ngàn bức hình bác chụp, tui đã xem và tui vẫn luôn mê phong cảnh thơ mộng, cây si đầu làng, con thuyền lơ lửng trên dòng sông, cảnh trời mây non nước, và tui đã reo lên vui mừng khi bắt gặp những hình ảnh đẹp miền quê... đó là những tấm hình bác chụp ở Bình Quới... và tui đã chọn được hình cho Quán Hẹn Bên Sông của tui rồi. Cám ơn bác nhiều. Đôi khi người ta lại bắt gặp nhau trong những tình cờ của cuộc đời! Cũng như tình cờ bác và tui đã gặp nhau vậy!Tui nhìn những hình bác chụp ở "quê tôi" tức là quê Bắc Ninh cúa bác đó, tui không phải là dân Bắc Ninh, vậy mà khi đọc đến hai chữ Bắc Ninh, lòng tui cũng vui vui, và khi được nhìn cây si đầu làng, và những phong cảnh nơi quê Bắc Ninh của Bác, tui có chút ngậm ngùi, vì Bắc Ninh, hai chữ thân thương đó, cũng là quê của "cố nhân" tui. Gái Bắc Ninh đẹp, trai Bắc Ninh tài, và cả hai, tâm hồn tràn đầy thơ văn thi phú...Hình như tâm hồn tui mong manh như một cung tơ, chỉ một tiếng chim hót, chỉ một giọt nắng bên thềm, chỉ một hình ảnh nào trong tuổi thơ, cũng đủ cho hồn tui rung lên những điệu nhạc...Cám ơn bác một lần nữa, vì những bức hình của làng quê Việt Nam, tui đã nhìn lại được cảnh đẹp của 3 miền đất nước. Bắc Ninh quê của bác, phong cảnh cũng hữu tình và thơ mộng như Ninh Bình quê của tui. Đã lâu lắm, từ ngày tui bỏ xứ ra đi từ năm 1949 đến bây giờ, tui mới được nhìn lại “quê tui” qua hình chụp rõ nét của bác. Vậy mà khi đọc đến hai chữ Ninh Bình, tui cảm động đến nghẹn ngào. Bao giờ nhỉ, tui mới được bước chân lên những con đường quê xưa. Bao giờ nhỉ, tui mới được nhìn lại dòng sông cũ, với những cánh hoa bồng bồng màu tím trôi lờ lững theo dòng nước. Lưu Phương, làng xóm quê tui có luỹ tre bao bọc, có dòng sông uốn khúc, có tiếng chuông nhà Thờ vang lên sáng, chiều…Lòng nhớ quê cũ đang trào dâng trong hồn tui.Tui cũng đã ở Hà Nội, đã đứng chụp hình ở chân cầu Thê Húc, đã đi qua đi lại hàng bao nhiêu lần con đường bờ Hồ, từ nhà tui, số 46 Phố Hàng Chuối, tức phố Béylié, tui đi bộ đến chợ Hôm, đứng chờ xe điện, để tới trạm dừng ở bờ hồ. Tui đã đi bộ nhìn cảnh liễu rủ xuống mặt hồ trong ánh nắng chói chan của một buổi sáng hồng. Tui cũng đã nhìn cảnh sương mù giăng giăng khắp bầu trời Hà Nội vào những chiều Thu... Tui đi bộ lên phố hàng Đào, đi thẳng nữa lên phố Mới, quẹo phải là tui ghé thăm anh chị Cả của tui là anh chị Lê Ngọc Huỳnh... Cũng tại nơi đây, trong lứa tuổi 13, vừa thi đỗ bằng Tiểu Học xong, tui đã "được" lọt vào đôi mắt đen láy của một chàng trai đang học lớp đệ Tam trường Nguyễn Trãi. Cho đến bây giờ tui vẫn nhớ như in, dáng chàng vừa tầm, mập mập, trắng như cục bột, và thuộc loại đẹp trai. Lá thư đầu đời cúa chàng gửi cho tui, qua tay thằng em họ học cùng lớp với chàng, đã làm cho tui mất ăn mất ngủ. Chữ viết của chàng đẹp, lá thư thơm mùi giấy pelure xanh, và chàng đã ví tình chàng say mê tui giống như Lamartine say mê Elvire vậy. Thuở ấy, tui mới đỗ xong cái bằng Tiểu Học, tui làm sao biết Elvire là ai, lại càng không biết Lamartine làm nghề ngỗng gì, hay vẫn còn đi học như chàng, có khi lại học cùng lớp với chàng cũng nên, có thể, vì có cùng lớp, chàng mới biết rõ họ yêu nhau đến như vậy chứ… Lá thư với những lời lẽ say đắm như vậy làm sao tui đành xé bỏ. Thỉnh thoảng, ngó quanh nhìn quẩn không có bóng ai, tui vội vàng mở tờ thư ra đọc lại. Tui cất kỹ vào túi aó, sợ nó rơi ra, Mẹ tui bắt được là mách Bố, Bố sẽ cho tui ăn đòn nát đít. Tui sợ roi đòn của Bố tui lắm. Chỉ hình dung ra cái roi mây cong vút quắn vào mông, hồn vía tui đã bay lên tận mây xanh rồi. Tui bèn nghĩ cách dấu nó trong đáy valise nhỏ, mà tui thường để áo quần của poupée, cùng những chiếc khăn tui đang tập thêu thùa cho ra dáng con gái …Tui tưởng tui sẽ yên tâm, nhưng khi đang nằm ngủ cạnh Mẹ, tui lại nghĩ, nhỡ có chuyện gì, Mẹ lục valise của tui ra tìm cái gì đó, lá thư nằm chình ình trong valise thì lại nguy cho tính mạng tui hơn, nên tui lại nhỏm dậy, nghĩ cách chuyển nó đi nơi khác cho an toàn hơn. Và dù cho có dấu ở đâu đi nữa, tui cũng không cảm thấy yên tâm, cho nên, tui cứ nằm chưa kịp chợp mắt, đã lại dậy chuyển lá thư sang chỗ khác...Thực ra, chỉ tại có tật giật mình thế thôi. Mẹ tui đâu có thì giờ rảnh làm chuyện vớ vẩn ấy. Cũng tại tui thức dậy nhiều lần, đã làm Mẹ tui thức giấc, cất giọng nhẹ nhàng hỏi tui:- Sao không ngủ đi con, mà cứ dậy hoài vậy?Sợ mẹ nghi ngờ, tui đành bóp bụng nằm im, và giấc ngủ đã giúp tui qua được một đêm ngủ bình an!Lá thư đã làm tui điêu đứng như vậy, nhưng trên thực tế, tui chưa dám nói chuyện với chàng lần nào. Một vài lần, chàng đi cùng thằng em họ đứng hỏi tui vài câu, tui cứ cúi gầm mặt nhìn hai ngón chân cái của tui di di dưới đất, và tui nghĩ, nếu chàng đứng đó lâu thêm tí nữa, chắc ngón chân cái của tui cũng có thể đào sâu xuống chỗ đất tui đứng.Có lẽ thằng em họ thấy tui nhát quá, đã kéo chàng đi ra bờ hồ uống cà phê. Tui thở phào nhẹ nhõm.Lại một bất ngờ xảy đến cho tui. Anh Kha từ Huế về Hanoi đi công tác, đã đến nhà thăm Thày Mẹ và đua lá thư của anh Khoa nhờ chuyển cho Thày mẹ tui. Cái tin tui sẽ được theo anh Kha vào Huế ở với gia đình anh Khoa, đã làm tui vui quá là vui. Vui ngang khi tui đuợc nghe đọc tên tui đỗ khi tui đứng ở trường Thanh Quan nghe xướng danh qua máy phóng thanh:- Lê Hồng Diệp. Tui đã hét vang trời, và chạy bay về nhà (dĩ nhiên là bằng xe đạp) để báo tin vui tui đã đỗ. Gia đình tui vui lắm, và bữa cơm chiều đã thịnh soạn hơn mọi bữa.Niềm vui thi đỗ, cộng với lá thư tỏ tình của chàng NQH, và bây giờ tui lại được đi xa, còn gì vui cho bằng. Từ sau khi thi đỗ xong mảnh bằng Tiểu Học, tui cảm thấy mình bỗng nhiên lớn hẳn …Tui sửa soạn aó quần, sắp xếp vào valise to tất cả mọi thứ cần thiết cho một người con gái sắp xa rời vòng tay thương yêu của Mẹ. Mẹ tui dặn dò con gái đủ thứ. Nào là đừng ham chơi, đàn đúm; nào là nhớ đi lễ chủ Nhật, hãy cố gắng học hành cho giỏi, nhất là đừng chơi thân với con trai, đừng đi đâu một mình với con trai… Sao lại cứ nhắc đi nhắc lại hai chữ con trai nhỉ, làm như con trai là ông Kẹ ác độc, ăn thịt con nít. Nghe riết, tui cũng đâm sợ con trai, nhìn con trai không mấy thiện cảm...… Hình ảnh Hà Nội do bác chụp đã làm tui nhớ lại cả một thời thơ ấu của tui…trong tuổi ngây thơ, dại khờ nhưng dễ yêu …Tiếp theo là những bức hình phong cảnh Huế, với các lăng tẩm cuả vua chúa ngày xưa …Trí óc tui lại lần mò về khung trời thơ mộng tiếp nối …Hình ảnh đầu tiên của Huế đập vào mắt tui là chiếc cầu Trường Tiền bắc ngang sông Hương . Thời đó tui nghe có người gọi là Tràng Tiền, có người gọi là Trường Tiền. Và sau này, tui đã thuộc lòng câu hò:… Cầu Trường Tiền có sáu vài, mười hai nhịp,Em theo không kịp, khổ lắm anh ơi …Thà rằng không biết thì thôi,Biết rồi mỗi đứa mỗi nơi cũng buồn!Tui trở thành nữ sinh Đồng Khánh, là một trong 4 người Bắc học ở trường Đồng Khánh lúc bấy giờ. Tui nhớ B1 có Nguyễn Thị Nga, B3 có tui, và B4 có hai chị em Trần Mạnh Quang, Trần Thục Chiêm con cụ Trọng Lang, nhà văn …Tui nhớ là tui chả hiểu người dân Huế nói gì, khi họ hỏi tui. Nhất là một vài kỷ niệm khó quên, trong thời gian đầu tới Huê. Ngày đầu tiên vào lớp, chưa biết nếp tẻ ra sao, Thày Trần Điền đã goị tên người cuối sổ là tui lên đọc giảng văn: Bầy chiên trở xuống đồng. Tui vừa cất tiếng:- Bầy chiên “chở” xuống đồngThì cả lớp đều cười bò lăn bò càng ra bàn, rồi họ hỏi nhau:-Tiệng chi mà lạ rứa bay!Nhưng Thày Điền đã giảng giải, người Bắc người ta đọc đúng dấu hỏi, dấu ngã, chữ có g và không g … Họ chỉ đọc sai chữ s và chữ x, cũng như tr với ch như chữ “trở” là tr thì lại đọc giống như ch …Và lại một chuyện vui nữa, khi nghe cô Trung Thu, dạy môn Vật Lý. Sau khi nghe cô giảng bài đã chẳng hiểu gì, lại còn phải chép bài do cô đọc, thế nên, khi cô đọc đến chữ “phột pho”, thì tui đã viết rõ ràng thành “ thuốc phong”. Buổi tối khi ngồi học bài, chị Hồng đã ngạc nhiên khi có chữ thuốc phong trong môn hóa học, và nhắc tui ngày mai mượn vở bạn xem lại. Thì ra đó là chất phosphore, báo hại tui nghe thành thuốc phong …Ấy thế mà chỉ trong vòng sáu tháng sau, tui đã như tinh chằng trong lớp. Đến năm lên lớp Đệ Lục, thì tui đã nói y chang tiếng Huế lúc nào không hay. Huế thơ mộng và hữu tình, với dòng sông uốn khúc, với cầu bắc ngang sông, và những con đò xuôi ngược trên dòng sông, trong cảnh chiều tà, giữa ánh nắng chiều đang nhạt dần trên mặt nước, và chiếu xuống lòng sông ánh đỏ ối của mặt trời đang lặn.Huế đẹp trong nét cổ kính. Những bức tường thành dạn dầy mưa gió, bao phủ rêu xanh, loang lổ những rạn nứt của thời gian, để từ phia bên trong tường, ngạo nghễ vươn lên những cây cổ thụ xum xuê cành lá, che rợp bóng mát của một khu vuờn rộng lớn bao la, mà những dân giả đi phía ngoài thành, chỉ được nhìn ngọn cây cổ thụ xanh um màu lá …Tui ở vùng Tây Lộc, gần thành Mang Cá, ngày ngày đi học, đều đi qua hai hồ sen trắng và đỏ. Con đường đất phía giữa chia đôi hai hồ, đã cho tui tầm nhìn bao la, và cho tui hưởng mùi thơm ngào ngạt của sen mỗi buổi sáng. Dòng Hương Giang đã chia đôi thành phố Huế, giống như dòng sông Seine đã chia đôi bờ thành phố Paris, khiến cho tui nghĩ đến hai chữ Đôi Bờ đã cho tui thấy cảnh thơ mộng, dù có chút gì đó chia ly… Bài thơ Đôi Bờ của tui ngày xưa, tui chép lại đây cho bác đọc nhé:Anh ở bên này sôngVẫn chiều chiều ngóng trông,Một bóng hình yêu dấuGiữa bầu trời mênh mông. Thướt tha aó trắng dàiEm đứng tựa cành mai,Nắng chiếu vào đôi máCho hồng má hây hây.Đôi mắt đẹp xa xămNụ cười như trăng rằmĐã làm anh xao xuyến,Trong nỗi nhớ âm thầm.Em ở bên kia bờNét đài các, ngây thơNgày hai buổi đi họcGặp anh giả làm ngơ! Tình chưa lần thổ lộBởi ngăn cách đôi bờChỉ nhìn theo dáng nhỏ,Đêm nằm mộng vu vơ …Huế có những mùa mưa thối đất thối đai, dai dẳng từ tuần này qua tháng nọ, khiến bầu trời lúc nào cũng âm u, lạnh lẽo! Những cơn gió thổi càng làm cho cái buốt giá thấm vào cơ thể, khiến chân tay tui lúc nào cũng lạnh tê. Những chiều tan học về, tui chỉ còn biết ở nhà cho ấm áp, và quanh quẩn nơi phòng học nghe radio, có tiếng hát Hương Thủy, diễn đạt Đêm Tàn Bến Ngự tuyệt vời; có tiếng Thanh Nhạn cao vút trong Tiếng Sáo Thiên Thai...Và tiếng Hương Việt trong Khối Tình Trương Chi ...Và rồi tiếp tục là Mộng Chiều Xuân, Giáo Đường Im Bóng, Ai Về Sông Tương, Trăng Mờ Bên Suối, Hẹn Một Ngày Về, Chiều Cô Đơn...còn một bài gì nữa của nhạc sĩ Dương Thiệu Tước mà thời đó rất nổi tiếng, mà tui bỗng dưng quên tên...Hình như là Bóng Chiều Xưa ...Sau mùa mua, là những ngày tháng nắng, nắng chói chang, gay gắt, nóng nhu thiêu như đốt, chắc là ông trời muốn công bằng để bù lại những ngày ướt át, lạnh lẽo vừa qua. Dù sao, những ngày nắng, nhất là vào mùa nghỉ học, 3 tháng hè cho tui rong chơi cùng bè bạn. Tui cùng nhóm bạn Nam Sâm, Ngọc Liệu, Như Lan, đã hẹn hò nhau đi thăm chùa Thiên Mụ. Tới nơi, trèo lên đuợc tới cổng Chùa, thì chúng tôi cũng đã mệt đừ. Tuy nhiên tui vẫn còn nhìn thấy hai bên tường, bên vẽ Ông Thiện, bên vẽ Ông Ác. Người hiền bao giờ cũng có nụ cười bao dung. Người ác, chỉ cần nhìn đôi mắt xếch ngược, cũng đủ khiếp vía rồi.Vào trong Chùa, mùi nhang, tiếng mõ đều đều, trong không khí tĩnh mịch, lặng lẽ, càng làm cho cảnh chùa thêm trang nghiêm. Nam Sâm có quen một sư cô ở đây, cho nên chúng tôi được sư cô dẫn đi vãn cảnh chùa. Chùa được xây trên một địa thế cao, phải bước bao nhiêu bực, kể từ mặt đường, mới lên được tới sân chùa. Sư cô dẫn chúng tôi đi thăm xung quanh chùa. Đất rộng mênh mông, có khu đất chưa xây cất, để hoang, cỏ dại mọc chi chít, cộng thêm những cây hoang mọc chen chúc nhau, tạo thành vẻ đẹp hoang vu. Từ cuối dãy, tui phóng tầm mắt ra xa thật xa, thấy được, những con đò lơ lửng, và tiếng gió vi vu, trong cảnh ngả về chiều, ánh nắng theo ngọn cây đong đưa, đã làm cho lòng tui chùng xuống, một nỗi buồn vô cớ xâm chiếm cả tâm hồn tui. Tui mê cảnh hoang vu, thơ mộng này, và ước ao giá có được một cái nhà nhỏ trong khung cảnh nên thơ này mà ở, thật thú vị biết bao! Còn nếu bảo tui đi tu để hưởng cảnh đẹp này, thì tui đành trở về trần, vì tui không có căn tu. Khi tui xem phim Sister Act, thì tui thích lắm, vì gía tui đi tu, thì chắc tui cũng nổi loạn, cũng phải tạo cái vui nhộn cho cá nhân tui và cho các bạn sống chung quanh tui. Tui chỉ ở Huế có hai năm thôi. Trong thời gian đó cũng chẳng được đi chơi đâu xa, hay đi thăm các lăng tẩm của vua chúa, vì thời đó không được yên ổn. Tui nghe nói loáng thoáng đâu đó rằng, tụi VC ẩn hiện nơi đó như ma, cướp của, bắt cóc người... nên tui sợ lắm. Tui chỉ quanh quẩn trong thành phố, ra chợ Đông ba mua guốc, mua nón, và vẫn không ngửi quen mùi thuốc lá Cẩm Lệ nồng nặc. Gần như người đàn bà nào trong chợ trên môi cũng lủng lẳng điếu thuốc vê, khi nói, họ khéo léo dính chặt điếu thuốc trên môi, và khi nói xong câu chuyện, họ lại lấy lưỡi kéo điếu thuốc ra giữa để hút... Tui nhớ thế đó, không biết đúng hay sai!Tui còn nhớ mấy o người làm nhà tui, thì o Đào là hút thuốc triền miên. Vì o giữ phận sự nấu cơm, giặt giũ aó quần. O Hanh thì coi bé Hồng Mai lẫm chẫm biết đi, và Hồng My mới sinh được mấy tháng. Hanh không hút thuốc, vì còn trẻ lắm, chừng 16, 17 tuổi là cùng. Anh Khoa tui ghét hút thuốc lắm. Đào biết vậy, cho nên dù o đang hút, mà nghe tiếng anh tui nói ở ngoài nhà khi đi làm về, là y rằng, o dính ngay điếu thuốc lên tường bếp. Tui tình cờ vô bếp, được nhìn những điếu thuốc dính trên tường, chẳng khác gì những tổ sâu kèn, xếp hàng dài trước mặt. Đào thích đi ra ngoài, sau khi đã làm xong phận sự, chỉ để trò chuyện với bạn hàng xóm, và để hút thuốc mà thôi.Nếu không có ngày đất nước chia đôi bờ vĩ tuyến, chắc gì tui đã biết Saigon hoa lệ.Bác Lãng ạ, hình Bác chụp ở Saigon, làm tui nhớ những ngày tháng tui học Trưng Vương. Vì là mới di cư từ Bắc vào Nam, nên trường Trưng Vương phải học chung với trường Gia Long mấy năm.Tui đi bộ từ đường Cao Thắng, ra đường Phan Thanh Giản đến trường Gia Long. Tui còn nhớ hồi đó, mới di cư vào Nam, trường Trưng Vương chưa bắt mặc đồng phục trắng. Tui không nhớ rõ, tui học sáng hay chiều .Tui chỉ nhớ, học trò buổi sáng viết thư để lại gầm bàn cho người học buổi chiều, cùng ngồi y chỗ. Thư đi, thư lại, có khi để lại cho nhau trái me, quả Ô Mai, có khi chép cho nhau những bài thơ mình thích ...Có nhiều người còn gửi hình để biết mặt nhau nữa!Cái thời chơi thư gầm bàn nếu tui nhớ không lầm, thì sau bị các Bà Hiệu Trưởng của cả hai trường cấm tiệt. Chắc sợ lỡ hai đứa con gái mê nhau chăng. Từ đó chúng tôi đã không viết lẩm cẩm để dưới gầm bàn cho nhau nữa.Sau 3 năm học chung trường với Gia Long, trường Trưng Vương đã dọn về cơ sở mới ở đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, gần sở thú.Tiếc rằng Bác đã không chụp được hình trường Trưng Vương của tui, sau bao chục năm xa cách.

Từ ngày ra trường đến giờ, tui chưa một lần quay trở lại. Tuy nhiên, hình ảnh ngôi trường vẫn đậm nét trong tui. Tui có thể nhắm mắt buớc qua cổng trường, tới sân, quẹo tay trái, đi vào cuối hành lang, sát với chân cầu thang là lớp của tui. Nơi đó tui đã sống những ngày tháng đẹp. Biết bao là kỷ niệm của một thời aó dài trắng nữ sinh mang phù hiệu Trưng Vương.Ra trường học, tui bước vào trường đời với đủ mùi vị hỉ, nộ, aí, ố ...Saì Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông, đã không hổ thẹn với danh xưng đó. Tui vui với Sai Gòn, Tui buồn với Sai Gòn. Tình yêu của tui nở trong lòng đất Sai Gòn. Kỷ niệm của đời cũng theo từng bước chân tui rong chơi khắp phố phường trong hai mùa mưa nắng. Thời xưa tui nghe tiếng Huế lạ tai, thì bây giờ tui lại một phen không hiểu gì khi nghe người Saigon nói. Cùng là đất nước Việt Nam, mà sao Nam, Bắc, Trung vẫn có nhiều điều khác biệt.Tui nhớ nhất sự ngạc nhiên đến sững sờ, khi mua cái kem 50 xu, tui đưa tờ giấy 1 đồng, thằng bé bán kem thản nhiên cầm tờ giấy 1 đồng xé đôi, nó cất 1 nửa, đưa cho tui một nửa. Tui vẫn còn nhớ hình dáng của tui khi đó, cầm tờ giấy xé nửa, tui nhìn thằng bé, tui nhìn tờ giấy, định hỏi, nhưng miệng câm đến khi thằng bé bỏ đi khá xa, tui mới cất tờ giấy 50 xu vào túi áo. Và không khỏi thắc mắc, taị sao thằng bé làm như vậy, và nửa tờ giấy 50 xu tui đang cất trong túi, liệu có mua được món gì với người khác không ? Và tui đã không dám mua gì với tờ giấy 50 xu cho đến khi tui biết là ở trong Saigon được phép tiêu như vậy. Nhưng tui vẫn không đủ can đảm cầm tờ giấy 1 đồng để tự mình xe. Sau naỳ khi có lệnh cấm, tui lại tiếc hùi hụi đã không dám thử một lần cho biết cảm giác khi xé ra sao!Tui còn nghe chuyện cười ra nước mắt, khi một bà Bắc Kỳ thứ thiệt, nghĩa là đầu vấn khăn đen, miệng nhai trầu bỏm bẻm, vào một tiệm bán các thứ đo6` dùng, kể cả vali ...Sáng hôm ấy hai bà Bắc Kỳ đến tiệm của bà Nam Kỳ hỏi mua cái hòm. Người Bắc dân quê dùng hòm để đựng áo quần. Hòm đóng bằng gỗ, hình chữ nhật, khá lớn, có nắp mở lên đóng xuống, có khoá, giống như chiếc valise, chỉ khác nhau, hòmm bằng gỗ, valise bằng da ..

.- Thưa bà ở đây có bán hòm không?
- Hòm thì ra chỗ bán hòm mà mua, chứ ở đây không bán.
- Thưa bà làm ơn chỉ dùm hòm bán ở đâu ạ?
- Hai bà đi thẳng lên đường Cao Thắng, gần xe hủ tiếu, có tiệm bán hòm đấy.

Hai bà Bắc Kỳ cứ nhắm theo hướng tay bà Nam Kỳ chỉ mà đi, rồi cũng đến nơi. Nhìn quanh nhìn quẩn, không thấy tiệm nào bán hòm, mà chỉ thấy có một tiệm duy nhất bán áo quan, tứa quan tài, tức hòm đựng xác người chết. Một trong hai bà đã hỏi một khách qua đường:

- Thưa ông, ông làm ơn chỉ dùm tôi tiệm bán hòm?
- Kia kìa, ngay bên tay phải của bà đó!

Bây giờ hai bà Bắc Kỳ mới vỡ nhẽ : thì ra trong Nam, người ta gọi cái hòm là aó quan, là quan tài. Thế thì cái hòm người Bắc đựng áo quần thì gọi là gì ? Mãi sau mới biết hòm ngoài Bắc, trong Nam gọi là cái « rương ».Tui nhớ trong nhà có chị người làm tên Mười. Mắt dài, to, đen láy có hai hàng lông mi cong, dài... Mắt Mười đẹp lắm. Trong câu chuyện, tui nói tui thích ăn cá rô nấu canh cải với ít lát gừng...Chị Mười hỏi lại:

- Cô thích ăn cá gô ?
- Không, tui thích cá rô cơ. Cá gô là cá gì?
- Thì con cá gô bỏ trong gổ, nó nhảy gọt ghẹt, gọt ghẹt ...

Tui chợt hiểu ra, và cả hai người cùng cười đến bể bụng

.- Tui nhắc lại: Con cá gô bỏ trong gổ, nó nhảy gọt ghẹt, gọt ghẹt...

Từ đó, mỗi lần thấy con cá rô, tui lại nhớ đến Mười, dù Mười chỉ giúp việc cho gia đình tui có một năm rồi về quê lấy chồng! Bác Lãng à, tui mà kể những chuyện vui, cười ra nước mắt của tui, thì nhiều lắm. Cũng chẳng hiểu sao nó lại chỉ xảy ra với tui. Ngay cả thời tui đi học ở trường Trưng Vương, có lẽ vì thông minh nhưng lười biếng, cho nên bộ ba tam nương là tui, Kim Bảo cùng Vân Khanh đã làm trò hề cho cả lớp cười một mẻ vỡ bụng. Chỉ vì dốt toán, đã đi cóp, mà lại cóp không nên thân, nhìn chữ tác ra chữ tộ, chữ ngộ ra chữ quá, cho nên trong bài toán Đại Số, có chữ x, y đi kèm với con số ...chả biết cô bạn Tân Tỵ, ngồi giữa Kim Bảo với Vân Khanh và tui, viết làm sao để Vân Khanh không nhìn rõ, hay tại không hiểu, cũng ngoằn ngoèo như giun nửa như chữ S, nửa như số 5. Tui ngồi xa, và vì tam sao thất bản, cho nên tui đã viết rõ ràng con số 5, và ba chúng tui đều chép sai phần chứng minh, nhưng lại đúng y boong phần kết quả. Ông Thày Tá dạy Toán thì biết rõ cái sự giốt nát của ba đứa tui, biết rõ tụi tui đi cóp, nhưng cũng thương tình, không cho hai 00, mà lại cho 8 điểm, trong khi Tân Ty lại nhất Toán với số điểm 18/20. Hôm trả bài, ông Thày than thở với giọng chế diễu:- Này chị Tân Ty, lần sau, chị làm ơn viết chữ to to và rõ ràng cho hàng xóm người ta nhờ vả với nhé. Chị viết nhanh, lại chữ nhỏ qua, làm hàng xóm nhìn không rõ, viết sai bét ...Cả lớp cười thoải mái, vì ai cũng hiểu hàng xóm chị Tân Tỵ chỉ là ba đứa ngồi cùng bàn ...Học hành thì dốt, nhưng bộ ba chúng tôi cũng hay đi bát phố vào những chiều cuối tuần. Tuị tui đi ăn hàng ở Quán Bà Ba Bủng phía chợ bến Thành. Tui nhớ mãi lời nói vui toàn bằng chữ B của ai đó: Bà Ba Bủng, bán bánh bèo, bị bắt bỏ bót ba bốn buổi...Cách sống của người Saigon, tự nhiên và phóng khoáng hơn, khiến những học sinh Hà Nội như chúng tôi, lúc đầu không dám đứng mua đậu đỏ bánh lọt ở bên hông chợ Bến Thành. Nhưng sau này, chúng tôi cũng đã hòa mình rất nhanh vào đời sống thoải mái, dễ chịu ấy, nên cũng đã nhiều lần dừng chân đứng uống nước, ăn chè đậu xanh, đậu đỏ bánh lọt nước dừa ...Chắc bác Lãng thế nào chả có cái ảnh đi trên đường Bô Na, được bác thợ chụp ảnh dạo, chụp cho một « bô » lúc đang đi trên đường với bạn bè...Tui cũng có một cái hình đó, bác phó nhòm chụp lúc tui đang giơ chân bước. Tiếc rằng tấm ảnh đó đã theo thời gian mà biến mất trong cuộc đời tui rồi ...Trong 3 miền đất nước, Saigon là nơi tui ở lâu nhất, từ năm 1954 đến 1975, nếu không có vụ di tản 30/4, chắc giờ này tui cũng vẫn còn ở Saigon. Saigon trong tuổi mộng mơ, vui buồn vô cớ. Saigon trong tuổi biết yêu. Saigon trong nỗi đau. Saigon trong niềm nhớ...21 năm có biết bao kỷ niệm, kỷ niệm của riêng tui, kỷ niệm gia đình, kỷ niệm bạn bè và với đất nước thân yêu. Thế nhưng, bây giờ, trong tui luôn vương vấn bài nhạc « Saigon ơi, Vĩnh Biệt » của Nam Lộc:...Saigon ơi, ta đã mất người trong cuộc đời...Thôi tui ngừng đây nha bác Lãng. Chúc bác và bà Cai mọi điều tốt đẹp.

HONG VU LAN NHI

Ôi Đàn Ông

Đàn Ông...

Nếu nàng kiêu một chút, chàng sẽ bảo đã là gì mà tinh vi thế. Đằng ấy lá ngọc cành vàng thì đây cũng ngọc bích kim cương.

Nếu nàng không kiêu thì chàng lại nghĩ, vì xưa nàng dễ dàng quá nên mình chóng chán cũng phải thôi.

Nếu nàng xinh thì chàng bảo vợ đẹp là vợ của người khác.

Nếu nàng xấu thì câu gái tham tài trai tham sắc há lại sai sao ?

Nếu nàng thông minh và có cá tính thì chàng sẽ nghĩ báu gì, biết nhiều chỉ tổ cãi lại.

Nếu nàng hơi chậm hiểu và luôn răm rắp nghe lời thì chàng lại lo nhỡ con mình sau này có trí thông minh của nàng.

Nếu nàng hơi mập thì sao mà giống con pig thế.

Nếu nàng gầy thì lại thành trước sau như một, chả gợi cảm gì cả.

Nếu nàng hay nói thì đúng là con gái lắm lời.

Nếu nàng im lặng thì bố ai mà hiểu được. Muốn gì thì cũng phải nói cho người ta biết chứ.

Nếu nàng hay khóc thì ôi trời ơi mệt quá, suốt ngày phải dỗ dành.

Nếu nàng không khóc thì lại chẳng nữ tính gì cả.

Nếu nàng hay làm nũng thì chàng lại bực mình vì nàng đúng là đồ trẻ con.

Nếu nàng không làm nũng thì người đâu mà khô như ngói.

Nếu nàng hay cười thì sao mà vô duyên thế. Còn nếu nàng không cười thì người gì mà lạnh lẽo.

Nếu nàng ghen thì đúng là thói đàn bà, hơi tí là nhặng cả lên.

Nếu nàng không ghen thì rõ là chả hề yêu mình.

Nếu nàng nhờ chàng làm việc gì thì sao nàng luôn dựa dẫm và lợi dụng.

Nếu nàng không nhờ và tự làm lấy thì nàng lại chả cần gì đến mình.

Nếu đi chơi mà nàng đòi trả tiền thì nàng chẳng coi mình là đàn ông.

Nếu nàng không trả thì nàng chỉ biết ăn của người khác.

Nếu nàng biết nội trợ thì đó là chuyện đương nhiên.

Nếu nàng không biết thì là một điều không thể tha thứ.

Giâc Sâu Ngoc Lan

Ngọc Lan nàng đi rất xa , rất xa
Thoáng lòng ta bóng dáng một loài hoa
Cho đời tiếng hát , vút mây cao vợi
Sâu tim người , tơ vương dịu hồn ta

Ngọc Lan thoáng đâu , thoảng một giọng trầm
Miên man giọng hát ngất ngây mơ màng
Dịu dàng toả lan ánh vàng sân khấu
Nét mi rạng ngời , điểm giấc phụng loan

Ngọc Lan , một ngày xưa nào đã qua
Tâm tình mê mãi , tiếng hát chiều tà
Nơi nào mờ ảo , nơi đâu lưu luyến
Ru hồn nhạt nhoà , nghe đời vắng xa

Ngọc Lan , bến đời đi xa , rất xa
Khúc ca rời rã , tiếng hát ngân nga
Cõi hồn ngỡ ngàng , men nồng lai láng
Thức giấc thương sầu tiếc giọng hát nàng

Đông Hòa
25.09.06

Hải Đăng

Xin mời các bạn

.... và riêng tặng anh KQĐ ngọn Hải Đăng hôm nọ còn mắc nợ.

Hải Đăng

Lisa Germano ~ Into The Night

Mến

Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2006

Chuyên Tỉnh Hoa Thuy Tiên

Lời nói đầu

Đông Hòa

Mỗi chiều trôi qua ! Khi nhìn thấy hoa Thuỷ Tiên , loài hoa nâng niu trong cốc nước thanh thoát lạ lùng . Chợt nghĩ đến một mối tình mà suốt nhiều năm qua không quên ! Thật nhẹ nhàng , tâm tư lắng đọng khi viết một câu chuyện tình đơn giản , đời thường và mang tâm niệm và những hoài bão về một tương lai tốt đẹp của con người.

Ngoài trời xa kia có lẽ những cơn gió sẽ bất tận trôi đi trong luân vũ , trong sự chuyển hoá của bầu trời . Thế nhưng , con người sẽ nghĩ gì và được gì ! Khi ngăn cách là một định mệnh đau thương của những mối tình thơ ! Rồi bay xa khỏi ngày ngây dại .

Vì thế ! Hôm nay Đông Hoà viết tác phẩm này gửi đến tất cả những ai đã khổ và từng đau khổ vì yêu, hãy nghĩ rằng cũng sẽ có một ngày xum họp đừng tàn nhẫn hay vội vã xoá bỏ cuộc đời với tuổi thanh xuân với sức sống mảnh liệt mà nên nén lòng nâng niu sự sống của chính mình. Chờ một ngày những phút giây đến và sẽ đến ! Khi ấy những tình cảm kia cao quý biết bao ...... Đông Hoà ký lục

------------------------------

Rời Long Xuyên , nhà Bằng dọn về Sài gòn ngay sau khi dứt chiến tranh . Cha Bằng khi ấy trạc tứ tuần , thất bại trong sự nghiệp nên ông chỉ mua đủ cho gia đình một căn nhà nhỏ ven rạch bãi bồi ven rạch kinh Tắc rỗi , huyện Nhà bè . Căn nhà họ ở nhỏ và khá tồi tàn , mỗi ngày khi đi học phải đi rất xa vì lúc ấy Bằng chuyển về học ở trường Hưng Đạo ở đường Cống Quỳnh mà khi xưa phương tiện đi lại là chiếc xe đạp thô sơ hoặc xe khách bờ - rô cũ mèm của Pháp chỉnh trang lại . Thời học sinh Bằng rất hiếu học và chịu khó , mỗi sáng dậy thật sớm ăn cơm nguội qua loa xong là đi bộ đến trường với quãng đường gần năm cây số .

Trong học tập , vẫn như xưa ! Bằng vẫn nổi tiếng là một tay quậy phá nhưng học giỏi , nhưng lúc ấy nơi đây so với trường Chưởng Binh Lễ năm xưa thì khác nhiều . Bằng bị phạt thường xuyên và không được tha thứ trách nhẹ như khi xưa nữa . Cùng lớp có một cô bạn học xinh đẹp tên là Thuỷ Tiên , bạn rất hiền và mến Bằng . Nhiều học sinh trai thời ấy cũng thích bắt chuyện với Thuỷ Tiên nhưng đều bị từ chối , nên thuở thiếu thời cho đến về sau Bằng không quên được bóng hình cô bạn học ấy . Những đêm dài mơ màng trong giấc ngủ non nớt mộng mị Bằng thường mơ thấy nàng trong vùng ký ức .

Đêm trăng ánh sáng vàng huyền diệu , thu bóng Bằng ngồi một mình bên ao nước xen lẫn trong lá dừa nghe tiếng ếch nhái thi nhau kể chuyện . Càng về khuya cái không khí mùa hè ngột ngạt , với tay vốc nước ! Một dòng mát lạnh sảng khoái tâm hồn . Bằng lại nhớ Thuỷ Tiên , và hoa thuỷ tiên với một màu trắng thuần khiết . Buổi sáng hôm ấy Bằng đi học như thường lệ , vẫn áo sơ mi trắng quần tây xanh đến trường . Những buổi học mệt nhoài nhưng Bằng lại phấn chấn khi thấy nàng nhìn Bằng khích lệ . Cứ như thế, tình yêu giữa họ cũng phát triển hơn .Chiền về có mấy đám bạn học túm dụm nhau ngoài cổng trường chen nhau dành phô mai , xí muội ! Tiếng nói cười rôm rã . Riêng Bằng và Thuỷ Tiên vẫn đi cùng và trò chuyện

- Bằng này ! Mình học với nhau chắc chỉ hết năm nay ! Thuỷ Tiên buồn buồn - Sao vậy ? Có chuyện à ! Bằng hỏi lại
- Mình sắp xuất cảnh ! Muộn thì cuối năm nay lên đường , sẽ xa nhau rồi Bằng nhỉ ! Thuỷ Tiên giọng cũng vậy đều và buồn .
- Vậy là khó gặp rồi ! Tôi sẽ rất nhớ Tiên . Bằng xìu mặt - Sau này cuộc đời và hạnh phúc mình chẳng biết dưa vào đâu ! Bên xứ người bè bạn xa vắng , cả Bằng nữa ! .
Mắt Thuỷ Tiên ươn ướt và đỏ , nàng sắp khóc và tôi luôn tiếng dỗ dành . Khi đó Bằng là một học sinh mười sáu tuổi , và Bằng cũng đã hiểu được đôi chút về tình cảm nam nữ . Nhưng vẫn còn nhiều điều sâu kín hơn thì chưa biết gì , chỉ thấy nhớ nhớ thương thương . Mỗi chiều cứ trôi qua thật gọn ! Vẫn cứ bốn chân thoắt trên con đường hướng về phía chợ Cầu Muối , rồi lại cảm thấy thiếu vắng khi một mình về nhà .
Bóng cây gừa chiếu từ vầng trăng tròn rập xuống mặt đất tạo nên một hình thù lạ , Bằng lơ đễnh ngó con nước lớn , mấy con cá thòi lòi giương hai mắt lộ nhìn như giận dữ vì anh xua đuổi chúng . Chợt nghe nỗi niềm bâng khuâng ! Tâm hồn của gã trai mới lớn , mới biết nhớ ! Biết thức khuya một mình trong đêm vắng . Bao đêm trôi qua cũng cứ như thế khiến cho Bằng học được lòng kiên nhẫn đợi chờ , và cố công học tập với mộng ước về tương lai hoàn mỹ . và bài học ấy đã giúp Bằng rất nhiều cho sự thành công trong cuộc đời . Bằng ngập ngừng đứng bên cổng nhìn vào sân trường Hưng Đạo . Hôm nay là hôm cuối cùng của lớp trước hè ! Mọi người ai nấy tất bật vui vẻ chỉ riêng Bằng cứ cảm thấy buồn .
Các lớp rồi cũng đóng cửa , cảnh vắng bắt đầu dần đến khi tất cả vội vã ra về bỏ lại một sân trường vắng ngắt . cây phượng trước sân và các hàng cây hai bên hông trường cũng trổ những đài hoa hình cánh bướm . Chợt thấy Thủy Tiên vẫn còn tư lự gác tay lên chiếc cặp sách . - Tiên này ! Mình đi ăn chè nha . Bằng đề nghị
- Ừ ! Mai nghỉ học rồi ! Buồn quá . Thủy Tiên nói nhỏ
- Bằng sẽ đến thăm Tiên mà !. Bằng nói tay vịn cây phượng
- Lần này là cuối rồi ! Tháng sau cả gia đình mình xuất cảnh !

Thủy Tiên thở dài sườn sượt Bằng chết trân ! Tất cả như định mệnh ! Không còn nhau ư ! Mỗi kẽ mỗi nơi , đời chia biệt trong những ngày tha hương liệu có còn chăng những dấu vết ngày xưa của Bằng và Thủy Tiên . Bằng lấy tay với bứt nhẹ cọng lá trong quán chè rồi huý hoáy xé , như xé cả tâm hồn mình trước viển cảnh biệt ly . Trời hôm nay oi ả ! Cái khí hậu nóng kèm theo hơi nước xộc vào mũi Bằng , khẽ nhăn mặt bước vội sang đường . Nhà Thủy Tiên kia với cái hàng rào bông thược dược phất phơ theo gió . ………..
Hôm nay ! Cuối cùng ngày đi cũng đến . nén lòng ! Bằng đến nhà Thủy Tiên thật sớm . Cả nhà đang vội vã xếp dọn hành lý , riêng Thủy Tiên vẫn thu lu trong góc nhà và chỉ đứng lên khi thấy Bằng đến . Nước mắt bắt đầu rơi sau một đêm dài chịu đựng . Thuỷ Tiên khóc thật lâu ! Như chưa hề được khóc ! Chưa hề đau khổ và đau đớn trước buổi biệt ly ! Không biết bao giờ gặp lại . Buổi chiều trên sân bay Tân sơn nhất thật rộn rịp , người đi kẻ đến quần áo sang trọng . Tiếng máy bay chuyên cơ ù ù đáp xuống , bay lên gây nên một cảm giác xa xôi .
Bằng khoanh tay đứng yên một chỗ nhưng tâm hồn dậy sóng ! Mai sẽ không còn gặp Thuỷ Tiên nữa ! Từng ngày qua trên đường về không còn thấy nhau . Nghe hoang vắng trong lòng , bấc giác Bằng thở dài ngao ngán cho số phận , số kiếp con người ly hợp .
- Tiên này ! Mai chắc đến nơi , nhớ gửi thư nghe , đừng buồn nữa ! Vui chút đi vì nếu như còn duyên chúng mình thế nào cũng gặp lại . Bằng tuy nói thế nhưng đôi mắt cũng đỏ long lanh theo sự dồn nén của mình .
- Ở lại cho Tiên lời từ giã mấy bạn nghe , Bằng nhớ giữ gìn sức khoẻ , ráng học để đạt thành sự nghiệp , Tiên sẽ luôn nhớ Bằng mà ! . Thuỷ Tiên nói đến đây rồi gục đầu vào vai Bằng khóc như mưa . Bầu không khí ngột ngạt trôi qua , sau khi cách ly kiểm tra hành lý gia đình Thuỷ Tiên cũng vào sâu trong sân ga .

Chuyến bay đến tất cả lên máy bay , những cái ngoắt tay từ giã của nhiều người trong khuôn mặt vừa buồn bã , đăm chiêu , hớn hở . Ra về trên chuyến xe buýt đông người , Bằng lặng lẽ hồi tưởng từng dòng lưu niệm , chợt nhớ Thuỷ Tiên ! Loài hoa thuỷ tiên của lòng ! Chợt thương tiếc dâng cao , rồi lẩm bẩm :”giá mà Tiên không đi xa nhỉ !” … . .

x x x

Vào quán kem năm xưa , Bằng chọn chiếc bàn nhỏ cạnh khóm cây kiễng năm xưa hai người cùng ngồi . Vẫn như thế ! không thay đổi gì ! Hai mươi năm qua rất nhanh như một cơn lốc , xoáy mòn đi tất cả ! Luôn cả cái tuổi thơ , niên thiếu , học trò . Hôm nay Thuỷ Tiên sẽ về sau bao nhiêu thời gian xa cách ! không biết cái giây phút thiêng liêng khi hai người gặp nhau sẽ như thế nào ! Đau khổ ! Uất nghẹn , hay vui sướng .

Trong bộ âu phục Bằng ngồi đúng cái chỗ năm xưa , nhìn ra phía con đường ngày xưa hoang vắng nay nay ồn ào tiếng xe máy chạy . Yên lặng nghe một bản nhạc trầm buồn từ trong phát ra , mang âm hưởng như chia một nỗi buồn sâu lắng . Bằng đọc lại ký ức mình chầm chậm sau nhiều năm thương nhớ , rồi hồi hộp khi nhìn kim đồng hồ nhích dần đến thời gian gặp gỡ . Tiếng xe thắng két gần quán kem , cửa mở một người phụ nữ bước xuống trên mặt giặm đôi kính đen với tào áo dài cũng màu đen lấp lánh kim tuyến .

Bằng ngó về phía xe và không khó lắm vẫn nhận ra đó là Thủy Tiên , tuy theo thời gian nét người có nhiều thay đổi . Bằng đứng lên ! Chiếc cốc trên tay rơi xuống vở toang , ôi ! Phút giây hội ngộ trong hồi hộp từng giờ của khắc khoải chờ đợi sao quá cảm động thế này ! Rung rung từng bước , tay nắm thật chặt ghì vào vạt áo , Bằng chầm chậm bước ra , những bước đi của nỗi niềm ! Thủy Tiên đứng chết trân , Bằng đấy ư ! Trái tim nàng cũng lay động thật nhanh theo ánh mắt , phút chốc định thần nắm lấy tay Bằng
- Ô ! Anh Bằng …….. ! Thủy Tiên khóc nước mắt nàng len giữa đôi kính chảy ròng xuống hai má .

Lấy khăn tay khẽ lau , Bằng thấy mắt mình hơi cay ! Hai mươi năm ! Tuổi ngày xưa hoa mộng cuốn xa ! Bây giờ đối diện nhau , tất cả như dừng lại thật lâu ! …..Thật lâu ! Như đễ ngắm một đôi người vừa hiện diện trên cõi đời .

- Em đi lâu quá Tiên à ! bằng xoa bàn tay nàng và Thủy Tiên cứ để yên như vậy
-Anh Bằng ! Em nhớ anh rất nhiều , mình xa nhau lâu ghê . Em tưởng không còn gặp được anh
- Cuộc đời , chờ đợi thật dài ! Nhưng cũng ngắn với chúng mình . Bây giờ ai cũng có đôi hết rồi !.
- Anh lấy vợ chưa ! Thủy Tiên hỏi
- Chưa ! Vì chỉ yêu mỗi mình em , còn em ! Bằng hỏi lại
- Em thì vẫn như xưa , Chưa lấy chồng ! Chẳng ai thích hợp với em cả , chắc chỉ có anh .Bây giờ anh làm việc gì bên đây !
- Anh dạy học , và viết văn em à ! Chí ít cũng mười lăm năm rồi còn gì ! Bằng bâng quơ rồi hỏi lại Thủy Tiên - Thời gian qua em làm gì bên ấy ?
- Em tốt nghiệp đại học xong , nhưng rất khó tìm việc đành an phận với chức thủ thư . Thủy Tiên vừa nói vừa kễ hết những gì bao năm qua nàng đối diện . Cõi lòng của hai người cũng sống lại theo từng lời đổi trao . Hai người ôm chầm lấy nhau , mắt hoen mờ trong thổn thức ! Ngoài kia tiếng cười nói lao xao tiếng Việt pha lẫn tiếng Anh , có vài người bạn ngoại quốc cũng tìm đến .Thủy Tiên xin phép Bằng , đứng lên tiếp khách.
- Chút nữa mình nói chuyện tiếp nghe ! - Em tiếp họ đi , anh sẽ chờ ! Bằng nói . Chờ ư ! Chỉ còn một khoảnh khắc nữa , hai người sẽ bên nhau bao nhiêu ký ức trôi về . Ảo ảnh ..... Thực tế !.... Không biết có còn vây lấy họ không ?.
Bằng hớp một ngụm nước từ chiếc ly mà chủ quán đã thay khi nãy . Bầu trời bên ngoài cửa kính nắng lớn , cơn gió đâu nhẹ thổi đưa đẩy mấy ngọn lá cây ven đường ...... Kỷ niệm một thời niên thiếu như theo các đám mây bay về bên anh , tất cả hoà quyện một sự sung sướng , hạnh phúc đọng lại từng chút ..... Rồi Thủy Tiên cũng đến bên Bằng và đôi mái đầu quen hơi dần . Họ cảm thấy chân trời tình ái rộng mở ! Kể từ bây giờ ! Phút này , không ai có thể ngăn cách họ .

Lễ cưới hai người tổ chức trọng thể tại Nhà Thờ Đức Bà . Trong buổi lễ trang trọng tất cả mọi người đều tỉnh tâm hướng về chính điện nơi có Thánh giá của người . Họ Cầu Nguyện vì Đức Tin , Sự Sống của Chúa trời và xin Đức Thánh Linh ban cho họ một cuộc đời vợ chồng vĩnh cửu . Đức Cha xứ làm phép Thánh Giá và các thủ tục lễ cưới trong sự hoan hỉ của nhiều giáo dân .

Tiếng Chuông Nhà Thờ vang lên ngân nga đón chào một hạnh phúc mới tràn ngập tình thương yêu dưới ánh bình minh Thánh Thiện . Họ bước ra cổng nhà thờ hướng về Tượng Đức Mẹ , đôi bóng người quỳ thật lâu trong lòng vang lên lời khấn nguyện sâu thẳm . Bầu trời như sáng rực lên , theo từng bước chân họ đến chân trời hạnh phúc ………….%

Đông Hòa

Nhân Kỷ Niệm một năm Trang Sinh Hoạt CVA - HỒI SINH

Nhân Kỷ Niệm một năm Trang Sinh Hoạt CVA

HỒI SINH.

Cách đây năm tháng tôi còn sống trong cô-đơn của một kẻ đi trong đồng vắng. Blog CVA vắng như chùa bà đanh…Bác VĐ đã bỏ đi trước đó (bài nhạc cuối cùng bác post là Feb 06,06; bác ĐLX thì ít khi lai vãng vì còn đang bận ở mạng khác; may mà còn anh TVL mỗi tuần cho một bài thơ "con cóc"; anh NĐ thỉnh thoảng đăng một bài thơ cũ và KQĐ thỉnh thoảng một vài tấm hình. Còn tôi thì viết những gì có trong đầu từ thơ thẩn tới tùy bút và đăng lên được những gì sưu tập được, từ chuyện cười tới chuyện lạ bốn phương..."Mục đích là cốt giữ sao cho giòng nước tiếp tục chảy không bị tắt nghẻn là được rồi" tôi thầm nghĩ như thế!. Lúc ấy tôi có tâm sự với một người bạn là "tôi không nỡ nhìn Blog chết, vì biết bao công sức anh em đã bỏ vào đó". Nhưng làm thế nào đây ?. Người bạn khuyên tôi "khó lắm bác ơi vì đa số vào mạng là để tìm vui mà Blog thì buồn lắm, chỉ để post bài, không thu hút đâu". Tôi thật là nản. Làm thế nào để Blog sống lại và là nơi tập họp sinh hoạt của các bạn hữu ?. Làm thế nào để các cánh chim xưa tìm về tổ ấm ?. Đó mớí là nan đề. Tôi không ngớt suy nghĩ và tìm giải pháp. Trong trường hợp này người khác sẽ làm thế nào ?. Tôi nghĩ đến giới thiệu Blog CVA cho tất cả các trường bạn trên mạng biết. Có sao đâu nếu họ có tham gia thì tốt mà không tham gia thì cũng không gì thay đổi. Thế là tôi lấy địa chỉ các Websites và các người phụ trách các trường bạn trên mạng: Trưng Vương, GiaLong, Petrus Ky, Lê văn Duyệt …rồi lần lượt gửi tới họ giới thiệu về Blog CVA. Công việc này cũng kéo dài nhiều tuần lễ và tôi không có một lời hồi âm …Trong lúc tôi hầu như tuyệt vọng thì ..a! có một người trả lời tôi. Thanks God! …Bích Ngọc thuộc nhóm TV 68-75 …và tôi bắt liên lạc để mời vào nhóm CVA….

Tôi cũng bàn chuyện phát triển nhóm CVA với Hoàng Dung. Độ sau này HD ít viết lắm nhưng khi nghe tôi than thở thì HD ủng hộ tôi bằng cách email cho tất cả bạn hữu của HD để giới thiệu và cổ động họ gia nhập vào Blog. HD còn cho tôi danh sách bạn hữu để tôi liên lạc. Thế là tôi lại cặm cụi gửi thư đến từng người giới thiệu về Blog CVA ….

Kết quả là tôi có thêm 4 người đáp ứng (trong đó có anh BBT).…

Ha ha ha! … Hy vọng đã vươn lên rồi ! ….

Kế tiếp là Nam Đế giới thiệu một người, Bảo Sơn giới thiệu một người, Bích Ngọc giới thiệu một người …. BlogCVA bắt đầu với một sinh khí mới, rộn rã, tươi vui.

Như mùa xuân đến, các cánh chim xưa trở về, Việt (VĐ) trở về mái nhà xưa, Đồ Lãng Xẹt rời các mạng khác để về với bạn hữu, Đồ Liêm tái xuất giang hồ; bạn bè cũ mới: Hương Mai, Đốm Lửa Hồng, Lê An Kim, Khách Qua Đường, BBThiện, TrầnVănLương, Nó (nttn), Bích Ngọc, Hoa Lài đều góp mặt thường hơn lúc trước …và gần đây là sự gia nhập của anh Nguyễn Chí Hiệp (Đông Hòa) ….

Hahaha! tôi nghe niềm vui dâng tràn trong tôi. Các bạn hữu sum vầy đông vui: thơ, nhạc tây, nhạc ta, tán gẫu, hình ảnh, tùy bút, thiền, gia chánh …đôi khi có va chạm nhẹ nhưng rồi cũng qua đi, bạn bè mà!. Đúng là trang sinh hoạt đa dạng….!.

Sự cô-đơn trong đồng vắng của tôi kéo dài 4 tháng. Kinh nghiệm cho tôi biết muốn nhóm phát triển không phải chỉ tạo môi trường cho bạn hữu góp mặt trên mạng là đủ mà còn phải tạo tình Thân Thiện, Tôn Trọng và Chia Xẻ về mọi mặt bên trong, nhất là trong lãnh vực Tinh-Thần và Kỹ-Thuật.

Trang Sinh-Hoạt này là khu đất của mọi người, không của riêng ai, xin các bạn chung sức Vun Sới, Gìn Giữ và Mở Rộng cửa đón chào bạn mới…trong tình thần Thân-Hữu, Hướng-Thiện và Sáng-Tạo…

Nhìn các bạn hữu vui đùa trên Blog như bầy chim tíu tít đầy sức sống trong vườn, tôi thầm nhủ giòng nước bây giờ đã chảy rồi, mùa xuân đã đến, cây cối đã nức mầm, đâm chồi nảy lộc, một sinh khí mới đã vươn lên: Hồi Sinh. Tôi đã ra khỏi đồng vắng rồi, bây giờ đã đến lúc mình nghỉ ngơi được rồi đó ….

Lặng nghe tiếng hát thì thầm
Trong niềm cô tịch có mầm Hồi Sinh
đkg.

Ta`n Thu

Chie^`u Buo^`n



Chie^`u nay thu* vie^.n va('ng tanh

Ngoa`i kia sa^n va('ng la' xanh thay ma`u

Thu o*i mi va^?y tay cha`o

Gio' heo may la.nh tro*`i va`o tie^'t DDo^ng



To^i ve^` hoang la.nh khue^ pho`ng

Ngu*o*`i to^i ye^u dda~ nu*~a vo`ng dda.i du*o*ng

Nga`y xu*a sa'ng to^'i chung ddu*o*`ng

Ho^m nay mo^~i ddu*'a mo^.t phu*o*ng lo*~ la``ng



Mo^.ng mo* la('m cu~ng Da~ Tra`ng

Ti`nh chu*a xanh tha('m dda~ va`ng a'i a^n

DDa~ xa sao ngo*? tha^.t ga^`n

He^'t ro^`i to^i bie^'t chi? nga^`n a^'y tho^i



Ngoa`i kia ai cu~ng co' ddo^i

Rie^ng to^i sao ma~i le~ loi nu*~a ddo*`i

La' va`ng ro*i la' la.i ro*i

To^i nhu* chie^'c la' cho*i vo*i giu*?a do`ng



Co`n dda^u nga`y nho*' dde^m mong

Ti`nh xu*a nhu* mo*' bo`ng bong ro^'i bo*`i

The^' gian va^.t ddo^?i sao do*`i

Tho^i que^n ddi nhe' va`i lo*`i thu*o*ng ye^u ..



NamDDe^' .

Em Đi Mây Đô Tàn Xuân

Ngày em ra đi mùa Xuân cũng tàn
Mấy độ hoa vàng , giờ hương sắc tan
Cánh én bay về từ hôm nao ấy
Cũng tung trời để trở lại biển xanh

Ngày em đi buổi sớm sương ướt đường
Hoang vắng bầu trời mây trắng thôi vương
Không còn nữa tiếng giọng cười trong trẻo
Đã ngập tim trở thành niềm ước mong

Em ơi ! Anh đã yêu em thật lòng
Yêu từ khi thấy được người bên song
Đêm thầm trông trời mau mau đến sáng
Để gần người nói chuyện tình yêu đương

Rồi buổi sớm em đi ! Nỗi u buồn
Nghe lá vàng rơi ngập giữa tâm hồn
Lá úa của hôm nào còn sót lại
Thêm niềm đau vương vấn giữa Xuân mòn

Đông Hòa
24.09.06

Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2006

DXL xuo^i Nam

Hi all ,
La^`n tru*o*'c la` chuye^.n ND ra Ba('c , la^`n na`y ke^? chuye^.n DLX xuo^i Nam .
Sau khi to^'t ngie^.p Tu' ta`i 2 o*? CVA , va` di.p He` , DLX dda~ nghe ddo^`n ve^` Ca` Mau , ddi.a danh dda~ mo^.t tho*`i no^~i tie^'ng vo*'i Ha('c , Ba.ch co^ng tu*? .

The^' la` DLX nha` ta lie^`n ddo'n xe ddo` ve^~ Ca` mau cho bie^'t the^' na`o ma` Co^ng tu*? Ba.c lie^u dda~ no^~i tie^'ng nhu* va^.y . Xe cha.y ca`ng ga^`n dde^' n Ca` mau , DLX ca`ng tha^'y ddo^`ng lu'a phi` phie^u , co` bay tha(?ng ca'nh , nha^'t la` ca? ddo^`ng lu'a va`ng , nha^n co^ng ga(.t ha'i hai be^n ddu*o*`ng ro^`n ri.p .

Co`n ca'ch Ca` mau khoa?ng 30 KM , xe ngu*`ng la.i mo^.t qua'n be^n ddu*o*`ng cho ha`nh kha'ch nghi? cha^n va` va` co^ng vie^.c ve^. sinh ne^'u ca^`n .. DLX nha` ta kho^ng co' chuye^.n la`m ne^n ddi sa^u va`o ruo^.ng lu'a dde^? quan sa't da^n ti`nh ..

Ti`nh co*` anh tha^'y 2 ,.3 co^ tho^n nu*~ ca('t lu'a chi'n ddem ve^` bo' la.i tu*`ng bo' dde^? dda^.p cho ho^.t ro*'t ra . Co^ na`o co^ na^'y duye^n da'ng , ra('n cha('c ma` DLX chu*a tu*`ng tha^''y qua o*? thie^'u nu*~ DDo^ tha`nh ..Ngu*.c no*~ , eo thon , nu*o*'c da ma(.n ma` .

Mo^~i la^`n ngu*o*`i de.p cuo^'i ngu*o*`i xuo^'ng , , ddu*'ng tha(?ng le^n dde^? dda^.p lu'a , ca(.p Mo^ng tro`n tri?nh dda^.p va`o ma('t DLX nhu* khie^u khi'ch , mo*`i mo.c ...DLX thi'ch qua' muo^'n la.i la`m quen , nhu*ng vi` e the.n ne^n kho^ng da'm ngo? lo*`i . , ba'c be`n ti`m ca'ch dda(.t va`i ca^u tho* ca^u ddo^'i dde^? cho.c ghe.o ...

Nghi? to*'i nghi? lui , , To^'t nghie^.p CVA , tu*`ng ddo.c qua bao nhie^u sa'ch cu?a tha'nh hie^`n ma` kho^ng nho*' la` co' Thi si~ na`o du`ng tho* ta? ca'i .. vo`ng so^' 3 cu?a giai nha^n dde^? Ba'c mu*o*.n xa`i ta.m lu'c na`y ..

Tuy nhie^n , tro*`i sanh ra Tho^ng Minh nha^'t Nam tu*? , chi? trong 30 gia^y , DLX dda~ nghi? ra mo^.t ca^u ve` dde^? cho.c ngu*o*`i dde.p , the^' la` ba'c xa^'n xa'p la.i ga^`n va` nga^m theo gio.ng Nam :

"Co^ kia to^.i lo^~i gi` dda^u ..
Ma` sao co^ la.i cho^?ng ca'i .."phau ca^u" le^n tro*`i ..."
DDo.c xong DLX khoa'i chi' tu*? , nghi? la` cha('c ca'i tho^n nu*~ Ca` mau pha?i ma('c co*? , ddo? ma(.t va` phu.c la(n .. ra ..dda^'t .Than o^i , Ba'c ta co' ngo*` dda^u ca'c tho^n nu*~ mie^`n Nam , ngoa`i vie^.c ddo^`ng a'n , ca? nga`y cu`ng nhau ddo^'i qua ddo^'i la.i vo*'i nhau , cu~ng vi` the^' ma` bie^'t bao nhie^u ca dao , tu.c ngu*~dda~ ra ddo*`i .. Cu~ng kho^ng dda^`y 30 gia^.y , Na`ng Tho^n nu*~ xinh dde.p quay la.y nhi`n ba'c va` cu*o*`i ti`nh , xong ro^`i Na`ng cu~ng nga^m nga ba(`ng gio.ng Ba('c :

"Anh o*i No^ng vu. ma^'t mu`a ..
Phau ca^u ( em ) kho^ng cho?ng thi` la^'y gi` cho anh "xo*i" .
DLX nghe xong , ba(ng qua ddu*o*`ng ddo'n xe ddo` tro*? ve^` Sai Go`n va` kho^ng bao gio*` tro*? la.i Ca` Mau nu*~a ..
DLX o*i ,ha~y cu*o*`i cho lo*'n chu*' ddu*`ng kho'c nghen (~.~)

Nam DDe^' ..

Thoang Nho Tinh Xua

Tình xưa bỗng sống lại trong mơ
Thấp thoáng chiêm bao xa thoảng mờ
Lắng dạ ưu tư mong người cũ
Chao lòng ngơ ngẩn nhớ ngày thơ
Xót tình dang dỡ đời hương phấn

Tiếc mộng không thành duyên tóc tơ
Ai hỡi ! Xin quên xưa kỷ niệm
Để hồn vơi lệ lúc vu vơ
Đông Hòa
23.09.06


Tinh Quê Huong

Ơi .. à !
À …ơi , tiếng ai hò

Mùa thóc mới , ngày hội ai hò
Trên ruộng đồng , người người hát ca
Bàn tay em , liềm vung loang loáng
Tay ôm lúa , anh đập vào bồ

Mơ ,màng , tiếng hát ai mơ màng
Hát lời quê hương , lũy tre làng
Hát trên cánh đồng , trên dòng sông
Mẹ cha ,em thơ được ấm đầm

Ơi …à ! À …ơi , tiếng ai gọi
Gọi mùa , gọi tình yêu núi sông
Vang trên cánh đồng , mặt trời hồng
Bao niềm ước mong , tình say nồng

Cùng nhau , cùng xây đắp một đời
Cùng nhau , xây nên duyên thắm tươi
Cho mùa hoa , Xuân về nở thắm
Trọn lòng quê hương , tình rạng ngời

Đông Hòa
23.09.06

Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2006

Vết Thương Lòng


Xin bấm vào hình để nghe nhạc"Có một vết thương lòng
Ngủ yên trong tiềm thức
Khói chiều nay mênh mông
Riêng mình tôi ngồi khóc ..."
~~ TiTi (TTTT) ~~

Nhạc: TVũ
Hoà âm: Nguyễn Minh Châu
Trình bày: Ngọc Hân

Xin bấm vào hình bên cạnh để nghe nhạc ...

Cám Ơn CVA Blog

Cám Ơn Chu Văn An Blog
Hương Mai

Anh ơi em viết bài thơ nầy
Khi đọc xong bài anh viết đây
Em ráng bửa nay về trể đó
Tỏ lòng ghi nhớ ơn tràn đầy

Em tuy người mới Chu Văn An
Khi đọc lá thư lòng rộn ràng
Có một thân tình rất thấm thiết
Tình quê, tình tuổi một thời xa

Áo dài vạt trắng thướt tha bay
Gợi nhớ các anh thuở mộng say
Ai đợi cổng trường chờ bóng dáng
Của người em gái nhỏ thơ ngây

Tụi em nhõng nhẽo các anh chìu
Nào nhạc nào thơ ôi đủ điều
Bác Xẹt khổ công ghi chép lại
Recepies của khắp ba miền

Khách Qua Đường bị chọc không hờn
Cố giải thích thơ rất tận tường
Anh Việt nhạc thôi nghe chẳng kịp
Thế mà vẫn phải post nhiều hơn

Hoàng Dung tỷ tỷ viết tâm tình
Tả lại mối tình thuở mộng trinh
Có nhạc có tranh có lãng mạn
Nhớ người nhạc sĩ của lòng mình

Còn nhiều bạn khác nhưng thơ dài
Hẹn nhé, mai sau sẽ tỏ bày
Cảm tạ vùng trời thân ái mến
Chứa chan tình đẹp xanh màu mây

Hương Mai
09/22/06

Các anh chị tiếp theo đi nhe .

Biêc Mo

Dòng biếc xanh nào tràn mông mênh
Tình thương mến ngả gió hư huyền
Ánh dương mơ hồ về cuộn sóng
Khúc nhạc trong ánh sáng miên man

Dòng thoáng xanh nào về bên ta
Giọt tâm tư rơi xuống trăng ngà
Trời xao xuyến say tình men ấm
Những thiết tha ngát một đời hoa

Hương đêm ngả đầu bên ngọn gió
Mây phất phơ , lung linh trời khuya
Yên vui môi tươi cười dòn tiếng
Ý thắm là nét môi duyên đùa

Trăng qua mây gửi hồn trong bóng
Một lần hay chỉ là mãi thôi
Không tên thênh thang chìm sao vắng
Theo trong tim yêu đương mộng đời

Đông Hòa
22.09.06

ÐẦY NĂM


ECIRCLES: MỘT NĂM NHÌN LẠI


Ðàm Trung Phán

Tôi đang ngồi trong một công viên của thành phố Mississauga, Canada khi tôi bắt đầu viết những dòng này. Nơi đây, tôi có thể sống thực sự với con người của tôi. Sáng nay, gió hiu hiu thổi, mọi người đã đi làm nên công viên thật là yên tĩnh; cái ghế gỗ nơi tôi đang ngồi đưọc mấy cây phong (maple leaf) che nắng, tôi thấy nhẹ nhõm và thư thả. Sưc nhớ ra là Quán Xiệc 2 (Ecircles CVA 2) này đã ra đời được một năm trời rồi, tự nhiên tôi cảm thấy vui vui.

Hai tuần trước, khi tôi đang sửa soạn dậy hè cho 2 cháu học sinh trung học gốc Việt thì điện thoại reo. Bên kia, giọng Bác Vịt Trần nhà ta:
- Anh Xẹt khỏe không? Hay là đang… xẹt lửa đấy ?
Nói xong là Vịt cười quách quách ròn tan. Thế là hai anh em chúng tôi nói chuyện với nhau nổ như pháo rang chẳng khác gì như cái hồi Ecircles CVA 1 khi chúng tôi mở Gánh Xiệc lần đầu vậy. Việt nhắc tôi:
- Anh có nhớ là mình đã mở Gánh Xiệc 2 gần được một năm rồi không?

Tôi “đánh hơi” là VÐ đang nhắc khéo tôi “do something about it!” và tôi “ra quân” liền:
- Ừ, thì anh sẽ viết đại một bài cà kê dê ngỗng chơi, OK không?
- Có thế chứ !

***

Khi Quán Xiệc Ecircles CVA1 bị đóng cửa vì lý do “chủ nhà Adobe” bị “tán gia bại sản” bởi vì “dân ở thuê” như Gánh Xiệc của chúng tôi đã “quên không trả tiền nhà” cho nên mới xẩy ra như vậy . Cái “chết bất đắc kỳ tử” của Gánh Xiệc 1 này đã làm các “diễn viên và khán giả” quằn quại uốn mình như đỉa phải vôi vậy! Con nhà người ta đang vui chơi như vậy mà ai lại tự nhiên đớng cửa Website đánh rụp một cái, chẳng còn coi cái “luật chơi giang hồ” ra gì hết! Thiệt là!

Rã đám, một số bạn hữu chúng tôi “di tản” sang “Quán 12 Con Cóc” mà bác Kim Mao Sư Vương trong đám Xiệc đã link vào “Quán Gió”. Trong số này, ngoài KMSV còn có Bác BBT (nay đã “dinh tê” về lại với Quán Xiệc 2), Bát Võ, Ðồ Xàm (nay mang tên mới là Ðồ Lãng Xẹt trong Gánh Xiệc 2) … Thân phận ÐX hay bị người đòi bắt nạt và một hôm ÐX bị “bộ ba xe pháo mã” BBT, BV, KMSV đánh hội đồng, ÐX đã phải la làng:

- Ba đánh một chẳng chột cũng … rách quần, “nót phe” nhưng Xàm tui cóc “ke”! (not fair but me ain’t care)

Rồi Quán 12 Con Cóc cũng thưa dần khách ra vào và ông từ già Lão Ngoan Ðồng ÐX đã thở vắn, than dài:

“Hỡi bạn thân năm cũ,
Trốn tịt đâu bây giờ?”

Không ngờ lời than này lại được một vị khách trẻ tuổi -Khách Qua Ðường -dừng ngựa ghé Quán và “độ nhật” với lão từ già ÐX ít lâu. Nhưng rồi cuối cùng thì Quán 12 Con Cóc trở thành Quán Vắng, ông từ già bèn “bỏ Quán, bỏ đìu hiu” di cư sang Trang Giao Hữu TV-CVA-Thân Hữu của Vietbao Online để tìm cách kiếm ăn tinh thần độ nhật cho qua ngày. Tưởng rằng đã “lạc mất nhau”, ngờ đâu “hữu tình ta lại … choảng nhau!”: KQÐ và ÐX tái ngộ trong “chốn giang hồ online”! KQÐ lúc đó đã “tái sinh” thành một nhân vật mới XYZ, luôn luôn sẵn sàng húc Lãng Xẹt (hậu duệ của Ðồ Xàm!) té xuống sình rồi cười khanh khách giống như đười ưoi giữ ống tre vậy! :-)))

Quán này lúc đó làm ăn khấm khá lắm và ÐLX định bụng:

- Thế là mình có nơi ăn chốn ở trong lúc tuổi già rồi đấy!

Ðâu dè sao quả tạ nó chiếu trên cái đầu thưa tóc của LX; họa vô đơn chí, bỗng đâu LX phải “bỏ của mà chạy lấy …Xẹt”! Tiền duệ XYZ (kiếp trước của KQÐ) cũng phải chạy bán sống bán chết để mà cố giữ cho “long thể Ô Kê Salem” giống như gà Kê sổng chuồng vậy!

Tán gia, bại sản, LX nay thành dân hôm lét và quyết trí đi tu, nếu không sẽ phải đi …tù! Chẳng “tu” được lâu, LX lại muốn đi mần bi dzi nét bèn hỏi một Thạc Sĩ Phong Thủy (dịch theo kiểu hại điện, hiện đại từ chữ Master Feng Shui). Sau khi xem địa thế và bấm quẻ, ngài Thạc Sĩ “phán” rằng:

- Cái tên Lãng Xẹt nó vận vào cái nghiệp của thân chủ rồi đó. Thí chủ nghĩ rằng nếu đổi tên thành Ðồ Lãng Xẹt thì coi bộ khá hơn. Chữ “Ðồ” ở đây có nghĩa là thân chủ sẽ “nấu chín” cái “nghiệp lãng xẹt” (Steam up your beat up karma) thì đời mới khá hơn được.

Nghe ra rất có lý, thế là nhà cháu bèn đổi tên ngay ra thành Ðồ Lãng Xẹt, có nhãn hiệu trình toà đàng hoàng cả đấy các Bác ạ (copyright theo tù ngữ Âu Mỹ). Ðổi tên nhưng nhà cháu không có đổi giống đâu nhé, các bác ơi! Nhà cháu vẫn còn nhớ giòng dõi nhà họ Lãng lắm cơ: nào là Lãng Tai, Lãng Trí, Lãng Nhách, Lãng Ðãng, Lãng Quên …

Năm ngoái trong lúc Lãng nhà cháu đang ngáp ruồi thì Bút Ðỏ (tự Ðồ Khang) điện thoại cho biết là Vịt Trần (Naked Duck, aka Ðồ Vịt) và Bút Ðỏ đã tậu đưọc nhà và đã mở Quán Xiệc Cờ lại cùng với Ðồ Khỉ Gió . Nghe thật vui tai nhưng ÐLX tui đang tin là số mình còn sui nên vẫn còn ngậm ngùi và e dè, ái ngại:

- Bút Ðỏ à, nhớ nói với VT và ÐKG mời các “diễn viên và khách khứa” của thời huy hoàng ngày xưa nghe!
- Có ngay!

****

Thế là Anh Chị Em chúng tôi lại tái nạm giang hồ trên mạng lưới Internet. ÐKG đang tu rượu trong rừng sắp lên chức Ðồ Ðười Ươi bèn “bỏ rừng, bỏ của” mà xuống núi suôi nam vào Quán đóng vai “Bộ Trưởng Bộ Thông Tin và Ngoại Rao” để mà đi chiêu dụ nhân tài và sống chết với Quán. Ui chao là chịu khó! Vịt Trần còn mời các “diễn viên nòng cốt” của Quán Xiệc 1 đến dự một bữa ăn (không có Peking Duck, sợ bị “ám quẻ” cho dòng họ nhà Vịt)! Chàng Vịt nhà ta bỏ cả đàn Vịt ở lại ngoài đồng để trở lại Quán mà gây dựng lại cơ ngơi, cơ đồ. ÐLX còn bận việc tiếu ngạo giang hồ bên VN nên hồi đó ít khi “chui” vào Quán Xiệc được lắm.

Khi trở lại Canada, ÐLX tui lại còn bận việc “gõ đầu trẻ tại gia” nên khá bận nhưng vẫn không hề bỏ Quán . Quán lèo tèo vài người khách mà phần lớn là khách cũ . Bác Vịt chắc cũng vẫn còn “nhớ đàn Vịt ở ngoài đồng” nên cũng hay vắng Quán để “về quê xưa”. Ai dè ÐKG đu cây như Tắc Dzăng nay đây, mai đó quảng cáo rầm rộ cho Gánh Xiệc 2.

Ối giời ơi, Trời thưong chúng tôi cho nên tự nhiên các bác gái như ÐLH, HL, HM, LAK, HD, BN ... ra vào Quán thật là tấp nập. Nhìn các bác gới mặc áo dài thướt tha ra, vào Quán và ăn trái cóc chấm muối ớt mà ÐLX tui phát thèm (cả áo dài trắng lần trái cóc)! J

Trời đất, quỷ thần ơi, ÐLX tui còn dzụi mắt mấy lần khi thấy anh chàng trẻ tuổi KQÐ lò dò vào Quán nhập cuộc. Xẹt tui thấy đời bớt lãng xẹt, miệng cười toe toét và ít thấy đời xẹt lửa. Anh “dịu dàng” hẳn ra vì không còn húc Xẹt đến ... xẹt lửa nữa, chẳng lẽ anh đang ... sám hối chăng? Hi hi!!

Từ ngày có thêm các bóng hồng ra, vào Quán thì đời các các đấng liền ông trong Quán cũng lên mầu hồng thêm. Này nhé, Bác Nam Ðế uống năm bình dziệu đế làm thơ mệt nghỉ. Bác Ðồ Liêm làm thơ khỏi chê. Bác BBT thì suốt ngày Mê Cung (Cung tên?).Bác.ÐKG quên luôn mất việc … leo cây để mà thêm nhạc, thêm thơ, lâm trận và ngoại “rao”. Bác Vịt quách quách hết sú hoách mà cứ động vào Quán là mang nhạc trữ tình, nhạc vàng cho bà con cô bác nghe, thật là hết xẩy. Bác Bút Ðỏ thì … chấm bài đỏ cả tay nhưng vẫn thích đọc bài viết. Bác TVL tuy thả thơ “Cóc Cuối Tuần” nhưng thơ của Bác Lương thì có nội dung đàng hoàng, rất súc tích và đầy tình người. Riêng Ðồ Lãng Xẹt tui thì càng ngày càng”lên cân hơn” vì những món ăn ở nhà và trên Net của Bà Cai Blue Swan.
Bác nữ “Nó” bỏ đi hoang một thời gian nay đã trở về, Quán lại giầu thêm với các bản nhạc của “Nó” đưa lên. Các Bác nữ khác mang lại thơ, văn, hình ảnh, nhạc, “chít chát” dí dỏm thật là dzui quá là dzui làm Xẹt tui cứ nghĩ mình đang là cô con gái vừa độ trăng tròn đang “in lâu” (in lave í mà) ! :-))))

Thay mặt Ban Biên Tập, xin cám ơn các Bác: nam cũng như nữ, mới cũng như cũ, nam phụ lão ấu! Mong rằng Quán của chúng ta là nơi chúng ta hội ngộ, trao cho nhau những nụ cười và chia xẻ với nhua những vui buồn của cuộc đời . Thoạt nhìn thì có vẻ hời hợt, bông đuà nhưng đọc kỹ, người đọc sẽ thấy Quán đầy dân tộc tính Việt Nam và hướng thiện.

Mong rằng Quán Xiệc 2 mỗi ngày một phát triển thêm và sống dai cho chúng ta còn nhiều cơ hội mà trao đổi, tâm tình. Mong lắm thay!

HAPPY ANNIVERSARY, LET’S HAVE FUN!

ĐLX
Tháng Chín, 2006

Da Va`ng : cho TNBN

DDo^`ng sa`ng Di. Mo^.ng .

To^i vo*'i ngu*o*`i kho^ng cu`ng chu?ng to^.c
Nhu*ng vi` dda^u ne^n nghi~a Ta`o khang
To^i la` thie^'u nu*~ da va`ng
Hai ta na`o co' ho. ha`ng gi` nhau

To^i mo* u*o*'c nga`y sau xua^'t gia'
DDu*o*.c go.i cho^`ng ba(`ng mo^.t tie^'ng anh
Co`n ngu*o*`i da tra('ng ma('t xanh
Chu*~ "you" to^i go.i le^. long lanh sa^`u

Ca? the^' gio*'i dda^u ai na`o muo^'n
Mo^.t ngu*o*`i ti`nh kho^ng gio^'ng ma`u da
Thi` sao bo^'n ty? ngu*o*`i ta
Ma` to^i vo*' pha?i mo^.t " Ya " to'c va`ng .

To^i tu*. hie^?u mi`nh kho^ng ky` thi.
Nhu*ng mie^.ng ddo*`i la('m tie^'ng thi. phi
Ba` con ha`ng xo'm xa^`m xi`
La^'y Cho^`ng ngoa.i quo^'c co' gi` dda'ng khen ..

Nam DDe^' .

Thứ Năm, 21 tháng 9, 2006

Let It Rain


Click on the pic to listen to the music
“Let It Rain
Let It Rain
Let your love rain down on me ...

Let It Rain
Let It Rain
Let It Rain ... Rain ... Rain ...”

Let It Rain
~ Bonnie Bramlett & Eric Clapton ~


*** Click on the pic to listen to the music ...***

Tôi là ai

Xin mời các bạn đọc một bài văn hay của nữ sĩ TMT, (có khi sẽ nhác thấy tâm tình của chính mình nữa đó!)
đlh là fan của "thơ tình Trần Mộng Tú", thơ bà trữ tình và tha thiết 1 cách nhẹ nhàng!

=====================

Tôi là ai?
Trần Mộng Tú - Tháng 4 / 2006

"Tôi là ai mà yêu quá cuộc đời này" TCS

Có phải nếu mình ở một nơi nào trên dưới ba mươi năm thì mình là người thuộc địa phương đó, đúng không? Đã biết bao nhiêu lần tôi đặt ra câu hỏi đó sau một ngày nhìn vào lịch thấy con số ghi năm đã bước vào năm thứ ba mươi của một người tị nạn. Bây giờ có ai mới quen gặp tôi, hỏi: Bà ở đâu đến vậy? Thì chắc tôi sẽ trả lời rất tự nhiên là Tôi ở Seattle hay khi đang đi du lịch thì sẽ trả lời Tôi từ Mỹ đến. Tôi sẽ không trả lời là tôi ở Việt Nam đến nữa, chỉ trừ khi người ta hỏi Bà là người nước nào? Thì lúc đó tôi chắc chắn nói Tôi là người Việt Nam. Để cho họ không nhầm với người Trung Hoa, người Nhật, hay người Phị

Đúng, tôi ở Mỹ trên, dưới ba mươi năm rồi, tôi là một người Mỹ. Bây giờ thử xem lại con người Mỹ của tôi. Trước tiên mặt mũi, chân tay tôi chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn khuôn mặt cấu trúc ít góc cạnh của người Á Đông, cái mũi khiêm tốn, tóc sợi to và đen, khi có tóc bạc thì nhìn thấy ngay, muốn giấu thì phải nhuộm. Đối với người Á Đông thì tôi được gọi là người có nước da trắng, nhưng mầu trắng này thực ra là mầu ngà, và đứng cạnh một ông Tây, bà Mỹ nào thì nó vẫn cho cái căn cước da vàng rất rõ rệt. Khi tôi nói tiếng Anh thì cách phát âm có vấn đề, nếu nói nhanh quá thì sẽ vấp phải lỗi nói tiếng Anh theo cách dịch tiếng Việt trong đầu. Như thế bị chê là nói Tiếng Anh bể (Broken English) Về cách phục sức, nhà ở, xe cộ bên ngoài tôi có thể không kém một người Mỹ chính gốc. Nhưng khi bước vào nhà tôi thì hoàn toàn khác: từ những bức tranh treo ở phòng khách, bát đũa bầy ở bàn ăn, chai nước mắm, hũ dưa cải trong bếp và nhất là sách, báo tiếng Việt ở khắp nơi trong nhà, thì chắc ai cũng sẽ nhận ra ngay đó là một gia đình Việt Nam. Như thế thì tôi là người Seattle hay người Hà Nội, người Mỹ hay người Việt? Tôi ở đất này đến ba mươi năm rồi cơ mà.
Người ở Lạng Sơn, Thanh Hóa ra Hà Nội ở trên dưới ba mươi năm thì tự nhận mình là người Hà Nội; Người ở Hải Phòng; người ở Hải Dương vào Sài Gòn lập nghiệp từ năm 75, 76 tự nhận mình là người trong Nam.

Tôi ở Mỹ tìm về Việt Nam không ai chịu nhận tôi là người Việt nữa, dù tôi có yêu quê hương đến quặn thắt cả ruột gan. Có khi gặp lại họ hàng thăm viếng, hỏi han, nước mắt khôn cầm thế mà thỉnh thoảng họ vẫn nói rất tự nhiên: Chị đâu có phải là người Việt nữa. Bây giờ Chị là người Mỹ rồi, hay Chắc cái này không hạp với chị hay Cái kia chị không ăn được, cái nọ chị không biết đâu. Những lúc đó tôi chẳng biết mình phải phản ứng thế nào cho đúng. Cứ cãi tôi vẫn Việt hay nhận đúng rồi tôi là Mỹ? Không, cả hai cùng sai cả. Những khi cần quyên tiền đóng góp vào việc công ích nào ở Việt Nam thì ai ai cũng nhắc lại cho tôi đến ngàn lần tôi là một người Việt Nam chính gốc. Tôi phải có bổn phận và tình thương với đất nước, đồng bào. Tình thương thì nhất định lúc nào tôi cũng đầy ắp trong ngực rồi, tôi chẳng cần ai nhắc nữa, nhưng bổn phận thì cho tôi nghĩ lại. Tôi đã đóng góp bổn phận của tôi cho đất nước đó rồi. Một mối tình chết tức tưởi trong chiến tranh hơn ba mươi năm về trước - xương thịt của người tôi yêu nằm trong lòng đất, rồi lại phải đào lên, đốt thành tro than, bị đuổi mộ như đuổi nhà - đã trả bổn phận đó thay tôi rồi. Chừng đó chưa đủ hay sao? Bây giờ tôi phải có bổn phận đóng thuế hàng năm ở đất nước tôi đang sống để phụ với chính phủ sửa đường, xây trường học và nuôi di dân những người ở khắp nơi mới tới, như trước kia đất nước này đã nuôi người Việt, vì giấy tờ cá nhân hiện tại xác định tôi là người Mỹ. Tôi phải làm bổn phận công dân.

Có những ngày tôi lái xe bị kẹt ở xa lộ vào một buổi chiều mưa mùa thu hay một buổi sáng mùa xuân vắng lặng, êm ả đứng trong nhà nhìn ra mặt hồ, tôi mới cảm nhận được nơi mình đang hiện diện không phải là quê mình, không phải nước mình. Chẳng có một lí do gì cụ thể, chỉ là những giọt mưa đập vào kính xe, chỉ là mặt nước hồ gờn gợn sóng. Mưa trên xa lô. Mỹ nhắc nhớ đến những cơn mưa tháng Năm ở Thị Nghè, nhà mình hay ở Trần quý Cáp, nhà anh hay ở trước rạp ciné Eden đúng trú mưa với nhau. Nước ở hồ Sammamish trước nhà nhắc đến nước sông ở bến Bạch Đằng mỗi lần qua phà sang bên kia Thủ Thiêm chơi với bạn, hay sóng nước ở bắc Mỹ Thuận những lần qua phà đi thăm họ hàng ở tận Bạc Liêu. Những lúc đó tôi chợt bắt gặp mình Việt Nam quá, vì những cái bóng Việt Nam thật mờ, thật xa lại chồng lên hình ảnh rõ rệt ngay trước mặt mình. Và kỳ diệu làm sao những cái bóng đó nó mạnh đến nỗi mình quên mất là mình đang ở Mỹ. Thì đúng tôi là người Việt Nam.

Lại có những lần tôi ở Việt Nam, bị muỗi đốt kín cả hai ống chân, bị đau bụng liên miên cả tuần lễ. Đi đâu cũng phải hỏi đường, ai nhìn mình cũng biết mình từ đâu đến và đang đi lạc, tiền bạc tính hoài vẫn sai. Nhiều khi đứng chênh vênh trên đường phố Sài Gòn, biết đất nước này vẫn là quê hương mình, những người đi lại chung quanh là đồng bào mình, nhưng sao không giống Việt Nam của mình ngày trước, hình như đã có điều gì rất lạ. Ngôn ngữ Việt thì thay đổi rất nhiều, pha trộân nửa Hán nửa Ta, chắp đầu của chữ này với cuối chữ của chữ kia, làm nên một chữ mới thật là "ấn tượng" , nói theo cách dùng chữ khá phổ biến bây giờ ở Việt Nam. Cách phát âm của người Hà Nội bây giờ không giống cách phát âm cũ của ông bà, cha mẹ tôi ngày trước, đã thếụ họ nói nhanh quá, tôi nghe không kịp. Cái tiếng nói trầm bổng, thanh lịch, chậm rãi, rõ ràng từng chữ của thời xa xưa bây giờ chỉ còn là cổ tích.

Ngửng mặt lên nhìn bầu trời, vẫn bầu trời xanh biếc của thời tuổi trẻ, cúi xuống nhìn mặt đất, vẫn mặt đất thân quen, nhưng sao lòng hoang mang quá đỗi, và thấy đã có một khoảng cách nghìn trùng vô hình giữa mình và quê hương đất Việt. Chắc tôi là người Mỹ.
So sánh thời gian tôi sinh ra, sống ở Việt Nam và thời gian tôi bo? Việt Nam ra đi, sống ở Mỹ hai con số đó đã gần ngang nhau. Tôi được học từ nhỏ rằng quê hương là nơi tổ tiên lập nghiệp, là nơi chôn nhau cắt rốn. Một bài hát phổ thơ nổi tiếng trong nước, có câu: Quê hương mỗi người có một, như là chỉ một mẹ thôi. Nhưngcó người lại nói: Nơi nào mình sống ở đó suốt một quãng đời dài, có những người thân chung quanh mình, hưởng những ân huệ của phần đất cưu mang mình, thì nơi đó cũng được gọi là quê hương mình. Như vậy thì tôi có một hay hai quê?

Sống ở Mỹ thì bạn bè gặp nhau thường nói: Cái này người Việt mình không hạp, hoặc người Mỹ họ mới thích nghi được việc này, người Việt mình không quen. Khi đi dự buổi tiệc cuối năm của một công ty lớn ở Mỹ, toàn là những người Mỹ sang trọng thì thấy rõ ngay mình là người Việt đi lạc, dù mình có sang trọng, lịch sự như họ. Hóa ra ở Mỹ hay về Việt Nam mình đều lạc chỗ cả.

Tôi nhớ mấy năm trước có lần trò chuyện với Mẹ của một người bạn, lúc đó cụ ngoài 80 hãy còn minh mẫn, cụ theo đạo Phật. Trưởng nam của cụ và con dâu cụ tự nhiên rủ nhau theo đạo Công Giáo. Găĩp tôi cụ hỏi: Không biết anh Bình nhà tôi khi chết thì đi đâu? Phật giận anh ấy, vì anh ấy bỏ đi, Chúa chắc gì cho anh ấy vào, vì anh ấy mới quá! Năm nay cụ ngoài 90 tuổi rồi và may quá, cụ bi. Alzheimer, cụ không còn minh mẫn để lo con mình không có chỗ dung thân cho phần hồn.
Bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại những lời cụ nói, thấy mình ngay ở đời sống này cũng đã là một vạt nắng phất phơ bay. Quê nhà, quê người, quê Mỹ, quê Việt. Chao ôi! Cái thân cỏ bồng.

Nhưng lạ lắm, tôi biết chắc mình là người Việt nhất là khi tôi nằm mơ. Trong giấc ngủ tôi thường gặp cha mẹ, gặp ngay trong những ngôi nhà cũ ở Việt Nam, gặp bạn bè cũng gặp trên đường phố Việt Nam từ ngày rất xa xưa, và bao giờ trong mơ cũng đối thoại bằng tiếng Việt. Tỉnh dậy đôi khi vẫn ứa nước mắt, dù là một giấc mơ vui. Thấy nhớ quê nhà quá đỗi!

Tôi nhớ lại trong những truyện ngắn, những bài thơ Đường tôi đọc thời rất xa xưa nói về những người bỏ làng đi xa lâu năm trở về không ai nhận ra nữa vì đã già. Hồi đó sao mà mình thương những người già đó thế! Bây giờ nghĩ lại thì người trong sách đó còn may mắn hơn mình, họ đâu có đi đến tận một nước khác như mình. Họ chỉ bỏ làng, chứ không bỏ nước. Thế mà khi về còn ngơ ngác, bùi ngùi, tủi thân vì lạc chỗ ngay trong làng mình.
So sánh tôi với người bỏ làng ra đi trong những trang sách đó thì hoàn cảnh của tôi đáng buồn hơn nhiều. Không những đã bỏ làng, bỏ nước đi, còn nhận quốc tịch của một nước khác.

Khi về đổi họ thay tên.
Núi chùng bóng tủi sông ghen cạn dòng.
Tôi là ai?
Trần Mộng Tú
Tháng 4 / 2006