Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Cõi Vắng




Diệu Hương - Trần Thái Hòa

Em ở chốn nào, cho tôi tìm thấy 
Trong từng nỗi buồn, mênh mông còn đấy 
Tôi ngồi lặng lẽ sầu 
Riêng tôi trong cõi vắng
Trông đợi bao giờ, tình ấy vẫn xa xăm 

Trăng về đêm này, trăng sao buồn bã 
Như lòng tôi còn bao năm lạnh giá 
Tôi gọi người âm thầm
Chân dung chưa lần thấy 
Em còn nơi nào, xa lấp khuất chân mây 

Tìm về đâu người yêu người trong mộng 
Tìm về đâu người tình gọi trong mơ
Em là ai? Tôi tìm trong nỗi mong chờ 
Em còn xa tình ta cứ mãi bơ vơ 

Em ở chốn nào? Yêu thương còn thắp 
Lên đầy tâm hồn, trong tôi chiều tắt 
Giữ người tình trong mộng 
Trăng khuya sầu lắng 
Xa người trong mộng,
...........tôi với cõi hư không.


Đắng và Ngọt - (Quán bên đường)



Quán bên đường
thơ Trang Thế Hy - Nhạc Phạm Duy
Thái Thanh hát

Ngày xưa hồi còn thơ
Một chiều nắng nhạt khoe màu tơ
Tôi cùng em hai đứa
Thơ thẩn ngồi chơi trên ngạch cửa
Tóc em chừa bánh bèo
Môi chưa hồng, da mét (con nhà nghèo)
Đầu anh còn hớt trọc
Khét nắng hôi trâu, thèm đi học
Em cầm một củ khoai
Gọt vỏ bằng răng rồi chia hai
Thứ khoai sùng lượm mót
Mà sao nó ngọt ơi là ngọt!
Bây giờ giữa đường đời
Kỷ niệm ngày xưa xa mù khơi
Gặp nhau chiều mưa lạnh
Hai đứa đều sang trong bộ cánh
Dung nhan em còn tươi
Anh mừng tưởng đâu đời em vui
Nào hay đây là quán
Em bẹo hình hài rao lên bán
Giữa thời đông khách mua
Chợ thịt còn sung được nhiều mùa
Nghe nói anh cầm viết
Nghệ thuật là gì em muốn biết
Mùi tanh nói mùi thơm
Cây bút trong tay: cần câu cơm
Đó, em ơi!Nghệ thuật
Nhắm mắt, quay lưng chào sự thật
Rồi đôi ta nhìn nhau
Không ai đánh mà nghe lòng đau
Em mời anh bánh ngọt
Nhớ củ khoai sùng ngày xưa lượm mót
Đường bánh tươm vàng mơ
Như nắng chiều xưa khoe màu tơ
Mới cầm lên chưa cắn
Mà sao nó đắng ơi là đắng!
Xin anh một nụ cười
-Cười là sao nhỉ? Anh quên rồi
Xin em chút nước mắt
-Mạch lệ em từ lâu đã tắt.
Hỏi nhau: Buồn hay vui ?
-Biết đâu ! Ta cùng hỏi cuộc đời…
Trang Thế Hy
Thơ:Trang Thế Hy,nguyên tựa:”Đắng và Ngọt”
Bình Nguyên Lộc sửa lại:”Cuộc đời”
Nhạc : Phạm Duy đổi tên:Quán Bên Đường

Hết Cố Nhân



hetconhan0
Ta trở về đây không gối chăn
Một mình ly rượu rét căm căm
Không là lính thú sầu lên ải
Cũng thấy lòng chinh dưới cát lầm ( ?)
Nhớ lại năm xưa những thuở nào
Rượu rồi nâng cổ áo lên cao
Dăm ba mồi thuốc đi chung bóng
Lòng chép cho lòng bao chiêm bao
Gối mãI đêm dài lên bút giấy
Chong đèn chung cạn giọt tâm tư
Giờ như quán vắng khi tàn khách
Đâu những cồn mây tóc rối bù
Nào biết mộng đời đi những đâu
Chả buồn qua lại cách song nhau
1, 2, 3, 4, ngày sau nữa
Cây cỏ lòng hoang đến bạc đầu
Tro bụi giờ trơ lại chiếu hồng
Nhà như cổ mộ một thây lòng
Bốn phương đắp đỗi tình thiên hạ
Cho hết không còn nước mắt trong
Lên thang nghe gió nhủ mưa thầm
Gác trọ không đèn hết cố nhân
Nhấp chén nghĩ khinh người Chiến Quốc
Phù hoa thường đổi mất tri âm !
Trần Huyền Trân