Thứ Hai, 31 tháng 7, 2006

PHƯỢNG VĨ




PHƯỢNG VĨ: HOA CỦA TUỔI HỌC TRÒ .

Dominican Republic
July 2002
ÐTP



Phượng Hồng - Duy Quang

NGẪM ÐỜI

Những điều dưới đây trích từ kinh điển phật giáo ấn độ

Bất kể bạn có mê tín hay không vẫn xin bạn đọc bài văn dưới đâySau khi đọc xong bài văn này, trong vòng 4 ngày may mắn sẽ đến với bạn.

Xin gởi lá thư này đi cho những người bạn mà bạn muốn chúc phúc.Có một số người có thể bạn đã dần dần quên đi người đó, nhưng nếu lòng bạn vẫn còn hình bóng người ấy, thì họ cũng sẽ gặp nhiều may mắn.

Tôi không thể cho bạn tiền, vì tôi không có tiền.

Tặng bạn một số lời khuyên trong cuộc sống

Nên ăn nhiều lương thực thô.

Đừng nên dễ dàng tin vào những gì bạn nghe, đừng tiêu xài hết tiền bạn đang có,
không nên muốn ngủ bao lâu thì ngủ bao lâu.

Xin thành thật và thật lòng khi nói câu “I love you”.

Bất kể lúc nào khi nói câu “xin lỗi”, xin hãy nhìn thẳng vào mắt của đối phương.

Hãy tin vào tiếng sét ái tình.

Đừng bao giờ coi thường mơ ước của người khác.
Bạn có thể bị tổn thương nếu yêu một người một cách say đắm, nhưng nó là phương pháp duy nhất khiến con người bạn trở nên toàn diện.

Dùng phương pháp tinh vi và xác thật để giải quyết tranh chấp, không nên xúc phạm người khác.

Đừng bao giờ đánh giá con người qua bề ngoài.

Nói từ từ nhưng phải suy nghĩ nhanh.

Khi người khác hỏi những điều mà bạn không muốn trả lời, xin hãy cười và nói “tại sao bạn lại muốn biết điều đó?”

Gọi điện thoại cho mẹ, nếu không thể, ít nhất trong lòng bạn phải nghĩ về mẹ.

Một khi gặp phải thất bại, bạn nên nhớ phải lấy đó làm kinh nghiệm học tập của bạn.

Hãy ghi nhớ ba chữ “trọng”: tôn trọng mình; tôn trọng người khác; giữ lấy tôn trọng, phải có trách nhiệm đối với hành vi của mình.

Đừng nên để việc tranh chấp nhỏ đi hủy hoại tình bạn vĩ đại.

Bất luận lúc nào khi bạn phát hiện bạn làm sai, xin hết lòng tìm cách bù đắp.

Phải nhanh chân lên!

Bất luận lúc nào khi bạn nghe điện thoại, khi nhấc điện thoại lên xin bạn hãy cười lên, vì đối phương sẽ cảm nhận được nụ cười của bạn!

Hãy kết hôn với người mà bạn thích chuyện trò với người đó, vì khi bạn già đi, bạn sẽ phát hiện, thích chuyện trò là một ưu điểm lớn.

Nên chấp nhận sự thay đổi, nhưng không phải vứt bỏ quan niệm của mình.

Hãy nhớ rằng, im lặng là vàng.

Hãy dành nhiều thời gian để đọc sách, ít xem ti vi.

Tin tưởng vào thượng đế, nhưng đừng quên khóa cửa.

Khi bạn cãi vã với người yêu, xin hãy giải quyết bằng lý trí, không nên moi những gì đã qua ra nói.

Đừng trốn tránh ngày hôm qua.

Nên chú ý ý nghĩa từng câu nói của bạn.

Cùng chia sẽ kiến thức của bạn với người khác, đó mới là đạo vĩnh hằng.

Hãy làm những gì mà bạn phải làm.

Đừng nên tin người không bao giờ nhắm mắt khi hôn bạn.

Mỗi năm ít nhất đi một nơi mà bạn chưa hề đi qua.

Nếu bạn kiếm được nhiều tiền, nên làm nhiều việc thiện khi bạn còn sống, đó là một cách trả báo tốt nhất cho bạn.

Hiểu sâu và lý giải đúng tất cả các quy tắc, hợp lý cải tiến những quy tắc đó.

Ghi nhớ rằng: quan hệ tốt nhất là yêu và cho người khác hơn là yêu cầu người khác.

Hãy nhìn lại mục đích mà bạn thề sẽ đạt được và phân tích mình đã thành công đến mức nào.

Bất luận trong nấu ăn hay trong tình yêu, bạn đều phải dùng 100% trách nhiệm trong thái độ đối xử.

Đừng nên để lá thư này trên tay của bạn. Lá thư này trong vòng 96 tiếng sẽ rời khỏi bạn. Xin copy và send đi để xem sẽ xãy ra điều gì? Trong vòng 4 ngày kể từ ngày hôm nay, bạn sẽ gặp phải một điều làm bạn thích

Tình

Tình
Hương Mai

Tình trao tình nhận tình dang dỡ
Một chử tình thôi đủ úa nhầu
Chạy đuổi bóng hình chừng rũ rượi
Một đời mõi mệt dạ u sầu

Tình đi tình đến tình dâng hiến
Lòng nát lòng vui lòng thẫn thờ
Đâu phải trời mưa rồi lại nắng
Tim tôi da thịt đó người ơi

Hương Mai
07/31/06

Mưa Nơi Đâu


1.

Chỉ còn chừng mươi ngày nữa là hết một niên học. Tôi không có cáí xôn xao buồn bã vì sắp phảỉ xa truờng , xa thầy cô như thưở nhỏ, hoặc tíu tít lo viết lưu bút cho bạn bè. Bây giờ thì hình những rung cảm, xôn xao của tuổi thơ đã mất. Tôi chỉ thấy mỏi mệt và đếm từng ngày để đuợc nghỉ ba tháng hè . Một đồng nghiệp gọi đùa mùa hè là ba tháng về trị thương vì những bầm dập tinh thần suốt năm do lũ môn sinh trắng, đen, đã ban phát cho nguyên một niên học.

2.

Hôm nay trời mưa, cơn mưa thật nhẹ, mưa không đủ uớt aó nếu ta đi bộ một quãng đường ngắn, nhưng mưa đủ làm tươi mát cỏ cây hoa lá. Tôi vẫn yêu những cơn mưa như thế này, làm dịu mát không khí và dẫn ta về một kỷ niệm nào xa xưa trong tiềm thức. Những kỷ niệm đó chả thể mất, chúng chỉ tạm ngủ yên, chúng chỉ đợi có những cơn mưa nhỏ của bụi nuớc là vươn vai thức giấc. Tôi yêu những ngày đầu xuân. Cỏ cây xanh mướt, nhất là sau những trận mưa lớn như mưa đêm qua. Cơn mưa như cơn bão nhỏ làm ướt sũng mặt đất, như nỗi buồn trùng trùng kéo đến bủa vây một tâm hồn lắm muộn phiền. Mùa này bên người hẳn trời đã rón rén vào thu? Lá Gum đã bắt đầu lìa cành?

3.

Sáng nay đi làm, tôi mang theo chiếc CD cuả người bạn đã tặng từ mấy tháng truớc, nhớ lời người bạn hờn dỗi: “ Tôi đã gửi bác ngay từ buổi đầu tiên khi mới nhận đuợc cái master CD, vội copy để bác nghe, tấm thịnh tình như thế mà bác đâu có thèm để ý, chắc đã quăng vào thùng rác mất rồi…” và câu nói sau cùng của người bạn đã làm hồn tôi trùng xuống: “…may mà mắt tôi là… dry eyes, chứ nếu không thì nước mắt đã trào ra rồi…” Khuya đó tôi phải tìm ra được cái CD để chứng minh cho bạn biết, tôi cất giữ chúng như một bảo vật sao có thể để mất được..

4.

Tất cả CD của bạn bè tặng, tôi đựng trong cáí hộp lớn to hơn ba hộp giầy và dấu kỹ trong hộc tủ aó, Những CD có chữ đề tặng của thi sĩ, hay nhạc sĩ này, đối với tôi, chúng là món qùa tinh thần vô giá. Tôi không dám để chúng ơ ûnhững cáí kệ chưá những CD mua, các kê bên cạnh hai dàn máy lớn ở duới nhà. Những món qùa tinh thần này được cất riêng trong phòng ngủ, giống như những cuốn sách của bạn bè đề tặng, tôi cũng để chúng ở cáí kệ sách nơi đây. Sách không nằêm chung trong 5 kệ sách cao, che kín 1/2 bức tuờng dài dưới nhà. Chúng được tách rời khỏi những cuốn sách mua, vì sách kia, nếu mất , ta vẫn mua đuợc. Nhưng sách có những giòng chữ đề tặng của các tác giả này, làm sao có thể có lại nữa . Kinh nghiệm “xương máu” vài lần khi nhận lại sách cho mượn, cơn giận làm run nguời và mắt nhoà đi vì nước mắt đã dâng đầy mi, khi nhìn thấy cuốn sách mình hằng nâng niu cất giữ, nay bià long, giấy quăn đầu, có cuốn còn bị bầm dập tang thuơng hơn vì cả chục trang bị những nét bút crayon của trẻ nhỏ gạch lung tung. Người mượn thản nhiên xin lỗi rằng vì sơ ý … đưá để đứa cháu nhỏ 4 tuổi vớ được sách nên sách mới bị như vậy!

5.

Khuya nay tôi dành riêng một tối để nghe cái CD mà người đã tấm tắc khen ở một bài …Nhưng, tôi khác với người, tôi lại thích nhất bản Mưa Bên Sông , tôi nghe đi nghe lại nhiều lần bản đó, và thấy hồn mình bềnh bồng sóng. Ừ mưa, lại mưa…mưa như nuớc mắt người khi ta sang sông! Ha…ha…tôi tưởng như nghe đuợc tiếng cười khan của ai đó. Tiếng cười khô lạnh như tiếng vọng âm của thần chết đã vang về từ bên kia bờ đại dương. Và có cả tiếng cười khan từ nơi một thành phố người đông như kiến, rồi tiếng cười của một vùng quanh năm cỏ cây xanh muớt…và cả tiếng cười của một thung lũng tràn ngập hoa vàng….tôi lại nhớ đến mấy câu thơ của ai đó mình đã đọc được:

“ Đưa người ta không đưa qua sông

Mà nghe tiếng sóng ở trong lòng…”

Ôi những tiếng cuời như tiếng khóc khan, theo tôi mãi mãi…

Tôi nghe đi nghe lại bản nhạc Mưa Bên Sông, tôi đã gặp mình trong đó, trong tiếng nhạc, trong lời buồn. Tôi thấy mình chiều nao đi bộ dọc con đuờng ven sông sau nhà. Con đuờng mòn nhỏ quạnh hiu. Bên kia dòng sông là khu nhà đắt tiền nằm im lìm duới làn mưa mỏng như sương. Đã có những chiều tôi mượn cớ đi bộ để ra khỏi nhà, để một mình lang thang suy nghĩ. Tôi yêu những giây phút riêng tư đó. Đôi khi đứng bên sườn đồi dốc phía bên này sông nhìn đàn ngỗng trời rủ nhau đáp xuống nước, tiếng ngỗng kêu xao xác thật buồn. Khung cảnh không khác gì lời thơ nhạc của người bạn:

“ Một chiều bên sông, làn gió lay liễu xanh lả lơi

Mặt nước lung linh ánh chiều rơi

Một chiều bên sông nhìn cánh chim tung bay lưng trời

Lòng bỗng mơ xa xôi có ngày

Mình cũng bay tới phuơng trời xa….

Đúng vậy, ngay từ ngày nhỏ khi nhìn cánh chim bay, tôi đã mơ… và tôi đã mơ…sẽ có ngày ta đến một nơi…một nơi mãi mãi trong trí tuởng như một nơi thần tiên không có thực hiện hữu ở đời này.

6.

“ Ngày…tháng….

Anh,

Anh biết gì không? Cả tuần nay em nghe duy nhất một cái CD thôi mỗi khi lái xe. Em đã thâu lại những bản nhạc nào em thích, lập đi lập lại đến ba lần, để nghe cho đã nghiền. Anh biết không trong CD có bản “tắm Mưa” của hai trẻ nhỏ, làm em lại nhớ đến kỷ niệm của tụi mình từ cái thuở xa xưa giống vậy…và anh đang nhắc em về kỷ niệm ngây thơ thở nào”

7.

Rồi tôi muốn kể anh nghe những kỷ niệm về mưa khi tôi đã lớn, những chiều mưa luốt thuốt đợi người đến đón khi tan học ở Hội Việt Mỹ, và những cơn mưa khuya hai đưá khúc khích cười, leo dốc chợ Hoà Bình, những cơn mưa bụi khi đi uống cà phê Tùng Đàlạt. ôi những cơn mưa Sàigòn, những cơn mưa Đàlạt… Và tôi muốn kể anh nghe mỗi khi đọc văn người, tôi lại có hứng để viết được một bài tùy bút, người có lối hành văn thật độc đáo, có lẽ vì dân khoa học, lại có đầu óc văn chương, tôi vẫn yêu những truyện ngắn người viết tặng. Người nói: “ Chỉ viết cho mình KG..B thôi…và mãi mãi… là như thế, chắc B mãi mãi vẫn chỉ là… là…. Người…. gọi gió , gọi KG..B từ mãi bên bờ này đại đương…” tôi muốn kể anh nghe thật nhiều về người , thế nhưng …tôi đã không dám vì sợ anh lại lây máu Hoạn Thư!

8.

Những nốt nhạc rơi như những hạt mưa…chậm buồn nhẹ nhẹ…..


Một chiều bên sông

màu mắt em biếc xanh trùng dương

Làn tóc mây hương vẫn còn vương

Đừng buồn em ơi,

Cuộc sống lênh đênh như con thuyền

Cặp bến hay phiêu du lững lờ

Mình cứ vui, tiếc nối mà chi….

Một nỗi buồn chập chùng ….Lời nhạc như một vết thương khơi dậy nỗi đau:

“ …vẫn biết em là hoa trái mùa,

đến với nhau là bao gió mưa…

một ngày diệu kỳ tới..

tiếng tơ lòng chợt rung..

Cứ nhớ nhung vô vàn,

Cứ xót xa cung đàn lẻ loi….”

Tôi dừng xe bên giòng sông. Chiều nay trời cũng đang mưa, cơn mưa bụi. Tôi rời xe và tự dưng muốn đi bộ dọc dòng sông một quãng ngắn, muốn aó mình thấm buị nước... Khung cảnh bên kia sông như đang nhoà dần…tôi lại nhớ lời người năm nào: “ KG..B khóc vừa đủ thôi thì mắt sẽ trong và đẹp hơn, khóc nhiều là mắt sẽ nhỏ đi và xấu đấy…”, người doạ tôi khi biết tôi đang khóc.

Và bây giờ thì ….. mưa đã…tràn trong mắt.

Hương Kiều Loan.

CD” Mưa Bên Sông” nhạc Nguyễn Tuấn phổ thơ VươngNgọclong

Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2006

Đêm Nay

Đêm Nay
Hương Mai
Rượu quí đêm nay em đãi anh
Đêm dài còn lạnh tiết đầu xuân
Để cho lãng mạn vuơng vương đọng
Trên nụ hôn nồng uớp mộng xanh
Men rượu có làm anh đắm say
Đôi vai kề sát một đôi vai
Gần kề hơi thở hoà chung nhịp
Ân ái đêm nầy chắc khó phai
Hương Mai
13/04/06

Love.

If I speak in the tongues of men and of angels,
but have not love,
I am only a resounding gong or a clanging cymbal.


If I have the gift of prophecy
and can fathom all mysteries and all knowledge,
and if I have a faith that can move mountains,
but have not love,
I am nothing.

If I give all I possess to the poor
and surrender my body to the flames,
but have not love,
I gain nothing.

Love is patient, love is kind.
It does not envy, it does not boast,
it is not proud.

It is not rude,
it is not self-seeking,
it is not easily angered,
it keeps no record of wrongs.

Love does not delight in evil
but rejoices with the truth.

It always protects,
always trusts,
always hopes,
always perseveres.
Love never fail.


(I Cor. 13)

Bie^'u b'ac DKG,
KQD, HD, DLH, HL, HM va LeanKim.

Ta(ng ta^'t ca? mo.i nguo`i vao tham mang CVA (*_*)

BN.

Bien noi nho' va` em

dlh xin mo*`i ca'c ban nghe 1 ba?n nha.c hay cuo^'i tua^`n. Dda(.c bie^.t tha^n me^'n ta(.ng Hoa La`i, BNTonNu, Hoa`ng Dung va` Huo*ng Mai!
Ne^'u ho^ng nghe dduo*.c xin ca'c ba.n ni'u a'o VT du`m dlh! (CAm on VT)

.......
Bie^?n va^~n tha^'y mi`nh da.i do^.t the^'
xa ca'nh buo^`m mo^.t chu't dda~ co^ ddo*n
gio' a^m tha^`m kho^ng no'i, ma` sao nu'i pha?i mo`n
anh dda^u pha?i la` chie^`u, ma` nhuo^.m em dde^'n ti'm
So'ng co' nghi~a gi` dda^u
ne^'u chie^`u nay anh cha(?ng dde^'n
Du` so'ng dda~ la`m em
nghie^ng nga? vi` anh...

(Phu' Quang)


Nhớ Nhung

Nhớ Nhung

Ta hái hoa trong vườn

Về ướp mãi mùi hương

Nhớ em chiều phố núi

Những cơn mưa lạ thường



Hôm qua thấy nụ cười

Buồn như gương hồ vỡ

Sợi sóng nhỏ muôn đời

Lăn tăn chùm máu đỏ


Lâu rồi ngỡ đã quên

Mà sao vẫn êm đềm

Trở về khơi nhung nhớ

Ta buồn lại buồn them


Áo em màu thiên thanh

Ru ta cuôc tình xanh

Một mai tà áo khuất

Ta một mình vắng tanh…

tn72

Nhạc cuối tuần : Kỷ niệm ...

" Cho đi lại từ đầu ... chưa đi vội về sau ..

Xin bấm vào link : The Way We Were

Mến chúc tất cả cuối tuần vui .



PS : Xem bằng Internet Explorer

Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2006

YÊU

tặng "người" đi qua đời tôi
Yêu em ta đã sai lầm
Vì trong em đã sẵn mầm dối gian

Ta từ dạo ấy lang thang

Chạy theo ảo ảnh buộc ràng đời ta.

đkg.






HƯƠNG TÓC

Hương Tóc
Em ngồi bên trái hiên tây
Tóc huyền phơi nắng, buông đầy bờ vai
Trạng nguyên dừng bước cửa ngoài
Ngẩn ngơ tự hỏi: Có ai nhớ mình?

Hương Kiều Loan
( Trích series: Gío Mây Lưu lạc)

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2006

Song of songs

Who is this that appears like the dawn,
fair as the moon, bright as the sun,
Majestic as the stars in procession?

I went down to the grove of nut trees
to look at the new growth in the valley
to see if the vines had budded or
the pomegranates were in bloom

I am trembling: you have made me as
eager for love as a chariot driver is for battle.
(6:10-13)

Bie^'u b'ac DLX va` nho+` ba'c
chuye^?n ngu~ (*_*)


Tha^n ta(.ng c'ac ba'c ..da~ tu+`ng
ye^u ra^'t ba^'t ngo+`. (*_*)

Nguoi dau ga(.p go+~ la`m chi
Tra(m na(m bie^'t co' duye^n gi` hay cha(ng ?
(Kie^`u)


THƠ DỊCH "LOVE CONSTANT BEYOND DEATH"

LOVE CONSTANT BEYOND DEATH

The final shadow that will close my eyes
will in its darkness take me from white day,
and instantly untie the soul from lies
and flattery of death, and find its way,

and yet my soul won't leave its memory
of love there on the shore where it has burned:
my flame can swim cold water
and has learned to lose respect for laws' severity.
My soul, whom a God made his prison of,
my veins, which a liquid humor fed to fire,
my marrows, which have gloriously flamed,
will leave their body, never their desire;
they will be ash but ash in feeling framed;
they will be dust but will be dust in love.

F. De Quevedo



DÙ CHO THOÁT XÁC
MÃI CÒN YÊU THƯƠNG

Bóng tối đã khép làn mi,
Phải chăng đã lấy mất đi bóng ngày.
Rút hồn khỏi dối gian này,
Phỉnh nịnh của chết, lối này ta đi.
Ra đi, hồn nhớ những gì,
Tình yêu bãi biển, thân thì đốt tan.
Lửa ta bơi nước lạnh ran,
Không thèm chấp nữa, thế gian luật rừng.

Hồn ta, Thượng Ðế giam bưng,
Máu trong huyết quản cháy bừng lửa thiêng.

Tủy xương ngạo nghê~ cháy điên,
Ta đây lìa bỏ chỉ riêng tình mình.
Thịt da thành bụi, bụi tình,
Trơ? thành to bụi, tro tình, tro yêu.

Nguyê~n Ðàm Duy Trung chuyê?n ngư~

July 28, 2006



Luật Khoa Ngày Tháng Cũ

Luật Khoa Ngày Tháng Cũ
Hương Mai

Viết cho tâm sự của một người

Tết này đưa con đi dự Tất Niên
Luật Khoa gợi nhớ những ngày tháng cũ
Thẫn thờ lòng chợt buồn như liễu rũ
Những bước không hồn lạc giữa khuôn viên

Lang thang tìm đến góc cuối hàng lang
Dòi mắt kiếm tìm một hình bóng
Nghe lòng xao xuyến thuở tình dậy sóng
Tình tuổi đôi mươi tựa gió xuân sang

Khép nép đứng bên khung cửa giãng đường
Nghiêng vai nhìn vào bảng đen bục gỗ
Bàn ghế ngày xưa nhớ thời sách vỡ
Áo trắng trinh nguyên thuở mộng bình thường

Nhìn lên lầu hai sau tàn cây cao
Ngày nào xôn xao dò tên kết quả
Ai rớt ai đậu ...chẳng ai vui cả
Ai thi kỳ hai ...ai buồn làm sao

Cô ơi !!! cô cho biết cô tìm ai
Giật mình ngơ ngác thấy vài tóc bạc
Bơ vơ lặng lẽ bước chùng rời rạc
Có bụi thời gian làm khóe mắt cay

Hương Mai
27/07/07

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2006

Thuye^`n va` Bie^?n



Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông dường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu
Nhũng ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Nhũng ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau ran.g rỡ
Nếu phải xa c'ach nhau
Biển chỉ còn sóng vỗ
Nếu phải xa cách nhau
Em chỉ còn bão tố

Áo Trắng Trưng Vương

HM mời các bác thưởng thức một bài thơ TV nhe ..

Áo Trắng Trưng Vương
Đỗ hữu Tài

Tà áo trắng tung tăng vui chiều nắng
Chưa biết buồn lo lắng nghĩ vu vơ
Em ngây thơ chỉ cắp sách đến trường
Trưng vương đó vách tường xưa cổ kính

Như vây kín đời em vào sách vở
Tuổi học trò chuyên chở tiếng A5
Suốt bẩy năm không lơ đãng một ngày
Em kính trọng cô thầy trong lớp học

Hai hàng dọc cây me già che bóng
Trưa Sàigòn trời nóng bức làm sao
Gió lao xao xào xạc lá rì rào
Từng chiếc lá bay vào con phố vắng

Nhìn vạt nắng phơi mình trên bãi cỏ
Tiếng chim đùa to nhỏ ở nhánh cây
Ồ đẹp thay mầu nắng một buổi chiều
Em thơ thới bước đều môi phụng phịu

Chiếc huy hiệu em cài trông xinh xắn
Em tự hào chiếc áo trắng Trưng Vương
Nó dễ thương nhắc nhở tuổi học trò
Em sung sướng dặn dò luôn gìn giữ

Trưng Vương hỡi bao giờ quay trở lại
Để em tìm thơ dại thuở hồn nhiên
Ngày đầu tiên bẽn lẽn trước cổng trường
Và ngày cuối con đường buồn ngơ ngác
30-7-2004

HM Mời Các Bác Nghe Nhạc

Đến Bao Giờ Em Ơi
http://www.benxua.com/Music/Popups/PlayAlbum.aspx?SongID=6081

Em Có Về Nơi Đây
http://www.benxua.com/Music/Popups/PlayAlbum.aspx?SongID=6084

Tình Khúc Cho Người
http://www.benxua.com/Music/Popups/PlayAlbum.aspx?SongID=6089
Vì Em Một Lần Nữa
http://www.benxua.com/Music/Popups/PlayAlbum.aspx?SongID=6085
Vì Yêu Em
http://www.benxua.com/Music/Popups/PlayAlbum.aspx?SongID=6088

Mưa Tháng Sáu

Mưa Tháng Sáu
Hương Mai

Tháng sáu mưa về đêm chợt buồn
Cuộn mình chăn gối nghe mưa tuôn
Nằm nghe lại những bài ca cũ
Ngày tháng xưa ơi sao vấn vương

Thành phố ngày xưa nằm đếm mưa
Mưa rơi buồn biết mấy cho vừa
Căn phòng quạnh vắng hồn mơ mộng
Nhớ lại chiều qua chút nắng thưa

Dìu bước bên nhau vai sát vai
Nắng soi đường vắng lá me bay
Trong tay chiều xuống hương nhẹ thoáng
Quấn quít đôi môi chiều nắng say

Tháng sáu đêm nay mưa vẫn rơi
Ngày xưa áo trắng xa lâu rồi
Mưa đêm gợi nhớ tình thơ đó
Hương tóc nhạt nhòa lệ chợt khơi

Hương Mai
23/06/06

Thứ Tư, 26 tháng 7, 2006

Đêm Say Viễn Xứ

Đêm Say Viễn Xứ
Hương Mai

Đêm đã khuya rồi men rượu cay
Nhìn anh ngây ngất giữa cơn say
Tiếng cười vang vọng mà buồn quá
Viễn xứ quê người kiếp đọa đày

Này nhé anh ơi hãy cứ vui
Đêm nay sẻ ngọt lẫn chia bùi
Nhìn anh một thoáng quên đau khổ
Ly rượu nầy đây em rót mời

Cạn chén đi anh tàn một đêm
Buồn phiền xin tạm gác qua bên
Rượu thơm tình thắm cô em gái
Đêm có qua rồi xin chớ quên

Một chút tình em gởi tặng anh
Rượu nồng ru giấc mộng xuân xanh
Quên đi đời sống nhiều gai bẫy
Tìm kiếm niềm vui dẫu mỏng manh

Thôi nhé anh ơi đêm đã tàn
Mời anh ly cuối tiệc sắp tan
Ưu phiền ngày tháng đang chờ đón
Một kiếp tha phương vạn bẽ bàng

Hương Mai
5/22/06

TRƯNG VƯƠNG THUỞ ẤY

HOA TRƯNG VƯƠNG

....Cầm tay nhau đi anh
Tơ trời quá mong manh !

Tuyết rơi quanh thư viện
Giở trang sách thần tiên
Saigon tuổi hoa niên
Nhạt nhòa trong kỷ niệm .

Ta đi dạo công viên
Bên Em nét dịu hiền
Nắng đổ, chiếu nghiêng nghiêng
Chiều ba mươi màu nhiệm .

Saigon trong kỷ niệm
Con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm
Em trao hoa lan tím
Nghe rung động trong tim .

Saigon mùa Phượng nở
Hai đứa lo bài vở
Cho kỳ thi Tú Tài
Cùng gây dựng tương lai .

Trưng Vương với ô mai
Cùng xong Tú Tài Hai
Ta ra đi, hải ngoại
Em ở lại, Văn Khoa .

Saigon trong sót sa
Em bơ vơ bên nhà
Ta phiêu bạt phương
Đời ngăn cách đôi ta!

Rồi đời chia hai ngả
Em lên xe người ta
Hải ngoại, ta bôn ba
Nhớ Trưng Vương, Văn Khoa!

Một chiều mùng ba tết
Được tin Em đã chết
Đời Em : sao nỡ hết
Biết nói gì, Em ơi !

Bao nhiêu năm tháng qua
Ta vẫn trồng loài hoa
Mang tên người Văn Khoa
Hoa nở mãi trong ta!

Tuyết rơi ngập sân trường
Anh thắp một nén hương
Cầu mong Em siêu thoát
Trong lòng đất quê hương.

Trên vạn dặm nẻo đường
Anh đã biết yêu thương!

Nguyễn Đàm Duy Trung
December 1996


PHƯỢNG ƠI

Phượng ơi, Phượng nở trong lòng,
Bây giờ Phượng đã vào lòng đất sâu.
Cớ sao trời lại mưa ngâu,
Nhìn hoa Phượng nở, thêm sầu, thêm thương.
Thân trai ta vẫn dặm trường,
Đường đời rong ruổi, lòng vương nơi nào!

Văn Khoa
Tháng Sáu, 2000

ÁO TRẮNG TRƯNG VƯƠNG

Lá thu rớt rụng lối tôi đi,
Áo Trắng ngày xưa mộ xanh rì.
Thân trai tôi chót đi, đi mãi,
Trưng Vương người ấy ngóng tin hoài.

Tôi đi, đi mãi chưa về lại,
Áo Trắng Văn Khoa chỉ thở dài.
Mùa Thu, lá rụng buồn tê tái,
Lan Huệ sầu đời, nói với aỉ?

Bốn mươi năm, kẻ lãng du nhớ lại,
Mắt lệ rưng sầu, thương nhớ ai!
Áo Trắng ngày xưa không còn nữa,
Lá thu rơi rụng, nhớ nhau hoài!

Văn Khoa
Halloween 2004

Trả Nhời Bác Lãng Xẹt





Bác Xẹt ui .

Màu Đỏ : drop menu để đổi font style và font size , dùng Unicode thì phải chọn font : Verdana, Times , Ariel

Màu Xanh : Đổi màu font , Vào tab Compose , right click highlight phần chữ , xong chuyển màu .

Cheers


Tha Thứ Cho Em

Xin lỗi nếu em đả do^'i gian
Chỉ là em muốn cạnh bên anh
Đừng hờn đừng giận em anh nhé
Chỉ bởi yêu anh sợ bẽ bàng

Anh có còn thương em nữa không
Hay là anh đả đổi thay lòng
Tình yêu anh ơi sao mà biết
Xâm chiếm hồn người lúc chẳng mong

Em vẫn là em của anh thôi
Yêu anh quên cả tháng ngày trôi
Đừng xa em nhé xin tha lỗi
Em sợ đêm về úa nét môi

Tha thứ cho em ...cho chúng ta
Đế tình đôi đứa chẳng rời xa
Chiều về mưa có rơi ngoài ngõ
Đường vắng đôi môi quấn quít nha !!!

Hương Mai
26/07/06

THƠ GỬI HAI BÁC VỊT VÀ KHỈ

THƠ GỬI HAI BÁC VỊT, KHỈ

(OPEN POEM TO THE WEBMASTER / WEBMASTRESS)

Bác Vịt, Bác Khỉ à ơi,
Xẹt đang frustrated, Xẹt than đến Trời.
Chả là Xẹt muốn post bài,
Muốn đổi mầu mực (color), kiếm goài, hổng ra!

Dứt tóc, ngồi khóc, rên, la:
Cái SIZE của chữ, đại ca dấu liền!?
Ước gì Xẹt có gậy tiên (magic wand),
Xẹt quẹt một cái, ra liền mầu (Color/color change), size (khổ chữ)!

Lãng Xẹt thở vắn, than dài,
Nhờ cô thư ký (c’est moi, Quoi!) gõ bài này đây.
Bác ơi, xin chỉ cho ngay,
Xẹt frustrated quá, có ngày quy tiên!

Lục Bát, Xẹt ăn mì liền,
Kẻo mà bụng trống, quy tiên đói mèm!

He he!!

July 26, 2006
Ðồ Lãng Xẹt

1 ba`i tho*

dlh la` ma mo*'i, xin go'p 1 ba`i tho* ra ma('t ca'c ba.n trong the Blog!

*****************************************************

Chie^`u xu*a!

Bo^~ng ga(.p nhau tha^.t ti`nh co*` kho^ng he.n
A'nh ma('t ne't cuo*`i cho*.t rung ddo^.ng vu vo*
Gio`ng tuo^?i tre? nhu* tro*? ve^` nguye^n ve.n
Tu*. ho?i tha^`m nguo*`i co' bie^'t mo^.ng mo*

Ngo^`i be^n nhau dda'm ddo^ng nhie^`u vo^.i va~
Lo`ng ta chu`ng, nguo*`i co' hie^?u gi` ta ?
Muo^'n ca^`m tay ai no'i lo*`i ddo*n gia?n
Kho^ng du*ng nga.i ngu`ng nhu* ddu*'a tre? tho*

Ddo*`i ai ddo' cha('c va^~n ddo*`i ye^n la(.ng
Ddo*`i ta dda^y thong tha? cu~ng tha'ng nga`y
Ti`nh ai ddo' co' co`n nghi`n tho* mo^.ng
Ti`nh ta dda^y sao gia` co^.i cha(?ng hay !

Ta gia^'u ki'n nhu*~ng kho^ng cu`ng rung ddo^.ng
Va^~n a^m tha^`m kie^u ha~nh gia^'u ti`nh tho*
Kho^ng muo^'n la`m ke? ddi ti`m vo^ vo.ng
Tu*. nhie^n ta tha`nh nguo*`i kie^'m mo^.ng mo*

So^'ng trong ta nhu*~ng o* ho*`
Gom ho*i a^'m nhu*~ng ti`nh co*` be^n nhau
Nho*' ai so*.i mo?ng mu*a mau
Ta uo*m tra'i mo^.ng ha.t sa^`u trong tho* !


Nguye^~n thi. co^ng chu'a tu' ca^`u

Love constant beyond Death

The final shadow that will close my eyes.
will in its darkness take me from white day,
and instantly untie the soul FROM lies
and flattery of death, and find its way,
and yet my soul won't leave its memory
of love there on the shore where it has burned:
my flame can swim cold water
and has learned to lose respect for laws' severity.
My soul, whom a God made his prison of,
my veins, which a liquid humor fed to fire,
my marrows, which have gloriously flamed,
will leave their body, never their desire;
hey will be ash but ash in feeling framed;
hey will be dust but will be dust in love.
(F. De Quevedo)

Na^'u s'au bat pho+? da~i ba'c , BN cu~ng da. va^ng (*_*)
b'ac DLX a.

Ca'm o+n b'ac.

BN.

Haiku

Bie^'u ba'c DLX:

The breeze across the plain
Has waved the wild bush clover, but
the dewdrops still remain.

(Basho)

Thứ Ba, 25 tháng 7, 2006

Sa Nuit d'E'te'


Trong im lang giua hai nguoi
la` ca? mot the gio+'i huong hoa.

Mo+`i b'ac DLX (*_*) va` ca'c anh chi
giu "quo^'c tich Ph'ap" chuyen ngu+~
d`um cho BN vo+'i:

Si je pourrais avec mes mains bru^lantes
fondre ton corps autour ton coeur d'amante,
ah que la nuit deviendrait transparente
le prenant pour un astre attarde'
qui toujours de`s le premier temps des mondes
e'tait perdu et qui commence sa ronde
et ta^tonnant de sa lumie`re blonde
sa premier`re nuit, sa nuit, sa nuit d'e'te'

(Rainer Maria Rilke)

c'am on ca'c ba'c.
Mua` he` 2006.
BN.

Madewithice

PPS Slide Show : Băng Đá

Made with Ice

Stop.

The dream of my life
is to lie down by a slow river
and stare at the light in the trees

To learn something of being nothing
A little while but the rich
lens of attention.

(Mary Oliver)


Don't go ahead of me, I may choose not to follow you.
Don't stay behind, I may decide I will not wait for you.
Just walk side by side with me
Then I can see you.
Then I can listen to you,

and we can be friends.
(?)

Touched by the words "cha.y rong suot^'t do+`i".
Bie^'u ND.

Tha`nh Vie^n mo*'i xin me^'n cha`o ca'c ba.n

Hu*o*ng Mai ddu*o*.c dde^'n vo*'i eCircles CVA qua su*. gio*'i thie^.u cu?a mo^.t ngu*o*`i ba.n . HM ra^'t vui khi ddo.c nhu*~ng posts trong dda^y , tuy HM chi? bie^'t CVA va` Tru*ng Vu*o*ng qua nhu*~ng la^`n co' di.p ddi ngang qua , nhu*ng nhu*~ng ma'i tru*o*`ng ngo'i ddo? va` con ddu*o*`ng ha`ng me bo'ng ma't dda~ ghi la.i trong HM ra^'t nhie^`u ca?m xu'c . Hu*o*ng Mai hy vo.ng die^~n dda`n CVA se~ la` no*i dde^? HM nho*' la.i mo^.t tho*`i a'o
tra('ng mo^.ng mo* qua nhu*~ng va^`n tho*, lo*`i nha.c , ba`i va(n hay nhu*~ng ta^m su*. vui buo^`n .
Mo^.t la^`n nu*~a Hu*o*ng Mai xin me^'n cha`o ca'c ba.n




Thứ Hai, 24 tháng 7, 2006

Đối giùm

Hi Anh Lu*o*ng và các Chị , Anh ,
Vì anh Lu*o*ng chọn biệt danh là Cóc Cuối Tuần , ND có câu đối này nho*` anh tìm đối dùm :
" Ngu*o*`i Nhái bo*i Ếch vào bắt Cóc " , không biết đối thế nào đây !!
N.D.

Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2006

The look back


When Orpheus and his Eurydice
waked up from the underworld they thought
of the light up there, how beautiful it was,
how much they longed for, needed it;
but even so, they'd been a long time
to the dark, too long. They'd learned it needed them.

(William Bronk)

Thứ Bảy, 22 tháng 7, 2006

Hình ảnh Đại Hội TV Nam Cali 16/7/06

ĐKG vừa mới biết được một điều là năm 1954 khi di cư vào miền Nam VN, trườg TV lúc dó chưa có phải mượn một lớp học của trường CVA để học tập. Như vậy giữa 2 trường đã có sự gắn bó ngay từ lúc "sơ khai".

Xin giới thiệu đến các bác Hình ảnh Đại Hội Trưng Vương Muôn Thuở tại nam Cali vừa qua:

www.trungvuongus.com.

Click vào Hình ảnh xưa và nay, click vào hình ảnh sinh hoạt và vào xem hình ảnh Đại Hội Trung Vuong (đặc biệt có ban báo chí TV sẽ cộng tác với BlogCVA vào ngày gần đây).

Adieu Paris

Quý Vị:

Xin giới thiệu một bài thơ tình bằng tiếng Pháp do anh Trần Văn Lương viết để Quý Vị thấy cái đa tài của Bác Lương nhà ta. Lãng Xẹt tôi đã chuyển ngữ sang tiếng Việt dưới đây:

Adieu, Paris
Vĩnh biệt Paris

Trần Văn Lương
(A une petite amie et
son illusion perdue)

( Viết tặng cho Em
Mộng ảo lãng quên )

Ami, c'est a` Paris,
Cette ville e'ternelle,
Qu' une ironie mortelle
Du sort nous a unis.

Anh yêu, thành phố Paris
Muôn đời là kinh kỳ
Éo le truyện trần thế
Se ta như phu thê.

Notre amour, a` Paris,
A embrase' ma vie,
Et ces jours, ralentis,
De douceur l' ont remplie.

Paris, ta yêu nhau
Tình em như lửa cháy
Ngày chầm chậm qua mau
Đầy dịu dàng nhiệm mầu.

Le bonheur, a` Paris,
Est, he'las, si fragile.
Quand j'ai quitte' la ville,
Nos voeux e'taient finis.

Paris, ta hạnh phúc
Nhưng sao quá mong manh
Khi em rời kinh thành
Hẹn ước đã tàn nhanh.

Tu trouves, a` Paris,
Ta nouvelle romance.
En ce lointain pays,
Je pleure ma malchance.

Hóa ra Paris này
Anh có tình yêu mới
Phương trời xa vời vợi
Em khóc đời chơi vơi.

J' enverrai a` Paris
Mon a^me de'chire'e,
Et a` toi les sourds cris
D ' une amante oublie'e.

Paris, em gửi về
Hồn em đau não nề
Trao anh tiếng nấc nghẹn
Của người tình bị quên.

Il fait beau a` Paris,
Ensemble on se prome`ne.
Tu parles et tu ris,
Connais-tu pas ma peine?

Paris, trời nắng to
Người đẹp đi bên anh
Anh cười nói bên cạnh
Em đau, biết chăng anh ?

Il fait froid a` Paris,
Tu embrasses ta belle,
L' ardent feu de jadis
Bru^le a` pre'sent pour elle.

Paris, trời trở lạnh
Ôm người đẹp bên anh
Lửa tình xưa, nay dành
Cho người mới yêu anh.

Il fait chaud a` Paris,
Ton coeur est en de'lire.
Chaque mot qu' elle dit
T' apporte le sourire.

Paris, trời đang nóng
Tim anh như lửa bỏng
Lời nàng nghe như mộng
Anh cười dễ như không.

Il fait gris a` Paris,
Tu lui lis le poe`me,
Jadis pour moi e'crit,
Quand tu m' as dit : "Je t' aime!"

Paris, trời ủ rũ
Đọc cho nàng thơ cũ
Ngày xưa viết tặng em
Anh đã nói: ”Je t’aime!”

Il pleut fort a` Paris,
Heureux, tu oublies l' heure.
Jamais tu ne saisis
Que pour moi Paris pleure.

Paris, trời mưa to
Mải vui, quên thời giờ
Có khi nào anh nhớ
Vì em, Paris nức nở.

Il fait nuit a` Paris,
Lentement l' ombre efface,
Sous son pas, toute trace
De mon faux paradis.

Paris đã vào đêm
Bóng tối xóa chậm êm
Bóng đêm, giờ còn lại
Thiên đường ma của em.

Il est tard a` Paris,
S' endort la citadelle.
Tu ne penses qu' a` elle,
Et n' entends point mes cris.

Paris, đêm vào khuya
Thành phố trong giấc nồng
Anh đang say bóng hồng
Có nghe em khóc không.

Adieu, ami,
Adieu, romance.
Adieu, souffrance,
Adieu, Paris.

Xin vĩnh biệt anh yêu
Xin vĩnh biệt cuộc tình
Xin vĩnh biệt khổ đau
Paris: Vĩnh biệt nhau !

Nguyễn Đàm Duy Trung
chuyển ngữ
April 6, 2002

It's about love.

Since many have posted beautiful poems about love.
Here is something that touches BN's heart:

Here it is:
My lover

You have stolen my heart, my sister, my bride;
You have stolen my heart
With one glance of your eyes,
with one jewel of your necklace.

How delightful is your love, my sister, my bride!
How much more pleasing is your love than wine,
and the fragance of your perfume than any spice!

Your lips drop sweetness as the honeycomb, my bride;
milk and honey are under your tongue.
The fragance of your garment is like that of Lebanon.

You are a garden locked up, my sister, my bride;
you are a spring enclosed, a sealed fountain.
(song of songs)


Mo^.t nguoi vo+. ma` cu~ng ga^`n gu~i
nhu+ mo^.t ngu+o+i em - my sister, my bride!
BN khong biet la`m sao ma` di.ch! (*_*).

Thua bac DLX, xin b'ac thuong ti`nh BN chuye^?n ngu+~.
C'am on Bac truoc ba'c nhe'.

With respect.
BN.

Tiẻ'p tu.c co'c cuỏ'i tuả`n

. Dỏ` Liẻm tiẻ'p tu.c xin go+?i ddẻ'n ca'c anh chi. mỏ.t ba`i tho+ nho?NGHE TIẾNG HÁT ẦU Ơ


Ầu ơ ! tiếng hát ru con
Ta nghe đồng vọng thưở còn nằm nôi
Chút mênh mang , chút bồi hồi
Cỏ cây rung động , đất trời nao nao
Như mưa từng giọt rì rào
Như con nước lớn đổ vào biển khơi
Là sông bên lỡ bên bồi
Là đêm trăng tỏ ngọt lời tình ca
Vỗ về ấm bãi phù sa
Nuôi xanh ruộng mạ, vàng xa cánh đồng
Sáo diều ru nhẹ thinh không
Khói hoàng hôn quyện mênh mông một trời


Ở đây khác cảnh lạ người
Sao quen tiếng hát một đời theo ta

LÂM HOÀI THI



.

Co'c cuỏ'i tuả`n

Cuỏ'i tuả`n xin go+?i ddẻ'n Anh chi. ba`i tho+ nho?MÁI TÓC

1- Em xưa xỏa tóc bên thềm
Nắng hôn từng sợi lã mềm bờ vai
Ta , như con trốt cuốn xoay
Tóc em trói chặt , buổi mai bên đường

2- Em nay nhổ tóc điểm sương
Nắng vàng lơ lửng như tuồng làm ngơ
Thương em , chín đợi , mười chờ
Cho ta nhổ phụ - bao giờ quên nhau ?

2- Mùa xuân rồi cũng bay vèo
Tóc xanh từng sợi rụng theo tháng ngày
Thương em, tình vẫn ấp đầy
Trăm năm, mái tóc phủ dầy trong ta

LÂM HOÀI THI

Thứ Năm, 20 tháng 7, 2006

Tình tang ..Tình

VĐ Kính chào tái ngộ các anh chị
Xin mời quý anh chị nghe :

Past, Present & Future

Direct link :
http://www.freewebtown.com/ongvove/pasprefuture.htm


( Trang web này chỉ xem được bằng Internet Explorer )



Mưa giăng giăng phủ đường về ...

THẾ GIỚI CỦA MỢ


THẾ GIỚI CỦA MỢ

Trần Mộng Tú, Kiều Nga và Lan Hương

Chiều hôm nay con mang thức ăn đến cho Mợ, Mợ không nhận ra con. Thật ra lâu lắm rồi Mợ đâu có nhận ra bất cứ ai nữa. Mợ ngoan hơn cả một em bé. Em bé còn biết đòi cái này, vứt cái kia, còn Mợ thì không. Khi bón thức ăn thì Mợ há miệng rồi ngậm miếng ăn, không nhai, không nuốt ngay nhưng không nhè, không phun ra. Mợ không khóc, không phàn nàn, không theo ai và không vòi vĩnh điều gì. Mợ lơ mơ trong một giấc mơ dài, một thế giới riêng biệt mà con không có quyền vào. Mắt Mợ nhìn nhưng Mợ có thấy gì không? Tai Mợ nghe nhưng Mợ không đáp lại. Mợ ngồi dậy được nhưng con phải đỡ Mợ thì Mợ mới ra ghế ngồi cho con bón, còn không thì Mợ vẫn chỉ nằm nghiêng quay mặt về bên phải, nhìn vào bức tường, Mợ nằm bất động dưới cái chăn mầu tím.

Tôi nằm nhìn vào bức tường trước mặt, tôi nhầm rồi, không phải bức tường. Đó là một dòng sông mùa xuân, tôi thấy một bầy cá mầu vàng và những người đàn bà mặc áo tím, họ cùng bơi với nhau trong sông dưới những bụi cây dương sỉ. Tôi nghe thấy bầy cá cất tiếng hát, những người đàn bà hát theo, họ vừa hát vừa bắt đầu bắc chảo xào cốm, làm những chiếc bánh gói lá chuối xanh biếc. Tôi và con gái tôi cùng đến phụ làm. Chúng tôi vừa làm bánh vừa hát và bơi chung với bầy cá vàng, tiếng hát vang vang trong dòng sông mùa xuân đó.

Chiều nay Mợ tỉnh táo hơn một chút, khi con vào, con thấy Mợ nằm co người lại, con gọi khẽ: Mợ, Mợ ơi! Mợ mở mắt ra nhìn, và hình như Mợ nhận ra con vì con thấy Mợ cố gắng ngồi dậy, Mợ hơi mỉm cười độ một hai giây rồi cặp mắt lại vô thần trở lại. Con đỡ Mợ ngồi dậy và ôm chặt Mợ vào hai cánh tay con, Mợ làm con ngạc nhiên khi trả lời câu con hỏi Mợ có đói không? Bằng câu Không đói. Đã lâu lắm rồi con đâu được nghe Mợ nói. Nhớ ngày con còn nhỏ bị Mợ la mắng, nói hoài không hết lời. Con không muốn nghe mà vẫn phải nghe. Giờ đây con chờ đợi từng câu Mợ nói như người ta chờ bẫy một con chim. Con nghe Mợ nói được hai tiếng là con hạnh phúc lắm rồi, khác nào bắt được một lúc cả hai con chim. Mợ lại đưa hai tay ra ôm lấy trán con, kéo mặt con xát vào mặt Mợ, rồi Mơ hôn lên trán con, làm con muốn ứa nước mắt, nhưng con làm gì có nước mắt mà ứa. Mợ biết là con bị bệnh khô mắt đã lâu, Mợ tha lỗi cho con nghe Mợ.

Rồi con lại nghe Mợ nói: Chị ơi, em mừng quá.

Mùa xuân, buổi chiều thong thả xuống, rung nhẹ những khóm hoa xanh bên ngoài phòng Mợ, con ngồi ôm Mợ như thế, vuốt tóc Mợ và nói chuyện để Mợ nghe.

Lâu quá em không gặp chị, chị tới thăm em thật là tốt quá, chị không di làm à? Hôm nay có phải là ngày lễ không? Lễ Tạ Ơn hay Lễ Giáng Sinh? Chị thật tốt cứ cho em ăn hoài, nhưng em không thấy đói. Ước gì em ngồi dậy được, em nấu món gì mời chị ăn.

Chị yêu quý của em, chị đến ăn với em em mừng lắm.

Đột nhiên Mợ giơ cả hai tay ra ôm choàng lấy con, rồi nói Em nhớ chị quá.

Buổi chiều xẫm lại bên ngoài rồi, Mợ và con ngồi ôm nhau như thế, chỉ còn mình con nói, Mợ đã trở nên thinh lặng. Khoảng thời gian từ chiều đến tối con ôm Mợ như ôm một con búp bế nhồi bông, con búp bế không nghe, không nói, không nhìn.

Tôi bước vào chợ, ngôi chợ xây trên một vùng núi, ở đó mỗi người ngồi bán hàng trên một đỉnh ngọn núi, Tôi dắt hai đứa con gái ra bờ sông, ở sông cũng có người bán hàng, tôi mua cho hai con tôi những chiếc áo may bằng cầu vồng nên có mầu sắc rất đẹp, tôi mua cho tôi một đôi giầy làm bằng hoa hướng dương. Ba mẹ con tôi uống một thứ nước mầu hồng trong những chiếc ly mầu tím. Chúng tôi ăn những phần bánh cốm còn sót lại trong chảo. Một đám mây mầu xám bỗng từ đâu kéo tới. Tôi đi tìm những bông hoa mầu tím cho hai cô con gái nhỏ của tôi, tôi tìm mãi không có bông hoa nào, chỉ nhặt được những cụm mây tròn mầu xám, tôi cài trên tóc hai con, chúng bây giờ trông như những cái nấm biết đi. Cả ba chúng tôi bồng bềnh trôi, trôi đi, trôi đi.

Con biết Mợ có thế giới riêng của Mợ mà con không thể nào bước vào được. Con đứng ở ngoài nhìn vào, đôi khi con muốn theo vào với Mợ, xem thế giới của Mợ ra sao, nhưng con lại sợ sệt nhìn cánh cửa đó. Nếu cánh cửa đó thật sự mở ra, liệu con có dám bước vào? Con để Mợ ở trong đó một mình, chắc là Mợ cô đơn lắm. Mợ tha lỗi cho con. Con không vào nhưng con luôn nhớ là Mợ ở sau cánh cửa đó. Mợ có vui trong thế giới đó không hả Mợ? Bây giờ, đôi khi con tự hỏi thế giới của Mợ, và thế giới của con đang sống bây giờ, cái nào là thật, cái nào là giả. Mợ ở trong đó nhìn ra, có thương xót cho con như con đang xót xa cho Mợ hay không?

Tôi nhìn thấy bên ngoài cánh của mở rộng đó có một ngôi mộ, ngôi mộ đó thật là cao, đắp sẵn cho ai đó. Tôi không vào đâu “Chị ơi, đừng để em chết nhé.” Tôi đang đi mua bán trong phố thế này, tôi đâu có muốn bước vào ngôi mộ đó. Ở phố này người ta bán chăn, những tấm chăn có mầu tím làm bằng rong biển, mỗi lần tôi đắp vào là tôi bơi được, có tấm làm bằng lông chim, cũng mầu tím nữa, tôi mà ôm cái chăn này vào lòng là tôi bay được. Tôi quấn cả ba mẹ con tôi vào những tấm chăn làm bằng lông chim. Chúng tôi bay, bay mãi, bay mãi, bay vào bầu trời cũng mầu tím.

Mợ ơi, con lại vào với Mợ đây. Con đỡ mợ ngồi dậy, con kể cho Mợ nghe về giấc mơ đêm qua của con, Mợ có nghe thấy gì không? Con mằm mơ thấy mình đi trên một con đường nhỏ, phía trước mặt con có hai cánh cổng sắt hé mở, con lách mình vào lại thấy một cánh cổng khác nữa, con đi như đi trong một buổi chiều, con không biết là có nhìn thấy hoa cỏ, cây lá gì trên đường hay không? Nhưng ánh sáng vàng vọt của buổi chiều cho con thấy Mợ đi phía trước, con chạy theo gọi Mợ ơi! Mợ ơi! Nhưng Mợ hình như không nghe con gọi, Mợ bước đi và đi thật nhanh, con chạy theo kịp Mợ nhưng con lại không tìm thấy bàn tay Mợ. Mợ như đi vào một nơi vô định. Con không thấy nét sợ hãi trên mặt Mợ, nhưng Mợ ngơ ngác thất thần như người đi lạc, Mợ cũng không tỏ vẻ muốn tìm kiếm một vật gì, nhưng hình như Mợ cũng không muốn quay lại. Mợ cứ loanh quanh đi mãi, không đói, khát, không mỏi mệt.Thế giới chung quanh Mợ không một bóng người, không có chim bướm, không cả chó mèo, không cây cỏ. Chỉ mình Mợ bềnh bồng trôi trong một không gian mầu xám. Con thương Mợ quá, trong mơ mà con cũng nhận thức được cái thế giới của Mợ thật là buồn bã! Mợ đi mỗi lúc một về phía trước và bỏ con rơi lại đằng sau. Con hốt hoảng kêu lên Mợ ơi! Mợ ơi! Mình đi về thôi.Tiếng kêu làm con tỉnh dậy

Đó là giấc mơ của con. Con đi tìm Mợ, Mợ đi tìm cái gì? Chỉ có buồn tẻ và một mầu xám ngắt.

Có người mang đến cho tôi bao nhiêu là thức ăn, những thức ăn làm toàn bằng những sợi chỉ vàng óng ánh, tôi thong thả ăn những sợi chỉ vàng, tôi không tìm thấy trong bát của tôi chiếc bánh cốm mầu xanh. Tôi bỏ đi về phía trước, tôi bước vào một cánh rừng có rất nhiều nắng, tôi nhặt được hơn một trăm mảnh, mỗi mảnh nắng có một mầu khác nhau, những mảnh nào có mầu tím thì tôi sẽ đắp lên mình khi ngủ. Ở đây sao không có ban đêm, lúc nào cũng sáng trưng, tôi xòe bàn tay ra thấy tay mình trong suốt, những ngón tay như nhữõng chiếc đũa thủy tinh. Người ta lại cho tôi ăn, tôi cứ ăn hoài thế này thì làm sao mà bay được. Hai cô con gái của tôi đâu rồi? Tôi nghiệp hai đứa nhỏ chúng phải ở trong một thế giới toàn mầu xám buồn bã.

Mợ ơi, Mợ có biết là Mợ đang ở đâu không? Đây là nơi canh giữ và chăm sóc cho những người bị mất trí nhớ. Hơn sáu năm rồi, trí nhớ của Mợ mỗi ngày bị xóa đi dần dần, bây giờ thì chỉ còn là một trang giấy trắng. Con không biết làm thế nào giúp Mợ để biến trang giấy này thành trang giấy hữu dụng ghi nhận được một điều gì. Cũng may, nó không ghi xuống cái mới, nhưng cũng không giữ lại những cái cũ. Mợ đã quên hết tất cả, Quên Mợ là người mẹ độc thân trong mấy chục năm trời, quên những chảo cốm xanh trong quá khứ Mợ nuôi chúng con ăn học, quên Mợ từ phương trời xa tắp đến đây nằm trong căn phòng quạnh hiu này cho một người lạ trông nom. Thế giới của Mợ và thế giới của con không còn là một nữa. Người đứng bờ bên này thương người ở bãi bên kia. Có lúc nào Mợ hỏi con về mầu sắc của bầu trời con đang ở. Còn con thì chỉ muốn nhuộm hồng không gian xám đục của Mợ mà con đã bước vào trong một cơn mơ.

Tôi muốn có ai đưa tôi tới một bờ sông, để tôi cùng con tôi lên thuyền trở về quê nhà, Dòng sông sao mà dài rộng thế! Sao tôi không thấy một con thuyền nào? Con gái của mẹ, con đi cùng mẹ nhé, mẹ không ăn nữa đâu, mẹ ăn như thế đủ rồi. Chị ơi! Chị đưa em ra thuyền về nhà em ở Viet Nam nghe chị, chỉ có chị là đưa được em thôi, em không muốn nhờ ai khác.

Ôi, Mợ thân yêu. Con biết có một thế giới mà hai mẹ con ta cùng có thể bước vào. Đó là thế giới tinh khôi của bẩy ngày đầu tiên Thượng Đế tạo dựng cho loài người. Mẹ và con sẽ có đầy đủ sao hôm, sao mai, mặt trăng, mặt trời, biển, cây cỏ, súc vật, và côn trùng. Chúng ta không còn diều gì phải lo buồn cho nhau nữa.

Mợ ơi! Hãy ra khỏi thế giới của Mợ như con đang bước ra khỏi thế giới của con để mẹ con mình cùng gặp nhau ở đó.

Tháng 4/06

Thứ Ba, 18 tháng 7, 2006

Lặng lẽ bên đời ...



Nho*' kho^ng Anh ...

Thu*o*ng nho*'ve^` Co^' Y si~ DDa.i Uy' To^ Pha.m Lie^.u , Cu*.u Y si~ tru*o*?ng cu?a Tie^?u DDoa`n 11 Nha?y Du` , ngu*o*`i anh hu`ng dda~ di`u da('t ca'c anh em cu?a Tie^?u ddoa`n 11 Du` sau khi co^' DDa.i Ta' Nguye^~n DDi`nh Ba?o dda~ na(`m la.i vo*'i Charlie , mo^.t ngu*o*`i anh va` mo^.t ngu*o*`i ba.n ma` to^1 ha(`ng ki'nh me^'n , dda~ vi~nh vie^~n na(`m xuo^'ng o*? Alexandria , Louisiana , USA .
Anh Lie^.u ddu*o*.c tuye^n du*o*ng la` mo^.t trong nhu*~ng chie^'n si~ xua^'t sa('c nha^'t cu?a qua^n Lu*.c VNCH na(m 1972 vi` sau khi Anh Ba?o ma^'t , anh Lie^.u bo? ca? Y cu. va` ca^`m su'ng chie^'n dda^'u nhu* mo^.t ngu*o*`i li'nh Mu~ ddo? .
Nam DDe^' .

Nho*' kho^ng Anh ...

Va` nga`y ddo' cuo^'i cu`ng ro^`i cu~ng dde^'n
Anh ra ddi dda~ vi?nh vie^?n ra ddi
DDe^? la.i to^i muo^n va.n no^?i sa^`u bi .
Anh dda~ bie^'t ro^`i mo^.t nga`y pha?i to*'i

To^i cu~ng bie^'t nhu*ng dda^u na`o da'm ddo*.i
Mong mo^.t nga`y to^i pha?i kho'c thu*o*ng anh .
Nho*' nhu*~ng khi cu`ng thu*'c suo^'t na(m canh
Bao dde^m ddo' bie^'t bao la^`n ta^m su*.

Anh ke^? to^i nghe bie^'t bao li.ch su*?.
Nhu*~ng vui buo^`n va` ca? nhu*~ng ddo*'n ddau .
Tho*`i gian o^i sao no*? vo^.i qua mau
DDe^? thu*o*ng nho*' theo anh va`o lo`ng dda^'t

Ngu? ddi anh mo^.t la^`n ro^`i ... ra^'t tha^.t .
Ve^` ddi anh ti`m la.i ba.n na(m xu*a .
Ma(.c ke^. ddo*`i bao ke? tie^?n ngu*o*`i ddu*a
Mai kia nu*~a ro^`i co`n ai se~ nho*' ???

Phu*o*ng tro*`i ddo' kho^ng co`n chi ca'ch tro*?
Kho^ng co`n gi` co^.ng sa?n vo*'i quo^'c gia .
Kho^ng co' dda^u li'nh tre? pha?i xa nha` .
Kho^ng co`n nhu*~ng va`nh kha(n tang co^ phu.

Charlie ddo' mo^.t chie^`u xu*a ma^y phu?
Khi anh ve^` bo? la.i ca? sau lu*ng .
Bao anh em mu~ ddo? a'o hoa ru*`ng .
Anh dda~ kho'c sao mi`nh kho^ng o*? la.i .

Anh dda~ so^'ng... nhu* che^'t ... trong hie^.n ta.i .
Di~ va?ng hie^.n ve^` trong nhu*~ng co*n say .
Nhu*~ng hoa`ng ho^n uo^'ng ru*o*.u nga('m tuye^'t bay .
Tho*`i gian ho*?i cho xin anh tro*? la.i .

La^`n sau cho't ga(.p anh ho^`i na(m ngoa'i .
To^i dda^u ngo*` la` tu*? bie^.t sinh ly .
Kho^ng mo^.t la^`n chun ru*o*.u tie^?n ngu*o*`i ddi .
Du` la` chi? tie^?n anh mo^.t la^`n cuo^'i ..

Tin anh ma^'t to^i ba`ng hoa`ng tie^'c nuo^'i ..
Bo*?i bao ngu*o*`i co`n dda'ng che^'t thay anh .
Nhu*ng ta.i sao ho. va^?n so^'ng an la`nh ?? .
Thu*o*.ng dde^' ho*?i dda^u mo*'i la` cha^n ly' .

Cha^n ly' ddo' qua' u* la` vo^ ly' !!
Cu*o*'p ma^'t anh ro^`i vo*. goa' con co^i .
Tho*`i gian kia va^?n cha^`m cha^.m ma` tro^i ..
Va` ta^'t ca? se~ chi`m va`o que^n la?ng ..

Ro^`i que^n la?ng se~ tro*? tha`nh di~ va?ng !!!
Ngu~ ddi anh mo^.t gia^'c mo^.ng bi`nh ye^n .
Anh se~ que^n se~ cha(?ng co' muo^.n phie^`n .
" Khi To^i che^'t ddu*`ng mang To^i ra bie^?n !! "

Ca^u no'i cu?a anh dda~ la` vi?nh vie^?n .
DDa~ tha^.t ro^`i anh co`n nho*' kho^ng anh .
La' va`ng kia DDo^ng dde^'n pha?i xa ca`nh .
Cuo^'i Thu ddo' anh gia? tu*` ta^'t ca? ..

Tho^i la^`n cuo^'i go*?i anh lo*`i tu*` gia? .
Mo^.t la^`n tho^i la` muo^n kie^'p chia pho^i .
Ta bie^'t nhau tu*.a nhu* ca'nh be`o tro^i .
Co*n so'ng lo*'n ddu*a ta ro*`i ba(`ng hu*?u .

Tha^.t anh nhi? kho^ng co' gi` vi?nh cu*?u !!!
Cuo^.c ddo*`i na`y chi? vay mu*o*.n ma` tho^i ..
Bi ho*.p ly hoan ddau buo^'t ho^`n to^i ..
Ta ddang so^'ng hay ta ddang cho*` che^'t ???

Du` gi` nu*~a chuye^.n gi` ro^`i cu~ng he^'t !!
He^'t tha^.t ro^`i... anh ho*?i tha^.t ro^`i sao ..
U*o*'c mong dda^y chi? mo^.t gia^'c chie^m bao .
Mai ti?nh la.i tha^'y ra(`ng anh co`n ddo' ...

To^i chi? muo^'n tha? ho^`n theo ma^y gio' ..
DDe^? que^n ra(`ng ngu*o*`i o*? la.i la` to^i .
DDe^? que^n ddi to^i dda~ ma^'t anh ro^`i ..
Cho to^i ddu*o*.c la`m ca'nh die^`u ca(ng gio' ..
......
11/30/1997

Nam DDe^'

Giọng ngâm thơ Tôn Nữ Lệ Ba - Động Hoa Vàng

[Xin bấm vào hình tam-giác để nghe ngâm thơ]



Động Hoa Vàng
(tuyển thơ Phạm thiên Thư)
Em ơi rủ tóc mây về
Phấn son chìm lắng hạt mê luân hồi
Sông này chảy một dòng thôi
Mây đầu sông thấm tóc người cuối sông
Mai nào thơm ngát thu đông
Lược em chải rụng đôi dòng tơ xanh
Áo em vạt tím ngàn sim
Nửa nao nức gọi nửa im lặng chờ
Từ em giặt áo đông tơ
Nay nghe lòng suối hững hờ còn ngâm
Thì thôi tóc ấy phù vân
Thì thôi lệ ấy còn ngần dáng sương
Thì thôi mù phố xe đường
Thì thôi thôi nhé đọan trường thế thôi
Ta về rũ áo mây trôi
Gối trăng đánh giấc bên đồi dạ lan
Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say
Dù mai lều cỏ chân trời
Khơi hương lò cũ khóc người trong thơ
Em còn ửng má đào tơ
Tóc xưa dù có bây giờ sương bay
Lên non ngắt đóa hoa này
Soi nghiêng đáy suối bóng ai nhạt nhòa
Anh nằm gối cỏ chờ hoa
Áo em bạch hạc la đà thái hư
Tưởng thành cũ phiến bia xưa
Hồn đau biển gọi trong cờ lau bay
Hẹn nhau tàn cuộc hoa này
Đành như cánh bướm đồi tây hững hờ

Thứ Năm, 13 tháng 7, 2006

Cóc cuối tuần -- Tình Nắng

Kính gửi đến quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
Ngu ngơ cõng nắng theo tình,
Tình tan nắng tắt, một mình bơ vơ.

Cóc cuối tuần:

Tình Nắng

Bóng chiều già dai dẳng,
Lối chung về, nhầy nhụa nắng Ca Li,
Bụi quen đường, quanh quẩn gót chân đi,
Thoảng trong gió, có chút gì tan vỡ.

Em chải chuốt, mượt mà như kẻ chợ ,
Lời ngọt ngào đưa đẩy nở giòn tan,
Mắt lạnh lùng, điểm xuyết nụ cười khan,
Anh chợt biết, nên ngỡ ngàng nín lặng.

Khói thuốc tàn khô đắng,
Anh bồi hồi nhìn nắng ấm Ca Li,
Đang chết dần trên lối chúng mình đi,
Nghe thương nhớ thầm thì câu hối tiếc.

Bia mộ cũ đã lên màu xanh biếc,
Con chim mù đang tập viết tình ca,
Cánh nhạc vụn la đà,
Khe khẽ bám tóc hồn ma bạc trắng.

Con phố chiều thưa vắng,
Anh bùi ngùi bóc vội nắng Ca Li,
Từng lớp hằn dấu vết bước em đi,
Cuộn gói chặt mảnh tình si vụng dại.

Rồi ngày qua tháng lại,
Chân người đã ngại tìm nhau,
Mắt em nay sớm tối thay màu,
Môi anh nhấm thêm nỗi đau mằn mặn.

Hương thu về lẳng lặng,
Anh âm thầm từ giã nắng Ca Li,
Luyến lưu gì rồi cũng phải ra đi,
Dù biết phút chia ly là mãi mãi.

Chân thất thểu xa phố phường oan trái,
Nắng hờn đưa, cho lòng phải vấn vương,
Chiếc lá khô lặng lẽ vẫy bên đường,
Cung nhạc chết phi trường nao nao dạ.
x
x x
Anh về lại thị trấn buồn hoang dã,
Mang theo mình cuộn nắng hạ Ca Li,
Hành trang sầu, kỷ niệm một chuyến đi,
Cùng giọt lệ phân kỳ chưa kịp ráo.

Muà đông đến, đêm vùng vằng gió bão,
Tuyết nghiêng trời, ngày áo não xót xa,
Cây trọc đầu ngầm nuối tiếc ngày qua,
Gió vỡ mộng khóc oà trên tháp vắng.

Căn phòng tối, nỗi nhớ nhung cào cắn,
Anh gỡ lần từng lớp nắng Ca Li,
Ngậm ngùi tìm lại dấu vết tình đi,
Dù biết chẳng còn chi ngoài mất mát.

Hơi ấm đã theo tháng ngày tản mác,
Vết chân xưa cũng nhạt với thời gian,
Hồn ngẩn ngơ, ngờ nghệch khuấy tro tàn,
Chút hoài niệm uá vàng trong mắt lạnh.
Trần Văn Lương
Cali, 7/2006

Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2006

Tiếng Hát TV Hòang Lan - Hoa Vàng Một Thưở

Giới làm văn nghệ ở Toronto, Canada không mấy ai là không biết Trưng Vương Hòang Lan. Người nữ nghệ sĩ tài sắc này vừa đệm Piano, Guitar cho chính tiếng hát của mình hay làm biên đạo vũ trên các sân khấu khác nhau của nghệ thuật, từ Tryền Hình VN tới các Hội đòan địa phương (cô phụ trách văn nghệ cho Nhóm Ái Hữu cựu Học Sinh CVA-TV Toronto).
Không phải là không có lý do để Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn khi đề tựa bài Hoa Vàng Một Thưở là "Viết cho sinh-nhật Hòang Lan 25.4.19.."; có lẽ là để ca ngợi cho tiếng hát Hòang Lan, vừa trầm buồn, ấm đục, vừa tình cảm, ngọt ngào và con người với nhiều tài năng nghệ thuật.

Xin giới thiệu đến các bác tiếng hát cây nhà lá vườn của TV Toronto, Canada.

HOA VÀNG MỘT THƯỞ
Em đến bên đời hoa vàng một đóa
một thoáng hương bay bên trời phố hạ
nào có ai hay ta gặp tình cờ
nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi
em đến bên đời hoa vàng rực rỡ
nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ
ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù

xin cho bốn mùa
đất trời lặng gió
đường trần em đi
hoa vàng mấy độ
những đường cỏ lá
từng giọt sương thu
yêu em thật thà

em đến nơi này bao điều chưa nói
lặng lẽ chia xa sao lòng quá vội
một cõi bao la ta về ngậm ngùi
em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui
em đến nơi này vui buồn đi nhé
đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối
một vết thương thôi riêng cho một người


[Xin bấm vào hình tam-giác để nghe nhạc]