Thứ Hai, 11 tháng 9, 2006

Begin or End?


Chia sẻ...
Đứng kế bên đường rầy xe lửa chạy dọc theo bờ biển, những thanh sắt chắp nối gắn liền đều đặn chạy tít tắp ở chân trời chợt làm tôi có câu hỏi, hành trình của chuyến xe lửa sắp chạy ngang sẽ là bắt đầu của hành trình hay đoạn cuối của hành trình? Có lẽ là cả hai, bắt đầu cho những ai bắt đầu đi và bến đỗ cuối đường rầy đâu đó cho những ai đến trạm cuối cùng.
Cũng cùng một toa xe mà người rời toa, người ở lại theo chặng đường dài hơn, có người chuyển bến và tiếp tục hành trình của mình ở một chuyến xe lửa khác.

Quay nhìn bãi cát phẳng phiu theo con sóng đùa, không còn dấu vết của những bước chân dạo biển sớm, tôi lại mơ ước.
Giá như cuộc đời của con người có những lúc như thế nhỉ, những khổ đau theo sóng ra khơi, không để lại dấu tích, cho tâm hồn phẳng phiu bình lặng như bãi cát lúc sóng đùa để nước chải mặt cát mịn êm, để hôm nay, để ngày này của 5 năm về trước sóng xoa dịu, sóng trôi đi niềm đau của những nạn nhân trong ngày 11 tháng 9 năm 2001...

Tôi lại trở về cái tham lam cố hữu của con người, của chính mình. Mơ ước những điều “không tưởng” mà vẫn ước mơ, có lẽ làm cho tôi bớt cảm thấy nặng nề trong lồng ngực phút chốc khi nhìn lại những hình ảnh tang thương sáng nay trên tivi.
Dẫu hành trình kết thúc đột ngột không lời từ giã, ta hãy coi như những nạn nhân-người đã vĩnh viễn ra đi trong thảm họa 9/11 đã đến trạm cuối cùng của hành trình cuộc đời để bớt phiền muộn đau khổ, bạn nhé.
Tôi lại nhớ đến những ngày cuối tháng Tư ở Sài Gòn...
Chiến tranh luôn tàn nhẫn và vô tình!

Chạy một vòng ra biển hít thở không khí trong lành, nghe còi tàu xe lửa, nhìn sóng nước mênh mông, cuộc sống vẫn theo nhịp chạy bình thường chung quanh tôi . Chung quanh một ngày mới đã bắt đầu, thiên nhiên và con người nơi này đang bừng sức sống. Ánh mặt trời rạng rỡ làm tôi có “sinh khí” hơn, vòng luân chuyển bắt đầu và kết thúc của cuộc đời con người vẫn luân chuyển không ngừng trước khi tôi sanh ra và có lẽ sẽ còn nhiều năm nữa khi tôi theo cát bụi mà đi.
Lẩm cẩm để đỡ nặng lồng ngực, cũng may tôi chưa tắt nụ cuời...

KQĐ
11.09.06

5 nhận xét:

hoalai nói...

KQD,
những dòng chia xẻ trong đoản văn và hình biển bên đường rầy, chứa chan đầy ý nghĩa. hl cám ơn KQD, cám ơn tất cả các bạn tron blogger vì mỗi người đã đến với nhau trong tình thân rất quí.

viet nói...

VĐ khi nhìn con đường rầy thì nghĩ đến sự cách ly. Cách ly đây là xa cách chỉ 1 li, li là milimetre chứ không phải ly riệu.
Trong cuộc sống VĐ đã trải qua, đã thấy biết bao cảnh kề sát bên nhau nhưng với hoài không tới, hay cùng đi song song nhưng chẳng liếc nhau thêm hơn 1 cái.

Và đã có lần VĐ đọc đâu đó lời nguyện của hai người đang yêu nhau,"... xin được cùng nhau song song sóng bước trên đường đời ..." Hah ! Khi đang mê đắm họ đã quên mất rằng ... hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau ( ... okie okie trên cùng 1 mặt phẳng )

Vài dòng sẻ chia.

KQĐ nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
KQĐ nói...

Có đôi khi đi song song mà mãi có nhau trong đời, còn hơn là hai nhập một toé lửa kiểu

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Lấy nhau rồi ...nham nhở lắm em ơi


Hahaha!

Bác Vịt ui, trăm sông cũng đổ về biển cả, cái duyên nó tới đó thì tới đó . Có duyên không nợ, đành dang dở tình ta . Mà nì, có sự chia tay, có biệt ly mình mới có chuyện để noái, để kể và để nhớ chứ .
Trong văn chương VN, từ nhạc cho đến thơ hầu như 90% là những bài ta thán về tình yêu dang dở và toàn là bài hay không hà .
Noái về điều nì, sao nhạc của VN toàn buồn không nhỉ ?
KQĐ nhớ có một lần đi làm ngồi chung văn phòng với một tên Mỹ, KQĐ đã "lịch sự" đeo headphone để nghe nhạc, thế mà không biết sao cái headphone nó "leak", tên Mỹ nghe được hắn bảo nhạc gì giống nhạc ...đám ma quá vậy! :-)))

KQĐ

lam hoai thi nói...

Gởi Bác KQD,
Nhìn tấm ảnh , ĐL lại nghĩ đến một bài thơ của Hoàng trúc Ly :
Toa xe,cửa khép khung trời
Người đi môi đỏ rung lời tiển đưa
Tóc dài xỏa mộng ngày xưa
Vết thương kỷ niệm bây giờ ( đến giờ ) lại đau

Hoàng trúc Ly
( Hành trình )