Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2008

Thơ Nhạc :Một Thuở Buồn Như Sóng

Image Hosted by ImageShack.us



Theo sông vào trăm sóng

Sóng như ta bạc đầu

Người năm xưa cũng vội
Theo mộng buớc qua mau

Theo mây vào bóng núi

Ta chia núi quạnh hiu

Mỗi năm lòng mỗi nhuốm
Nỗi trời rộng tiêu điều


Theo mưa vào bóng lá
Ngó lên tợ mắt ai
Ta nổi trôi như bọt

Chỉ còn áo sờn vai

Theo chim vào cuối gió

Như thầm nợ trời xanh
Ta gởi cọng rơm nhỏ

Đi tìm mộng không thành


Theo hoa vào sân nắng

Ta và nắng mang mang
Tiếc người xưa đã uổng

Không đến theo hoa vàng

Theo sương vào nhánh cỏ

Ta nhớ mộng đêm qua
Có con trăng ngày đó

Đã xa ta như là

Theo em vào một thuở

Bụi mấy bước đi sau
Mấy năm ta như khói

Đến nay thơ còn sầu


Hoàng Chính Nghiã, 1977

Thuở Theo Nhau

Hoàng Quốc Bảo - Mai Hương & Thái Hiền


Thứ Năm, 24 tháng 7, 2008

Nhạc Chủ Đề Nguyễn Đình Toàn

Xin mời các bạn nghe Chương Trình Nhạc Chủ Đề Nguyễn Đình Toàn
Chương trình này đã được phát thanh trên Đài Phát Thanh Saigon năm 1970




Image Hosted by ImageShack.us


Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2008

Google

Mộng du

Gửi giấc mơ cùng bước lãng du
Nơi xa .. xa lắm dấu mây mù
Hình như em đứng trong miền ảo
Thấp thoáng theo cùng ngọn gió thu

Rấm rứt trái tim như muốn gọi
Nhưng lòng nén mãi một lời thương
Vì đâu em hỡi tình cách biệt
Lệ nào tôi rót giữa mê cuồng

Đắm đuối , bờ trăng khuya ảm đạm
Khói lam vùi theo mắt chậm say
Kìa như em ngủ môi hờ khép
Nét đẹp thiên thần đợi ánh mai

Tỉnh trí bình minh về mở cửa
U hoài ... bởi tiếc mộng êm đềm
Nhớ người yêu dấu vườn hoan ái
Ngậm ngùi theo giấc mộng du tiên

Đông Hòa
18.07.2008

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2008

Hắt Hiu




HẮT HIU

* Đêm xuống có người đàn ông ôm đàn hát vu vơ bài ca không tên
* Đêm xuống có người đàn bà ngồi
xoã tóc những giọt nước mắt rơi bên chậu quỳnh hoa nở muộn

* Đường về nơi ấy mù xa
Trái ngang một kiếp phù hoa bẽ bàng


- Trương Công Thuốt- 1992

*****

Tiếng Đàn Tôi
Phạm Duy - Duy Quang


Thứ Hai, 7 tháng 7, 2008

Một chuyến thăm quê - Đông Hòa - phần 2



Love-Love.jpg, 56 KBQuả thật chuyện tình cảm đôi khi nó đến cũng bất chợt … Luyện bỗng thấy nhớ Duyên dù rằng anh và Duyên mới lần đầu gặp nhau trong chuyến xe tình cờ này , anh cảm thấy mình yêu đời và trong lòng thì nhen nhúm một hy vọng mông lung . Không lâu , chiếc xe đã ngừng bến xe thị xã Bạc Liêu , Luyện bước xuống … trái tim anh đập mạnh bởi vì xúc động khi lần đầu tiên bước chân trên mảnh đất ruột thịt mà bao năm qua xa cách . Luyên bước qua bên kia vệ đường ngồi xà xuống mặt đất như một đứa trẻ con … xòe bàn bay hốt một nắm cát … nghe hồn đầy vui sướng . Khoảnh khắc trôi qua … trời cũng nhá nhem tối , Luyện ngoắc một chiếc taxi để vế khách sạn


- Dạ , anh về đâu ạ ! Người tài xế lễ phép hỏi


- Anh cho tôi về khách sạn anh nhé !. Luyện yêu cầu


- Dạ vậy thì để tôi đưa anh về khách sạn Công Tử Bạc Liêu nhé .!... Luyện gật đầu và bước lên xe … xe chạy một hơi thì đến … sau khi trả tiền xe xong Luyện vào thuê một phòng trên tần cao … bởi vì đêm nay anh muốn ngắm lại thành phố thân thương của anh qua một thời gian xa cách .


- Chìa khoá của anh đây !. Tiếng của người phục vụ kêu làm Luyện thoáng giất mình .

- Xin lỗi nhé … tôi mãi quên !. Người phục vụ trao chìa khoá xong Luyện mở cửa bước vào phòng , tuy chổ này không sang trọng lắm nhưng Luyện cũng rất vui vìmọi việc với anh thật trôi chảy .Ngả lưng xuống gường vươn vai … Luyện bật dậy anh bước ra cửa sổ … trước mặt anh một con đường đen loáng hài hoà với ánh đèn đường … dưới kia xe cộ đã thưa thớt đâu đó vẫn còn rãi rác những chiếc lá úa … anh bỗng nhớ Duyên ….khẽ lẩm bẩm một mình rồi bật kêu lên :


- Trời …, sao cô ấy dịu dàng quá !. Ước gì mình nói chuệyn với cô ấy đêm nay nhỉ !. Loay loay một hồi Luyện chợt nhớ mảnh giấy mà Duyên dúi vào tay anh lúc xuống xe … Anh vội lấy và mở ra xem thì thấy có số điện thoại …… Luyện nhấc máy lên bấm số , đầu kia có tiếng chuông reng reng và tiếng người đàn ông trung niên khản đục :

- A lô , xin lỗi ai đó ….

- Dạ …dạ … !. Luyện lúng túng bởi bất ngờ quá … trấn tỉnh xong

- Dạ có cô Duyên ở nhà không vậy bác …!


- Có đó , nhưng mà lộn rồi …. Kêu tui bằng bác tui tổn thọ à nghen !. Giọng nói của người đối diện nghe như cáu gắt .

- Dạ , xin lỗi vậy phải kêu bằng gì ạ !.

- Thì kêu bằng anh nghe chưa ? .. Tui là tía con Duyên , mà anh là ai vậy ?.Phải làm chung chỗ làm của nó hông …. Chờ chút tui kêu nó ra nghen

- Ông già thật nhiều chuyện … kêu thì kêu phứt dùm … còn tra hỏi mãi …Luyện lầm bầm

- Alô , dạ thưa ai vậy ạ !. Tiếng Duyên nhỏ nhẹ

- Luyện đây nè … mới chung xe hồi sáng đó … nhớ không ?

- A , anh Luyện đó hả …. Anh gọi diện bất ngờ quá em đâu có nhớ nè , anh đang làm gì vậy ? chưa ngủ à …

- Khó ngủ lắm Duyên ạ , vì chổ lạ chưa quen … đang đứng ở ban công khách sạn !.

_ Duyên khoẻ chưa !. Đường cũng xa về chắc mệt dữ hen !, Luyện hắng giọng

- dạ cũng không mệt anh à , vì em đi thjường xuyên , riết rồi cũng quen !. Duyên trả lời nhỏ gọn

- Hồi nãy hình như là ba của Duyên hả …Luyện hỏi lại

- Dạ tía em đó anh !. Duyên nhẹ nhàng trả lời … cả hai cùng nói về cung cách sống và những thay đổi của Bạc Liêu , chuyện về việc làm và những va chạm thực tế … Bỗng tiếng nói của ông Huân cắt ngang :

- Duyên à , ai vậy con … nói chuyện gì mà dai như đỉa vậy !. Khéo rồi còn đi ngủ nghen con ... Tiếng ông có vẻ như hằn học … bởi xứ ông thì không có thức khuya , chang vạng là ngủ rồi …. Bao năm qua không hề thay đổi .

- Dạ bạn con tía à …!

- Để con nói chuyện chút xíu nghen tía !. Duyên nói vọng vào trong điện thoại , Luyện nghe loáng thoáng xong thì cũng vột từ giã …… Anh nằm xuống suy nghĩ miên man về kỷ niệm .. những câu hỏi luôn hiện ra reong tâm trí

- Căn nhà năm xưa còn không nhỉ ?...... cái ao nước trước sân hoa sen có nở không ?.Con bé Hà , thằng Toản con dì tám cạnh nhà cũ năm xưa bây giờ chắc đã lớn ...?. Tâấ cả như chìm trong tiềm thức .... một chút khô khan im lặng khoảnh khắc anh cũng chìm vào trong giấc ngủ , nơi ấy đưa anh vào giấc mơ , giấc mơ của những ngày thơ ấu ....

Buổi sáng rồi cũng đến Luyện thức dậy vén màn cửa sổ, mặt trời hiện rõ một quầng đỏ ối sáng lóng lánh tràn về tận phương đông . Luyện đưa mắt ngắm nhìn , trong lòng anh nỗi niềm bỗng dưng sâu thẳm , một thoáng êm đềm … một chút gì đó dữ dội của tháng ngày xưa cứ chầm chậm quay trở về ... chính những ngày tháng ấy đã cuốn anh xa thời tuổi trẻ , giờ đây trước mặt anh là quê hương đã một thời hoài vọng . Luyện gửi chìa khóa phòng cho phòng tiếp tân xong , quày quả đi ra cửa ngoắc xe ….

- Bác tài cho tôi về chợ Bạc Liêu nhé !. Luyện nói

- Dạ , mời anh lên xe !. Anh tài xế trả lời

Chiếc taxi lăn bánh hướng về đại lộ rộng lớn , Luyện nhìn xung quanh cảnh vật bây giờ khác xưa rất nhiều ... những hàng cây nhỏ bé năm xưa bây giờ tàn lá che rộng sau khi đó quanh vào một con đường khá rộng , nơi ấy cũng là cái hẻm nhỏ lầy lội năm nào gia đình Luyện sinh sống thuở thiếu thời . Bao năm trôi qua bây giờ tất cả thay đổi xói mòn theo bóng thời gian .

- Dạ , đã đến rồi anh ạ ! Luyện trả tiền xe , chiếc xe hút xa cuối phố . Anh đưa mắt nhìn quanh một lượt , bỗng thoáng nghe tiếng gọi giật run run :

- Luyện, Luyện ...phải con mới về đó không !.

Luyện quay mặt lại nhìn , trước mắt anh một khuôn mặt già nua nhưng quen thuộc . Giọng nói ấy chính là bác tư mẹ của Liễu bạn cũ của anh , bao năm xa cách đã thay đổi nhưng trong lòng anh mọi thứ đã trở về ...mắt anh chợt ướt vì cảm động .

- Dạ , con nè bác ơi !.bao năm qua cả nhà vẫn khoẻ phải không ạ !. Luyện hỏi , giọng anh nghẹn đi vì xúc động .

- Con ơi , con Liễu nó mất hơn mười năm rồi con à !.Bà tư nói vừa xong thì lại khóc , khiến cõi lòng của Luyện cũng nghe nhói đau . Lát sau khi bình tâm trở lại bà tư lại hỏi Luyện :

- Con về đây bao giờ thì đi hả con ?.

- Dạ , chắc hơn tháng bác ạ !. Luyện trả lời rồi bước theo bà năm vào nhà , qua trao đổi thì anh được biết bác năm trai đã qua đời . Bây giờ với tuổi già sức yếu bà phải sống cô độc một mình .

Căn nhà cũ vẫn như xưa , bởi vì có bàn tay bà năm chăm sóc .Vào nhà đốt nhang khấn vái tổ tiên rồi luyện ngồi nán lại , với bàn tay anh cầm cây đàn cũ ngày xưa nay đã sờn phím nắn nót, so dây ...cao hứng anh đánh một bài tứ đại oán .... Tiếng đàn dìu dặt như gội tả cõi lòng anh nhẹ nhàng sâu thẳm . Anh lại nhớ về Liễu , cô bạn cùng xóm với anh có chung một quãng thời thơ ấu anh nhớ từng bước chân , nụ cười của Liễu những chiều năm xưa khi cùng nhau tan học về .

Đứng dậy , Luyện luồn tay vào túi quần quay bước chậm rãi đi về phía bờ biển. Ngoài kia , khơi xa những ngọn sóng sủi bọt âm thầm đuổi về mang những âm hưởng , tiết tấu của một bản nhạc thiên nhiên hùng vỹ …. Quả thật cõi đời này , số phận con người !. những ước mơ của anh và Liễu bây giờ thực sự đã tan … ngọn gió nào vô tình hất cành phi lao rát mặt … anh gở nhẹ rồi trở gót qua nghĩa trang tìm thăm mộ Liễu .Vẫn là khuôn mặt yếu đuối với nụ cười nhỏ nhẹ tấm hình bằng đá trước mộ đem vào lòng anh phút giây xúc động .. và thương tiếc cho một hồng nhan bạc phận , đã bao lá thư đi về nhưng cõi đời có ai biết ngày mai sẽ ra sao ?. Và Luyện cũng đâu ngờ rằng một sớm nai ngày ấy xa lìa vĩnh viễn một người bạn thân thiết . Thả nhẹ bó hoa xuống bên mộ Luyện thắp nhang thầm van vái như gửi một lời hỏi thăm đến người quá cố , quày quả trở ra mà lòng vẫn còn nghe bồi hồi … Từ đâu vang xa mộ khúc nhạc tha thiết …..

Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ
Hồn lẽ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn ….

Luyện nghe xốn xang đôi mắt , giọt nước mắt đàn ông rơi xuống … ôi , chữ tình với tháng năm phải chăng là định mệnh , có lẽ Liễu cũng như anh , cũng có những ước mơ thời con gái … một ước mơ mà cuộc sống bỗng mang nàng đi về nơi vô định . Bấc giác thở dài Luyện ngước nhìn bầu trời , giọt mưa đâu vô tình rơi xuống như muốn rửa cõi lòng anh tan một chuyện bi thương .


con tiep

Thơ : Hòn Sỏi






Như hòn sỏi

Ném xuống mặt hồ
Sóng gợn
Chút âm ba còn vọng mãi trong hồn
Đến bây giờ
Khi tuổi đã hoàng hôn
Mới chợt hiểu
Có nhiều điều rất quý
Màu đỏ thắm
Của cành hoa phượng vĩ
Lung linh
Dịu dàng

Soi bóng xuống dòng sông
Chút nắng vàng
Lấp lánh trên ngọn thông
Đốm lửa sáng
Lắt lay trên ngọn nến
Anh đã đến
Rồi ra đi lặng lẽ
Trời mùa đông
Buốt giá mảnh trăng tàn
Có nỗi buồn
Chợt tới
Nhẹ như sương
Như hòn sỏi
Ném xuống mặt hồ
Lặng sóng. . .


Nguyên Nhung

****

Phim Xa lộ không đèn - Thanh Nga - Dũng Thanh Lâm


Xin mời các anh chị xem lại phim Xa lộ không đèn để nhớ về một chút ngày xưa trong hoài niệm












Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2008

Một chuyến thăm quê - Đông Hòa

Love-Love.jpg, 56 KB Lẳng lặng rồi mùa hè cũng tàn và gió thu cũng đã đến , những chiếc lá trên cành thi nhau rơi gửi lại cuộc đời những khoảnh khắc phai phôi . Dưới bậc thềm phía ngoài sân bay ươn ướt bởi vì đang mưa … những giọt mưa phùn mù mịt , đâu xa những áng mây đen phủ kín bầu trời ….những bước chân trú vội … những cô gái trong bộ com-lê cách điệu tay che dù vội thả nhanh theo hướng chiếc taxi để về thành phố , phong cảnh ấy tạo nên một cảm giác lẻ loi cho một người phương xa mới vừa trở lại thăm quê nhà . Tay xách vali Luyện cũng ngoắc một chiếc xe đậu gần .

- Dạ anh về đâu ạ ! Người tài xế lễ phép hỏi :

- Anh cho tôi về bến xe xa cảng miền tây anh nhé ! Luyện chậm rải trả lời và yêu cầu

- Vâng ! Thưa ông !. Từ đây đến đó mất khoảng 1giờ . Người tài xế nói thêm .

Xe chạy chậm vì buổi sáng đông người , nhưng không mấy chốc cũng sang tới Chợ Lớn Mới , khu chợ này có từ lâu đời và nó với anh ngày xưa cũng khá nhiều kỷ niệm . Luyện nhìn sự đổi thay và cảnh chợ búa tấp nập không khỏi bồi hồi … anh nhớ như in cái ngày mà anh bỏ quê lên thành phố kiếm sống ….

- Dạ thưa ông ! Đến nơi rồi … tiếng nói cáct ngang của người tài xế làm cho Luyện tỉnh lại … anh vội vã trả tiền xe rồi vào bến … Bến xe bây giờ đối với anh cũng lạ hoắc vì hai mươi mấy năm rồi anh mới thấy lại . Lên xe an vị chổ ngồi xong nhìn những hành khách mới lên sau đang lố nhố , bỗng một cô gái ngã sấp vào lòng anh … anh đã cô gái lên

-Xin lỗi anh nhé ! Cô gái đỏ mặt miệng ríu rít .

- Không sao ! Cô ngồi đây nhé …. Luyện nép vào trong một chút chừa chổ cho cô gái ngồi xuống .

- cảm ơn anh nhé ! Cô gái lễ phép

- Không có gì ! Luyện trả lời rồi hỏi thêm

- À mà cô về đâu vậy ?

- Dạ , em về Bạc Liêu anh ạ !- Vậy là cô với tôi chung đường rồi , tôi cũng về Bạc Liêu .
Xe bắt đầu khởi hành khi đã đầy khách , anh phụ xe đóng của lại trấn an hành khách xong thì xe chuyển bánh … qua hết thành phố Sài Gòn , những cánh đồng bạt ngàn bắt đầu hiện ra … Luyện nghe tâm hồn rộn rã giữa cảnh miền quê thanh bình …. Đâu đó cũng có một chút gì đó giống nơi anh ở tuy nhiên thay vào đó những cácnh đồng muối trắng như tuyết vậy !. - Dạ thưa anh , anh mới về quê ạ !. Cô gái gắt dòng suy nghĩ của anh - Mấy mươi năm rồi tôi mới về quê , cảnh vật thực sự mang cho tôi sự bình yên cô ạ ! Luyện trả lời . - À mà xin lỗi cô tên gì vậy , tôi thì tên Luyện ! Luyện vừa hởi vừa cho cô gái biết tên mình . - Dạ , em tên Duyên ạ !. - Ồ , tên cô dễ thương thật … Luyện buộc miệng khiến cô gái cũng đỏ mặt theo

- Dạ ... cảm ơn anh . Duyên lí nhí ...

- Anh từ nước ngoài về ... Duyên hỏi thêm

- Ừ , cô đoán đúng rồi ... tôi từ Mỹ về ...đây là lần đầu tôi về thăm quê hương !.

- Còn cô ở Sài Gòn hay dưới quê vậy ? Luyện hỏi thêm

- Dạ , em dạy học trên này ành ạ ... lâu lâu em mới về dưới một lần ... Duyên trả lời

- Xin phép gọi cô bằng tên nhé !. Luyện trịnh trọng

- Ồ , anh cứ tự nhiên ... như vậy dễ hơn .. Duyên chậm rãi

- Bên Mỹ anh làm nghề gì vậy !. Duyên lại hỏi bâng quơ

-À , bên ấy tôi có một trang trại .... và tôi sống bằng nghề này ... Luyện mím môi trả lời

- Nghề ấy giống như nghề nông của mình phải không anh ? Duyên lại hỏi và mắt có vẻ suy tư

- Duyên nói đúng rồi , nghề ấy là nghề nông ... bên Mỹ mọi người cũng phải làm mới có ăn dù rằng đời sống có cao hơn Việt Nam , nhưng mọi người đều rất coi trọng việc làm để nuôi sống bản thân và gia đình ... mọi thứ đều rất đắt đỏ Duyên à !.

Luyện hướng mắt nhìn qua khung cửa kiếng , trước mặt anh là cái ngã ba Trung Lương quen thuộc .... ngày trước anh thường đi qua đây .... lắng tai nghe những tiếng gọi ơi ới ... rao hàng của những chú bé , những thiếu phụ trung niên một nắng hai sương... lẫn vào tiếng đàn hát của một đôi vợ chồng mù bán vé số ... khiến anh nghe lòng nhơ nhớ về giọng hát của " Tấn Tài " với bài vọng cổ " Bông Ô Môi " mà ngày trước anh thích nghe ....Đến Mỹ Thuận, bến phà ngày nào bây giờ thay bằng một chiếc cầu dây văng to đùng đang ngạo nghễ nối liền con đường quốc lộ . Đến giữa cầu Luyện vươn vai thở một hơi dài sảng khoái ... bỗng Luyện nghe nặng một phía , thì ra Duyên đã ngủ dựa vào vai anh , anh khẽ nhìn rồi giữ y tư thế vì sợ cử động cửa anh làm Duyên thức giấc . Qua cầu xong bác tài tấp vào lể cho mọi người đi vệ sinh , lúc ấy Duyên cũng giật mình thức giấc , pha lẫn chút bẽn lẽn hồn nhiên của một cô gái miền quê ... Duyên nói nhẹ

- Xin lỗi anh nhé .... em ngủ quên

- Không sao đâu Duyên ạ !. Mệt thì phải ngủ lấy lại sức chứ đường còn xa mà ...Luyện ngẫn mặt lên và nói thêm :

- Chỗ này ngày trước mỗi lần đi qua tôi thường mua bánh kẹo các thứ về làm quà ... Duyên không mua à ?

- Dạ em mua hồi hôm qua ở siêu thị trên Sài Gòn rồi anh ạ ...

- Thế à !.... qua Mỹ Thuận coi như gần ửa đường rồi ... Luyện buột miệng

- Nhà Duyên ở đâu vậy !. Không biết gần quê tôi không !.

- Dạ , em ở Vĩnh Lợi anh à !. Còn anh thì chỗ nào vậy anh ...!

-Gia đình tôi trước ở thị xã Duyên à , bây giờ cả nhà qua Mỹ hết ... năm nay tôi mới có dịp về thăm quê hương . Nơi chôn nhau cắt rún thì làm sao quêncho được ... Luyện thở dài hình như anh tiếc rẻ những tháng ngày đã qua khi cònở quê nhà - Nhớ hồi nhỏ tôi thường theo mẹ về Long Xuyên , cũng đi ngang đây … hồi ấy thưa thớt chứ đâu như bây giờ nhà của san sát … phát triển nhanh thật !. Luyện bất chợt nói .

- Dạ bây giờ người ta đa số đi làm các hảng xưởng trên thành phố rồi dành dụm gửi tiền về xây xựng với lại ở xứ mình họ thường tận dụng mặt đường làm ăn mua bán đó anh !. Duyên phụ hoạ thêm .

- Bên Mỹ thì người Việt mình đi mà cho công ty hoặc làm nghề trang điểm sắc đẹp , quê mình gọi là dịch vụ ấy mà … Luyện nói thêm

- Có làm mới có ăn anh há ….!. Duyên vừa nói vừa nhoẽn miệng

- Ừ , quả thật có làm mới có ăn !. …

Xe đã đến bắc Cần Thơ …. hồi trước …. cảnh vật dối với Luyện cũng trở nên lạ lẫm duy có cái bến thì không khác xưa mấy dù rằng bây giờ được mở rộng hơn , bước xuống xe anh cùng Duyên xax1ch hành lý đi bộ xuống phà … đi bên người phụ nữ mới quen , Luyện nghe lòng mình phấn chấn và một chút cảm giác lạ len vào lòng mình …. Tiếng phà hụ còi , thoáng tỉnh lại Luyện nhìn xuống mặt nước đùn đục đỏ màu phù sa …. Anh lẩm bẩm miệng một câu thơ quen thuộc :

Hò ơi ….

Nhìn theo nước đục phù sa
Chiều qua sông Hậu đậm đà hổn quê
Hôm nay chân bước tìm về
Nỗi niềm tâm sự tái tê cõĩ lòng
………

- Lên phà anh ơi …! Duyên gọi và Luyện giật mình bước theo nhứ cái máy !.
- Ồ , cảm ơn Duyên nhé … tôi nhìn cảnh vật riết đâm ra quên …! Luyện vừa nói vừa cười nhẹ như phân trần .

Xe lạ tiếp tục chạy , Luyện lại nhìn hồí ngày xưa cũng theo đó mà quay về , Luyện lại nhớ những mùa lúa trổ đòng , anh cùng chúng bạn đi bắt cua đồng hái me tây làm quà cho nhau …. lại nhớ mùi khoai lang lụi bếp thơm lừng mà ngoại nướng choa nh ăn lỡ bửa , kỷ nệm cứ thi nhau tràn về … mùa này là mùa chim cuốc , ốc cao chàng nghịch cho nên dài theo ven đường mấy bác nông dân treo từng chùm lủng lẳng mời mọc khi thấy xe qua …
- Mua đi cậu … mùa này con nào con nấy mập lút à , cậu mua tui ban rẻ cho nhé … về làm quà hay đồ nhậu thì hết biết đa !. một bà trung niên vừa khẩn khoản mời anh …

- Dạ , thôi thì để tôi mua một chục nhé … Luyện vừa nói vừa lấy tiền ra trả …và ra hiệu khỏi thối lại nhưng người bán thì nhất định thối lại , bởi đó là cái tính thẳng ngay của dân miền tây mà …. Thời gian trôi thật nhanh không mấy chốc đã đến Vĩnh Lợi . Duyên đứng dậy sửa sang hành lý chuẩn bị xuống xe .
- Dạ , em chào anh ạ …!. Em phải xuống xe rồi … anh đi tiếp bình an nhé …
- Cảm ơn Duyên nhé !. Không biết bao giờ tôi mới có thể gặp cô …
- Duyên cười , trên đôi má lộ rõ hai lúm đồng tiền
- Nhà em ở gần chợ Vĩnh Lợi , khi nào rảnh rỗi thì mời anh ghé chơi nhé …!. Duyên vừa nói xong thì xe ngừng bánh . Khi xe chạy Luyện nhìn theo đến hút bóng mới thôi .
( còn tiếp )