CÂY ÐA LỐI CŨ
GỌI HỒN NGƯỜI XƯA
Phần 2: Gọi Hồn Người Xưa
Ðàm trung Phán
http://www.pbase.com/bac_ninh/bac_ninh
Trước khi viết bài này tôi đã phải tốn mất nhiều thì giờ để ngồi xuống xem và ghi chép lại những diễn biến chính trong phần đối thoại. Tôi xin nhắc lại, trong phần tường trình (reporting) này, tôi chỉ ghi lại những gì mà BN và tôi mắt thấy, tai nghe được trong 3 cái VCD này mà thôi. Vì tính cách riêng tư của gia đình, tôi không có thể tường trình tất cả các chi tiết của những vị đã về trong chuyến Gọi Hồn này. Tin hay không tin về đề tài “Gọi Hồn” là tùy vào cá nhân người đọc và tôi không muốn bàn cãi, tranh luận về phần này.
Phần nhận xét và cảm nhận, tôi sẽ trình bày trong Phần Ba: “Cảm xúc và những tín hiệu kỳ lạ”.
***
Theo lời chỉ dẫn của cô đồng, ba hôm truớc đó, chúng tôi đã xin phép thổ thần tại nhà chú H để cho họ nội, họ ngoại của mỗi người trong đám chúng tôi (chú H, thím L, BN và tôi) được phép “vào nhà” và nói chuyện với chúng tôi.
Như đã thoả thuận trên điện thoại từ tuần trước, khoảng 9 giờ sáng ngày 21, tháng 12, 2005, cô đồng đến gặp chúng tôi tại nhà của vợ chồng chú H. Ngoài 4 người chúng tôi dự buổi lễ Gọi Hồn này còn có cô H và cô T (hai cô em gái ruột của thím L).
Trên bàn thờ chúng tôi bầy cháo, xôi, rượu, hoa quả, vàng mã. Ngay trước mặt bàn thờ, chúng tôi đặt một cái bàn thấp trên đó chúng tôi cũng đặt đồ cúng, 3 ly nước trà, thuốc lá. Chúng tôi trải chiếu và ngồi trên chiếu trước bàn thờ.
Chú H. thắp nến và cô đồng thắp hương rồi ngồi xếp vòng tròn trong tư thế tọa thiền (lotus position). Cô đồng ngồi khấn vái, đọc họ và tên của 4 người chúng tôi để chúng tôi được đón tiếp cha mẹ, họ hàng của chúng tôi bên cõi Âm. Sau khi khấn họ nội, họ ngoại (last names) bên phía BN, tôi, chú H, thím L; cô đồng đổ 2 đồng xu trên đĩa để “xin âm dương”, nghĩa là đã được người khuất mặt chấp nhận. Cô đồng “xin âm dương” 3 lần cả thẩy.
Tôi ngồi phía bên trái của cô, bên cạnh bàn thờ và dùng cái Handy camcorder để ghi lại hình ảnh và tiếng nói. Tôi đã được người nhà cho biết trước là phần gọi hồn này sẽ kéo dài khoảng 3 tiếng đồng hồ cho nên tôi đã để sẵn 3 cuộn băng thu hình cộng thêm một cái battery phòng hờ nữa, miễn làm sao là tôi thâu hình được tất cả các diễn biến vì đây là “cơ hội ngàn vàng” cho tất cả mọi người hiện diện ngày hôm đó.
Có tất cả 19 nhân vật hiện về trong 3 cuốn băng thâu trong vòng khoảng 3 tiếng đồng hồ, không kể 2 nhân vật mà chúng tôi không nhận ra “lý lịch” và 1 nhân vật mà tôi quay không kịp trong lúc đổi battery. Mỗi nhân vật bên cõi Âm về đối thoại với chúng tôi khoảng từ 3 phút tới 9 phút nhưng cha mẹ chúng tôi thì nói lâu hơn. Tôi xin mạn phép trình bầy ngắn gọn phần đối thoại của nhiều nhân vật.
Cô đồng ngồi theo lối tọa thiền, nhắm mắt, tay để ngửa trên đầu gối và các ngón tay gấp lại. Bổng thấy cô ngáp rồi nói:
Ph về đây!
Ðây là nhân vật đầu tiên xuất hiện và là cụ tổ 5 đời của BN và chú H. Cụ mất khoảng gần 100 năm rồi.
Nhân vật thứ 2 là cụ tổ 4 đời của BN và H sau khi chúng
tôi và người bên Cõi Âm đã đối thoại và xác nhận được vai vế
của mình. Chú H rót trà mời cụ; cô đồng uống trà và nói truyện.
Cụ cho biết mộ của cụ đã bị thất lạc và vì Cụ thương con cháu nên mới về thăm.
Cô đồng lại vuốt mặt, ngồi một lúc và nhân vật thứ 3 xuất hiện. Đây là ông nội của BN và H. Cụ cho BN biết nên mang tro cốt của thân phụ BN từ Canada về lại VN nếu không vong linh của thân phụ của BN sẽ không được yên ổn. Tro cốt để ở trong chùa không tồt bằng đem ra nghĩa địa mà chôn cất! Cụ rất thương chú H và vẫn thường về thăm chú H. (Mộ của cụ ở nghĩa trang Yên Kỳ, tuần trước đó chúng tôi đã lên thăm, thắp hương và cúng các cụ).
Nhân vật thứ 4 là cụ bà NTN, vợ của cụ tổ 4 đời của BN và H. (BN và tôi đã thắp hương khấn cụ khi chúng tôi viếng mộ của cụ tại nghĩa trang Yên Kỳ tại Sơn Tây tuần trước đó). Mọi người và tôi rất đỗi ngạc nhiên khi nghe cụ nói:
Phán đâu?
(Cụ mất đã lâu năm và trên thực tế Cụ chưa hề gặp mặt tôi).
Cụ cho biết ngày giỗ của cụ là vào ngày mùng 2 tháng Giêng âm lịch.
Nhân vật thứ 5 là cháu D. Cháu là con trai đầu lòng của chú H, thím L và qua đời khi mới 14 tuồi. Hồn chào 2 dì và cô đồng rồi quay qua BN mà hỏi:
Thế quà của cháu đâu, bác Nga?
Thím L đứng lên lấy gói kẹo của bác BN đưa cho cô đồng. Cô đồng xem gói kẹo rồi nói thím L đặt gói kẹo lên bàn thờ cho cháu D.
Nhân vật thứ 6 xuất hiện rất đột ngột. Chỉ nghe cô đồng nói rất khẽ:
- Nh về!
- Nga đâu?
- Phán đâu?
- Thế chú B không về hả?
Cả Nga và tôi đều bồi hồi xúc động vì “Nh” chính là quý danh của thân phụ của BN. Cách xưng hô và gọi tên những người trong cõi Dương rất là đúng.
Cụ cho biết là ông nội của BN và H muốn tro cốt của cụ được mang từ Canada về chôn cất tại nghĩa địa Yên Kỳ. Cụ hỏi thăm anh chị em của BN. Cụ cũng cho tôi biết là bố mẹ tôi “cũng về đấy”! Theo lời cụ thì năm 2005, chú H không sang Mỹ thăm gia đình được nhưng năm 2006, chú ấy mới qua Mỹ được.
Nhân vật thứ 7 là bác X (bác của BN và H -Tuần trước đó, chúng tôi đã thắp hương khấn Bác khi chúng tôi viếng mộ của Bác tại nghĩa trang Yên Kỳ ở Sơn Tây). Bác hỏi vì lý do gì mà mời Bác về? Bác còn cho biết nhiều chi tiết liên quan tới gia đình chú H.(Các chi tiết này rất đúng sự thật).
Nhân vật thứ 8 là Ng (em họ của BN và H. Ng là con trai; chết trẻ trong chuyến vượt biên). Cuộc đối thoại không lâu và chú chào từ biệt.
Nhân vật thứ 9 “đến” rất bất ngờ. Cô đồng nói rất sẽ:
- Thu đây!
Chúng tôi không biết cụ là ai nên lên tiếng:
Thưa cụ, cụ bên họ Đàm, họ Dương hay họ Nguyễn ạ?
Họ Đàm!
Tôi lắp bắp:
- Thưa có phải là bà tổ cô của Ðàm Trung Phán không ạ?
- Thế không nhận ra được hả?
Tôi phải xin lỗi Bà vì tôi chỉ biết tên bên cõi Dương của bà là ĐTK trong khi bà xưng tên bên cõi Âm là Thu nên tôi không nhận ra ngay được!
(Ðây là lần đầu tiên tôi mới được thực sự “gặp” Bà -close encounter- sau gần 20 năm khi tôi đã đặt bàn thờ để tưởng nhớ đến Bà tại nhà tôi ở
Cô đồng quay qua phía BN và nói:
Các con đã vào nhà thờ và thăm mộ Bà, hôm nay bà về thăm các con!
Bà cho biết bà vẫn thường về thăm căn nhà của bố mẹ tôi tại Bắc Ninh và thăm viếng những người “ở thuê” trong căn nhà đó.
Cô đồng quay qua tôi và nói:
Bà luôn luôn theo và che chở cho con! Thế con đã tìm ra mộ ông nội của con chưa?
(Bà là em gái của ông nội tôi và Bà mất khi còn khá trẻ).
Bà cho biết mộ ông nội tôi vẫn còn nhưng nay đã bị thất lạc và bà sẽ giúp tôi trong việc tìm kiếm mộ của ông nội tôi.
Ngang vai con có một người đã mất. Sao con không cúng anh ấy?
Tôi nghĩ ngay đến anh Hán của tôi, mất năm 1945 khi anh ấy còn rất trẻ. Vì Bà trách tôi sao tôi không cúng nên tôi lắp bắp xin lỗi và xin bà cho biết ngày giỗ của anh ấy.
Lát nữa anh ấy sẽ về. Cả hai bố mẹ con nữa đấy! Bà luôn luôn về thăm con! Có việc gì bà sẽ về báo mộng cho con biết. Thôi bà đi nhé!
Tôi hỏi vội:
Có phải sau khi thăm mộ Bà ở làng Me về, tối hôm đó, Bà đã “tặng” cho con một giấc mộng với rất nhiều hình ảnh hoa Lan đẹp rực rỡ trong một cái nhà kính, phải không ạ?
Bà không trả lời, tôi chỉ thấy cô đồng gật đầu, rồi bà thăng.
Nhân vật thứ 10 là mẹ của H và H nhận ra ngay được thân mẫu (thím của BN). Quay qua BN, hồn nói:
- Mẹ cháu cũng về đó.
Nhân vật thứ 11 là anh P. Anh là con trai của bác X và là con chú con bác ruột với BN và H.
Nhân vât thứ 12 xuất hiện với tên Ng và sau một hồi hỏi tên họ, chúng tôi mới biết là họ Nguyễn và là em gái của L (vợ chú Hùng). Cô Ng chết trẻ nên mãi một lúc sau cả thím L và hai cô em gái của thím L (có măt trong buổi gọi hồn này) mới nhận ra được cô.
Nhân vật thứ 13 xuất hiện, nói tên rất nhẹ như trong làn gíó vậy.
Tôi ngồi quay phim ở phía xa nên nghe không rõ nhưng BN đã trả lời ngay:
Mợ về!
Ðây là thân mẫu của BN. Cụ hỏi thăm BN tất cả các anh chị em của BN và nói tên rành rọt từng người một, ngay cả tên cô con gái nuôi (tên H) của cụ nữa. Cụ muốn BN mang tro cốt của cụ từ Saigon ra chôn cất tại nghĩa địa Yên Kỳ (Bất Bạt tại Sơn Tây) để cụ được “đoàn tụ” với thân phụ của BN!
Cô đồng quay qua tôi và nói:
- Ông bà sui cũng về nữa đấy!
Cụ nói truyện với BN một hồi rồi thăng.
Cô đồng lắc lư đầu, ngáp một cái và nhân vật thứ 14 khai tên:
Tr. về!
Tôi đoán đó là người anh họ nội của tôi nên tôi chào hỏi ngay:
Em là Ðàm trung Phán đây, có phải là anh Ðàm Trung Tr. không?
Hồn trả lời:
Anh về thăm chú đấy!
Rồi quay qua BN, hồn hỏi:
Con Cún nó đâu?
BN và tôi ngẩn ngơ, chưa biết trả lời ra sao thì chú H đã lên tiếng:
Cún là con gái của chị đấy!
Hồn hỏi:
Nó không về à?
Tôi hỏi anh có nhắn gì con cháu của anh không, anh lắc đầu:
Anh chỉ về thăm chú thôi! Anh đi nhé!
Nhân vật thứ 15 nói tên rất nhanh:
Hán đây!
Tôi trào nước mắt vì đây là anh ruột của tôi, anh mất năm lụt Ất Dậu 1945, lúc đó anh mới 5, 6 tuổi gì đó. Tôi chỉ kịp nói:
Anh!
Hồn nói:
Chú ra ngồi đây với anh!
Tôi trao máy quay phim cho BN để quay dùm tôi.
Hồn hỏi:
- Hôm nay có việc gì mà chú mời anh về?
- Em mời họ hàng về để em hỏi thăm xem có cần gì không?
- Chú thăm mộ anh chưa?
- Em không biết mộ anh ở đâu!
- Sao chú chẳng cúng giỗ anh gì cả?
Tôi lắp bắp:
Lúc anh mất, em còn bé quá rồi em lại đi xa nhà quá lâu nên em không biết ngày giỗ của anh!
Nhớ giỗ anh vào ngày 27 tháng 4 âm lịch. Chú phải cúng giỗ anh, anh vẫn về thăm chú đấy!
Anh còn hỏi thêm:
Hai con trai của chú đâu? Chú có trách nhiệm phải mang chúng nó về với giòng họ nội nhà mình đấy! Mà tại sao chú và BN lại không có một đứa con trai với nhau để nó mang máu mủ họ nhà mình?
(Mặt mũi cô đồng lúc đó cười nói rất hóm hỉnh).
Tôi lại phảỉ ấp úng giải thích. Anh còn cho biết:
- Khi chú về làng thắp hương cúng các cụ, anh cũng theo về đấy!
Bố mẹ nhà mình không muốn mang mộ phần về Việt
Anh còn cho biết lát nữa mẹ tôi cũng về nữa. Tôi hỏi anh cuộc đời về sau của tôi ra sao, anh chỉ trả lời:
Anh luôn luôn che chở cho chú!
Sau đó anh nói:
Anh đi đây!
Cô đồng ngồi vuốt mặt và ngồi im một lúc. Xin mời quý vị nghe cuộc đối thoại với nhân vật thứ 16 dưới đây.
Tôi đang quay phim bỗng nghe tiếng cô đồng:
Phán đâu? Bố đây!
Hồn hỏi ngay:
Pháp có về không?
Tôi thật xúc động vì đây là lần đầu tiên tôi được “nói chuyện” với thân phụ tôi sau khi cụ qua đời vào năm 1988 tại Montreal, Canada. Cụ cho biết là cụ thường ở bên cạnh các anh chị em chúng tôi. Cụ hỏi:
Thế con đã về thăm đất làng Me chưa? Có biếu tiền cho người ta trông nom phần mồ mả cho các cụ nhà mình không?
Cụ hỏi thăm hai thằng cháu nội M. và S. (con trai tôi) và cả thằng chắt nội của Cụ (con trai đầu lòng của M. và là cháu nội đích tôn của tôi). Cụ cho biết Cụ vẫn thường “về thăm” các cháu, chắt này.
Cụ nói tiếp:
Phần mộ của Bố ở
(Vẻ mặt cô đồng rất đăm chiêu).
Cụ còn kể cho tôi biết nhiều chuyện riêng tư trong gia đình và cuộc đời mà chỉ hai bố con chúng tôi biết mà thôi. Tôi nghẹn ngào vì thương Bố. Tôi chỉ biết cầu mong để cụ quên đi những chuyện không vui ngày xưa. (Những chuyện này đều đúng sự thật mà cô đồng, ngay cả BN cũng chẳng hề biết được).
Thôi Bố đi đây!
Rồi cụ thăng.
Cô đồng ngồi xoa tay lên mặt và ngồi im lặng khá lâu, bỗng tôi nghe thấy tiếng nói rất khẽ của nhân vật thứ 17:
Th đâu? (Th đúng là tên của chú em trai út của tôi).
Tôi vội gọi:
Mẹ!
Tiếng cô đồng hỏi rất nhẹ:
Cháu Steve đâu?
(Steve là tên con trai út của tôi, nghe như cụ gọi nó là “Ti” vậy).
Sao nó không về gặp bà?
Tôi trả lời:
Cháu sẽ về
Tiếng mẹ tôi qua cô đồng:
Việc vợ con của con ngày trước, con vất vả lắm. Con phải cố gắng mà mang thằng “Ti” về lại với giòng họ nội nhà mình nhé!
Mẹ tôi hỏi thăm tất cả các anh chị em tôi, không gọi sai một tên nào hết!
Cụ nói:
Mẹ thương các con lắm, mẹ luôn luôn theo và che chở cho các con.
Rồi quay qua BN, mẹ tôi nói tiếp:
Mẹ cám ơn BN đã mang lại hạnh phúc cuối đời cho Phán. Các con sống hạnh phúc thì mẹ mới vui. Khi nào “Ti” nó lấy vợ thì nhớ cho Bà biết với nhé!
Tôi hỏi:
Ở bên đó đời sống của mẹ ra sao, mẹ có cần gì không?
Mẹ tôi trả lời:
Mẹ ngày nào cũng vào chùa, cuộc sống của Mẹ bây giờ an nhàn lắm. Con không cần phảỉ cúng gì thêm cho mẹ cả. Mẹ ở với anh T, mẹ hài lòng lắm (tro cốt của mẹ tôi đang để ở nhà anh T của tôi tại Texas; chị dâu tôi đã mang tro cốt của Cụ từ VN sang Mỹ khi chị sang đoàn tụ với anh tôi).
Cụ tiếp lời:
Các con thương yêu và đùm bọc lẫn nhau, con cháu thành đạt là mẹ mãn nguyện lắm rồi.
Trước khi từ giã, mẹ tôi nói:
Con có hiếu lắm, nghe tin con về, âm phần ai cũng vui. Sang năm con về nhớ đi tìm mộ ông nội để báo hiếu. Anh Hán cũng đã về ở với mẹ rồi. Thôi Mẹ đi nhé!
Cô đồng lại xoa mặt và nhân vật thứ 18 nói rất khẽ:
Bé về!
Chúng tôi hỏi cô là ai. Sau đó mới biết đây là cô em gái chót út của BN và mất khi còn rất nhỏ tuổi. Cô cho biết là phần mộ của cô đã bị san bằng, và muốn BN cúng cô vào ngày 16 tháng 4 âm lịch. Cô nói:
Em luôn luôn ở cạnh chị và phù hộ cho chị.
Bỗng cô đồng cuời to:
Sao chị không cúng ông “Trưởng giả” à? Mà chị có biết ông Trưởng giả là ai không?
(Vẻ mặt cô đồng rất là tinh nghịch).
Chúng tôi ngồi im vì chưa biết ông “Trưởng giả” là ai thì cô lại cười và nói tiếp:
Lát nữa, ông “Trưởng giả” về thì chị sẽ biết là ai!
Cô đồng cười tinh nghịch. Sau đó hồn thăng.
Nhân vật thứ 19 kế tiếp là anh Ph (anh ruột của BN). Anh quay qua hỏi thăm BN tất cả các anh em của BN, nói đúng tên từng người một. Anh hỏi thăm cháu H (con gái của BN) vì ngày xưa anh ấy hay đưa cháu đi học. Anh cho biết cháu H sẽ sinh con vào tháng 8 Âm lịch năm tới (năm 2006).
Anh cho biết là anh vẫn gặp bố mẹ BN. Trước khi thăng, anh cho biết là không còn ai về nữa đâu.
Hóa ra anh Ph chỉ “đóng vai” con trai “Trưởng giả” của bố mẹ BN ở bên cõi Âm, vì thực ra anh là con trai thứ chứ không phải là con trai “Trưởng thật”!
*****
Cô đồng ngồi một lúc, sau đó vuốt mặt vài cái rồi đứng lên lễ tạ.
Trong khi mọi người lo đốt vàng và chia phần trái cây, BN và tôi tiếp chuyện cô đồng. Cô chừng 36 tuổi và đang có bầu được ba tháng, vẻ mặt hiền từ của một thôn nữ trông khác hẳn vẻ mặt khi cô tiếp xúc với các nhân vật bên cõi Âm. Cô đồng cho biết khi cô khoảng 13 tuổi cô bị ốm nặng đến độ hôn mê tưởng chết, sau đó thỉnh thoảng cô nghe được tiếng người bên cõi Âm nói chuyện và nhìn thấy được một nửa người của họ.
Chúng tôi đang nói chuyện thì có một bà đến nhà chú H. Bà khẩn khoản mời cô đồng đến nhà bà để nhờ cô gọi hồn chồng bà về nhưng cô đồng khước từ.
Sau khi bà kia đã ra về, cô đồng nói:
Cháu phải về lại Hải Phòng để làm lễ tạ ơn. Cô chú hôm nay may mắn lắm nên các cụ mới về nhiều như thế.
Tiễn cô đồng ra về, tôi cảm thấy thật là vui vì tôi đã được “nói chuyện” với những người rất thân thương của tôi nhất là các chi tiết của gia đình tôi không có chỗ nào là “trái cựa” cả. Tôi đã tưởng rằng tôi đã “mất bố mẹ tôi” nhưng thật ra hồn của hai cụ vẫn còn quan tâm và về thăm chúng tôi nữa. Thật là huyền bí nhưng tôi đang cảm nhận được niềm an vui và thấy thanh thản y như là hai cụ “vẫn còn sống” vậy! Mai này, khi tôi chết, tôi sẽ không cảm thấy sợ hãi vì tôi đã có những người thương yêu tôi đang chờ đón tôi tại “một cõi khác” và chính hồn tôi cũng sẽ về thăm và giúp các con cháu của tôi. Hai chữ “linh hồn” trong tôi, tôi cảm-nhận-thấy được rõ ràng hơn trước khi chúng tôi Gọi Hồn. Hóa ra “sống” và “chết” là như vậy sao?
Xin xem tiếp Phần Ba: “Cảm xúc và những tín hiệu kỳ lạ”
Ðàm Trung Phán
Feb.1, 2007
1 nhận xét:
ngày xưa đlh cũng rất thích cầu cơ, nhưng chưa bao giờ "được" hồn về thăm!!! Đọc bài này xong, quả tình âm dương rất gần mà không có gì đáng sợ! Có vài câu hỏi có bác nào giải thích đươc hông:
1/ Sao các linh hồn về trong 1 khỏang thời gian quá giới hạn vậy? Chỉ nói đủ vài ba câu rồi thăng? Làm như họ không có đủ energy để tiếp xúc với mình....
2/ Bác Xẹt ơi, người anh của bác mất lúc 5 tuổi mà sao khi nói chuyện với bác lại như 1 người lớn tuổi vậy (xưng hô chú/anh). Như thế thì linh hồn cứ ở mãi 1 "thế giới âm", và cũng trưởng thành (tâm linh) như người sống????
Bác xong pạc 3 chưa?
cảm ơn bác ĐLX!
đlh
Đăng nhận xét