Thứ Hai, 30 tháng 7, 2007

Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2007

LỜI CON TRẺ

Chào cả nhà:

Muốn viết quá mà tôi chưa có thì giờ để chào hỏi mọi ngườị Cám ơn ÐLH, HL, KQÐ, HM, VT,ÐH... đã vào đây viết lách, thả thơ, thả nhạc và ...thả vịt! :-)))) . Sẽ viết nhiềụ Mấy hôm nay 2 tay BN đau liên miên (tay phải vì tai nạn xe, tay trái vì bị kẹt cửa và ngón tay đang heal!) . ÐLX đông học trò lắm.

Xin Quý Vị dành thì giờ đọc những dòng chữ này do Con Nít "sáng tác",vui lắm cưa:

CHILDREN’S WORDS

A first grade school teacher in Virginia had twenty-five students in her class. She presented each child in her classroom the first half of a well known proverb and asked them to come up with the remainder of the proverb. While reading, keep in mind that these are first graders, 6-year-olds!

1. Don't change horses........................... until they stop running.

2. Strike while the................................. bug is close.
3. It's always darkest before................... Daylight Saving Time.
4. Never underestimate the power of ...termites.
5. You can lead a horse to water but.... how?
6. Don't bite the hand that .................... looks dirty. (!!!)
7. No news is........................................ impossible.
8. A miss is as good as a ................... Mr.
9. You can't teach an old dog new ......... math.
10. If you lie down with dogs, you'll .......stink in the morning (!!!)
11. Love all, trust .............................. me.
12. The pen is mightier than the ............ pigs.
13. An idle mind is............................... the best way to relax.
14. Where there's smoke there's ........... pollution.
15. Happy the bride who........................ gets all the presents.
16. A penny saved is ............................ not much (!!!)
17. Two's company, three's ................ the Musketeers
18. Don't put off till tomorrow what....you put on to go to bed.
19. Laugh and the whole world laughs with you, cry and..... you have to blow your nose.

20. There are none so blind as ............ Stevie Wonder.
21. Children should be seen and not .....spanked or grounded.
22. If at first you don't succeed ........... get new batteries.
23. You get out of something only what you ... see in the picture on the box.
24. When the blind lead the blind ......... get out of the way.

And the WINNER and last one:

25. Better late than.................................... pregnant


Ngày mai lại thứ sáu rồi đó, HM à! Bà Kiều đã thở than:

Nay Hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng!

Thợ Dịch LX xin phụ đề bằng tiếng Anh như sau:

Today Hoàng kissed to his delight
And yet, tomorrow, he will be kissed again and again!

Hee Hee!

Cheers!

ÐLX

Thứ Ba, 17 tháng 7, 2007

Lan man để tổng chào...


Tổng chào các bác. Lâu rùi không thấy ai vào quán nên KQĐ đi lang thang, không có check thư từ bên Blog, đùng một cái thư ào ào làm không biết trả lời nơi mô, thui cho Khách tui làm biếng nhưng làm siêng lan man trả nhời ở đây cho dễ hỉ .

Trước hết, mời nhị vị cô nương với các bác dùng trà . Nơi nì còn lãng đãng sương giăng dầu đã giữa tháng Bẩy nhưng mùa Hè còn ở đâu đâu, ngọn đồi nì vưỡn cứ chập chùng với khói sương. Trà nóng nhưng mờ mát lắm đấy, trà hoa nhài với trà hoa sen đấy mà. Không dùng trà mát để... hạ hoả thì có mà tăng xông với "chân dài" bá Đông Hoà đưa lên giữa Hè thế ni .

Vịt vưỡn khỏe héng, tưởng bác đóng cửa chuẩn bị đi ăn cưới chớ .
Bác Hương Mai vưỡn thơ thẩn thẩn thơ với bác Đông Hoà, hồn thơ của KQĐ đi câu cá mất tiêu rùi các bác ui .

Chia sẻ với bác Lãng Xẹt những cái xui, cái đau lòng, noái cho cùng còn có nhau bên đời là dzui hết biết chưng vì nhìn chung quanh thì mình vưỡn hạnh phúc hơn người, nhiều người .
Thằng cu tí nhà KQĐ lần trước cũng bị đứt tay giông giống như bà Cai của bác LX nhưng sau đó đi BS thẩm mỹ mọi việc cũng OK. Mới đây lại bị chó (dữ) của hàng xóm xổng ra đè sấp xuống đường cắn cho 4 phát bự chảng, lòi cả mỡ, máu tuôn dầm dề phải gọi 911 đi may vết thương lại. Tội nghiệp thằng bé, chịu đau khóc có chút xíu cho kẹo dỗ thì nín, đến chừng đi may đau quá lại khóc. Nhìn con đau Khách tui thiệt xót cả dạ, thà mình bị chó táp còn hơn!
Chưa hết xui, 3 cái máy ở nhà đổ vạ khi chưa kịp back up, hồ sơ cần thiết theo gió cho mây ngàn bay. Phù vân cái số, thôi cũng đành. Mới xong, Khách tui đi dọn cái atrium, chồm qua cắt vài nhánh cây, trợt chân, lại trẹo vai cả 10 ngày vưỡn còn ê chưa ngoái cổ lại chăm phần chăm được. Xui rứa nên Khách tui chỉ còn biết hát

Hè sang, đổ xui trên đầu
Hè sang, chưa chơi đã rầu
Hè sang, gió sương u sầu
Hè sang, tiếp khách dãi dầu
Chắc hết đi đâu

Hè nì KQĐ tiếp đón bao nhiêu khách phương xa cùng gia đình ghé thăm nên bận rộn quá trời chứ hổng phải đi tu lâu (to love) đâu bác LX ới ời. Mà Khách tui cũng không cần tu, có sẵn love thiền trong người rùi. Bác Đồ Khỉ Gió chắc chắn là đang cần tu lâu đó . Hahaha!!!

Lan man chia sẻ cùng hỏi thăm, wuỡn hơn chút nữa KQĐ sẽ dán vài hình ảnh chộp được trong lúc đi tu hồi tháng Tư, nhé. Bà con tái xuất giang hồ là vui rùi, không vui không rảnh quán sẽ lại thành chùa Bà Đanh . :-))

Bác LX cho KQĐ gửi lời thăm bác BT nhá. Sẽ gọi cho bác sau hỉ, Khách tui đang bí zì với show và conference bác ui. Thăm bà Cai trước, nghe noái mà thấy xót dạ giùm bác.

KQĐ

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2007

Help .....

VĐ

Không biết mắt VĐ có bị vấn đề gì không mà sao trong hình bên cạnh , lúc thì thấy 12 người, lúc lại là 13 ..?
Các bạn có ai bị như vậy không ?

Hạ ơi ...

Hạ Ơi
Xin mời các bạn nghe vài bài hát mùa Hạ ...

Bấm : HẠ ƠI


Thứ Năm, 12 tháng 7, 2007

Thứ Sáu Đừng Mưa Phương Ấy

Thứ Sáu Đừng Mưa Phương Ấy
Hương Mai

Thứ sáu có mưa đừng mưa phương ấy
Xin mưa phương nầy buồn chỉ mình em
Vì mưa phương kia em lại buồn thêm
Khi đọc thơ anh ... sầu trên từng chữ

Cuối tuần mà sao trong lòng tan nát
Làm sao phone anh ...khi nhớ về anh
Cuộc tình đôi ta ... cay đắng mong manh
Tình cũ dày vò ...xoáy mòn tâm khảm

Anh nơi phương xa mỗi lần mưa đến
Giọt sầu tả tơi rơi rụng trong thơ
Em nơi phương nầy mặt lệ thẫn thờ
Mơ ước cuối tuần ...qua đi thật lẹ

Xa cách hai ngày ...Mưa Buồn lặng lẽ
Nhớ tiếng anh cười ...nhớ những nồng nàn
Tình xưa gọi nhau tim nở rộn ràng
Để rồi hiu hắt ...mỗi lần thứ sáu .

Hương Mai

07/08/07

Nhạc Chọn Lọc Bằng Kiều - Đàm Vĩnh Hưng

HM mời dlh, hl và các anh chị nghe nhạc HM chọn nhe .
Riêng bài Vá Lại Tình Em, thì nếu HM hát , thì HM sẽ hát là

"Ngày mai anh đến bên em, mang theo sợi chỉ hồng và cây kim nhỏ bé để vá lại tình em ".

HM

Powered by eSnips.com

"Lãng Đãng .."

Lãng Đãng Chiều Thu HàNội

đlh muon moi các bác nghe "Lãng đãng chìeu thu Hà Nô.i"

Neu khong nghe duoc thi`, Viet oi, hep!!! (Lâu quá chu*~ thây trả thầy rồi đó!!) hmmmm!!!!!

đlh


( Bấm > để nghe )

Thuơng Ca Mùa Hạ

hl ơi, HM chỉ tìm được Video nầy thui, coi đở đi nhe, chừng nào tìm được Nỗi Buồn Hoa Phượng thì sẽ post sau nhe .

HM

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2007


Quý Vị:

Hôm nay Bút Ðỏ sau khi đưa vợ con ra phi trường Pearson để đi Cali, bèn ghé qua thăm tụi tôi . Sau khi chúng tôi ăn cơm trưa xong, 2 anh em vác mỗi đứa1 cái ghế xách tay lái xe ra bờ hồ Lake Ontario, nơi mà tôi hay lai vãng.

Hai anh em ngồi nói truyện đời, vui biết mấỵ. Bút Ðỏ thua tôi 1 con giáp và bà xã BÐ kém BN cũng 1 con giáp nên 4 đứa chúng tôi khá "hiểu" nhau .

Wish that you all were here with us.

Trong khi chờ Bác Vịt mang nhạc ra cho mọi người nghe, xin mời Quý Vị click vào 2 cái YouTube này mà nghe nhạc Tây Phương được trình bầy bởi dụng cụ Ðông Phương:

1. Liên khúc Symphonie 40 của Mozart, Symphonie 5, 6 của Beethoven bằng nhạc cụ dân tộc của Trung Hoa:

http://www.youtube.com/watch?v=PE0-7lt5R_Q

2. JS Bach Concerto pour 2 violons trình bầy bằng nhạc cụ dân tộc của Trung Hoa:

http://www.youtube.com/watch?v=6ISPRK0Du5s




Chúc Quý Vị nhiều ngày hè vui vẻ, khỏe mạnh.

ÐLX

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2007

Rất Hạ

Hạ ơi
mang về đây ngày xưa
mang nắng vàng
gió nóng ban trưa

Mang mặt trời đến
thiêu mặt đất
mang hương biển
về nặng hạt mưa

Hạ ơi
ta chờ mong từ lâu
cánh phượng thắm tươi
rực rỡ màu

Nhuộm sân trường cũ
ngày vắng lặng
nhuộm hồng
đôi mắt em thật sâu

Ta đã một đời mong hạ đến
Để nhìn thấy bầu trời mênh mông
Trưa ngủ say nhắm nghiền đôi mắt
Nghe nhạc ve sầu giữa ngàn thông

Ta cũng một đời mong em đến
Để ôm , bé bỏng một tấm thân
Để hôn lên vầng mi vừa khép
Để thấy lòng đầy những nhục trần

Đông Hòa
09.07.07

Chúc Các anh chị , các bạn một ngày vui vẻ và nhiềều sức khoẻ

NGÀY TRỞ VỀ - A GOOD SUMMER DAY


Quý Vị:

Rất mừng thấy HL và ÐLH ra khỏi am và thấy Mùa Hè rực rỡ . Mấy tuần vừa rồi, đời Lãng Xẹtcũng xẹt lên, xẹt xuống. Số là Bà Cai đã bị cánh cửa đóng sập lại vì 1 luồng gió mạnh và kết qủa là ngón tay giũa ở của tay trái bị cắt đứt mất đầu ngón. Lúc đó Xẹt tôi lại không có nhà. May quá, có người đưa ngay BN vào nhà thương. BN không quên gói miếng tay bị đứt và mang theo . BS ở nhà thương khâu 23 mũi, vá được vết thương. Sau đó 3 tuần, họ nói với BN là chắc cái ngón tay nó không lành được và sẽ phải cắt bỏ đi thôi . Chúng tôi nghĩ ngay tới BS thẩm mỹ NT Lạc và anh Lạc cam đoan không sao . Cách đây 2 tuần, tôi thấy nó đenthui như1 hòn than. Tối qua, ngó thấy nó hồng trở lạị . Tôi trở thành "cánh tay phải và cánh tay trái" của "Ngài"!

Ðang lúc "sa cơ thất thế" thì Bác BB Thiện qua thăm . Vui ơi là vui và xin trích đoạn vài "giai thoại Ba Giai, Tú Xuất" giữa BB Thien và Ðồ Xàm dưới đây từ Ecircle ngày xưa :

Bác Đồ Xàm và các bác:

Công nhận bác sư Tử Vàng ngầu thât. Bác ây chơi chữ rất hay và rất đêu đểu, nhưng cũng không kém phần dễ thương."Trai Thien" Tôi nghĩ tới 90% các cụ nham nhở sẽ nói lái "Thiên trái" là "trai thiến" Chỉ cần thêm một dấu sắc ở một chữ và cho đúng chỗ thì ác liệt thật.

Chịu thua bác Sư Tử lông vàng.

Bái phục Tán Thán

Chạy Ðông tới Bắc chẳng thua

Về vườn bác Phán một phuà chua cay

Kim Mao đúng vị ớt cay

Chuyên nghề bỏ dấu cắt ngay nợ đời

Ối trời đau qúa bạn ôi

Chẳng còn chi nữa thì thôi cười trừ

Khóc than cũng mất củ từ

Chi bằng giả điếc giả mù cho xong

Nhưng mà vẫn tiếc bướm ong

Tiếc thì tiếc vậy trông mong con tiều

buivithien-thien

Feb 16 2001 3:30PM

Bác KMSV:

Bác đặt cái tên "Trai Thiên" nghe ghê bỏ mẹ thành thử chẳng có bác nào ghé qua nhào lộn vài vòng cho vui. Quanh quẩn chỉ có hai tên cù nhầy, tôi và bác Lão Ngoan Đồng tham gia với bác thôi.

Xin mời quí bạn nhào vô bảo đảm không vui, không lấy tiền!

Thien trái chính là trai bị thiến

Nghề chuyên môn tên gọi hoạn quan

Nghe qua chẳng ai thấy hân hoan

Chỉ Lão Ngoan và tớ thăm quan

Xin mời các bác chiu. chơi ngang

Nhào vô hát xiệc cho đời thêm vui


bbthien-thien

Feb 20 2001 1:12PM


KMSV, BBthien và Các Bác :


Lão áp dụng chiến thuật ngồi quay mặt vào tường để tĩnh tâm. Trong lúc tĩnh tâm, Lão nhớ tới câu chuyện của 1 thiền sư như sau do 1 người bạn thiền của Lão kể cho nghe:

Chú Tiểu theo hầu Thiền sư rất lấy làm lạ là tại sao thầy của chú không bao giờ lớn tiếng hay trả lời những người hay chọc ghẹo, to tiếng va mắng chửi thầy. Chú hỏi tại sao thầy không trả lời, thầy đáp :" Mình đi tu, không nên tranh chấp! Cố sao cho được cái tâm thanh tịnh bên trong!"

Một hôm, thầy bị 1 người chọc tức, chú tiểu ngạc nhiên thấy thầy nói với chú:" Con cầm quần áo cà sa cho Thầy! Thầy nghỉ tu 15 phút, thầy đánh bỏ bà nó cho coi! Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo ...tắm!"

Từ sáng đến giờ (đã hơn 4 tiếng đồng hồ rồi !), Đồ tôi phải lái xe tới trường, ăn vội breakfast rồi vào lớp cho học trò thi . Sau khi được ngồi yên đâu đó để tĩnh trí chấm bài thi khác và trong khi chấm bài thì Đồ tôi nghĩ tới triết lý 3 xu : Trong hoa có bùn , trong bùn có hoa ; trong thanh có tục , trong tục có thanh ! Bỗng nhiên Đồ tôi nghĩ tới KMSV và BBThien quỷ sứ , Đồ tôị...nghỉ làm việc 15 phút để "nện" 2 quỷ sứ này trên Ecircle cho khoái cái thân già. Đồ tôi thấy khi "nện" thì khỏe lắm, mà khi chấm bài và coi thi thì buồn ngủ muốn chết! Hết phần Triết Lý 3 xu !

Đồ tôi lấy bút ra viết bài trả lời Quỷ Sứ. Xin "tặng" các Bác bài KHÓC CỦ TỪ CHẾT ĐỨNG :

TRAI THIEN chẳng thiện chút gì,

Đồ ta đã chết, chọc chi hở trời ?

Sư Vương đội đất, đạp trời,

"Ðồ" Lão nằm xuống, còn chơi vài hèo !

BBThien lại còn họa theo.

Trời ơi! Lấp gạo, teo đời Đồ tôi!

Gạo dùng cho quả xanh thôi,

Để ủ , để dấm, chín thời mới "măng" (manger)!

"Đồ" tôi đâu phải đồ ăn?

Bác ủ, Bác dấm, nhăn răng Bác cười !?

Thương thay cho cái sự đời,

Chết còn ủ gạo, chết thời....hổng zui !

BB Thien làm thơ chín mùi,

"Phạng" thêm vài chữ, sụt sùi.....Đồ tôi !


He he !

Xin các Bác Đại Xá cho Lão Đồ Xàm! Chỉ vì 2 cái Bác Quỷ Sứ kia mà ra nông nỗi này ! Hu hu !
-Phán (Toronto) Feb 23 2001 10:42AM


Nghe báo đăng bác Phán Dê, đi buôn dê mà chỉ thích dê nhỏ nên có đôi lời nhắn bác:

Đồ dê đi bán con dê
Mua con càng lớn càng mê tít mù
Đừng mua con nhỏ lù đù
Siù siù ển ển bú dù mắc phong
bbthien
-thien , Mar 29 2001 8:14PM


Shall we start again?

ÐLX

Trở Lại


đlh và hl mến chào các bác.
cám ơn các bác (nhất là bác Xẹt) đã cố kéo giữ lại sợi giây không để gánh xiệc bị chìm xuồng theo giòng thời gian...
các bác có gì vui không?
đlh & hl rụt rịt mở cửa am nhìn ra, thấy cảnh thiên nhiên bên ngoài sưong khói mờ nhân ảnh, nên muợn dịp này cùng rủ nhau đi tìm gánh xiếc.
Bác VĐ ơi, xin bác vài bản nhạc cho lòng xôn xao lại, Xin bác Xẹt vài cái rê síp pi ô mai, xin bác KQĐ 1 ấm trà nóng hổi, Xin bác ĐKG thêm ít tin vui? Xin HM, NH & NĐ vài bài thơ tình ướt át, và hôm nọ có thấy cả bác bbt vào quán mà chưa có được dịp tự giới thiệu cùng bác. :)
Mong các bác luôn vui.
đlh & hl

Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2007

ÐỌC I MEO CỦA BẠN


Bùi Vi Thiện, Ðàm Trung Phán tại Ontario, Canada .

Bát Võ


Ngọc Hoàng ngồi tại ngai vàng

Thấy con uống rượu hai hàng lệ rơi ...


Bạn nào nhận ra được hai trẻ lạc nầy không?

Thưa Ngọc Hoàng:

Ngọc Hoàng ngồi tại ngai vàng

Thấy con uống rượu hai hàng lệ rơi ...


Xin Ngài hãy cứ nghỉ ngơi,

Chờ con cạn rượu, đi chơi, con dzìa!

Bi Thiện còn đi chơi khuya,

Thong dong ăn cưới, mai kia mới dzìa!!!


Sáng hôm nay (July 6, 2007), tôi mới "lên xe tiễn Thiện đi Ottawa, chưa bao giờ ...khát thế!" Tuần sau, Bác Thiện sẽ bay thẳng từ Ottawa về lại Mỹ. Mấy năm về trước, trong lúc "đấu súng bằng miệng", bộ ba "Kim Mao Sư Vương- Bát Võ- Bi Thiện" đã đánh hội đồng Đồ Xàm và Xàm đã than vãn:

Ba đánh một, chẳng chột cũng ... rách quần!

Cám ơn Bác NT Chấn đã post hình!

Cheers!

DTP

-------------------------------------------------------


NTC:

Hai tên này ngồi ngoài Cổng Trời uống nước thánh (do đồ đệ của St. Jacobs chưng cất), chưa tên nào muốn vào Nước Trời cả!

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2007

TẤM LÒNG

Robby's Night

True -Worth reading!!!


At the prodding of my friends, I am writing this story. My name is Mildred Honor. I am a former elementary school music teacher from Des Moines, Iowa. I've always supplemented my income by teaching piano lessons-something I've done for over 30 years. Over the years I found that children have many levels of musical ability. I've never had the pleasure of having a prodigy though I have taught some talented students.

However I've also had my share of what I call "musically challenged" pupils. One such student was Robby. Robby was 11 years old when his mother (a single Mom) dropped him off for his first piano lesson. I prefer that students (especially boys!) begin at an earlier age, which I explained to Robby.

But Robby said that it had always been his mother's dream to hear him play the piano. So I took him as a student. Well, Robby began with his piano lessons and from the beginning I thought it was a hopeless endeavor. As much as Robby tried, he lacked the sense of tone and basic rhythm needed to excel. But he dutifully reviewed his scales and some elementary pieces that I require all my students to learn.

Over the months he tried and tried while I listened and cringed and tried to encourage him. At the end of each weekly lesson he'd always say, "My mom's going to hear me play someday." But it seemed hopeless. He just did not have any inborn ability. I only knew his mother from a distance as she dropped Robby off or waited in her aged car to pick him up. She always waved and smiled but never stopped in.

Then one day Robby stopped coming to our lessons.

I thought about calling him but assumed because of his lack of ability, that he had decided to pursue something else. I also was glad that he stopped coming. He was a bad advertisement for my teaching!

Several weeks later I mailed to the student's homes a flyer on the upcoming recital. To my surprise Robby (who received a flyer) asked me if he could be in the recital. I told him that the recital was for current pupils and because he had dropped out he really did not qualify. He said that his mother had been sick and unable to take him to piano lessons but he was still practicing "Miss Honor I've just got to play!" he insisted.

I don't know what led me to allow him to play in the recital. Maybe it was his persistence or maybe it was something inside of me saying that it would be all right. The night for the recital came. The high school gymnasium was packed with parents, friends and relatives. I put Robby up last in the program before I was to come up and thank all the students and play a finishing piece. I thought that any damage he would do would come at the end of the program and I could always salvage his poor performance through my "curtain closer."

Well, the recital went off without a hitch. The students had been practicing and it showed. Then Robby came up on stage. His clothes were wrinkled and his hair looked like he'd run an eggbeater through it. "Why didn't he dress up like the other students?" I thought. "Why didn't his mother at least make him comb his hair for this special night?"

Robby pulled out the piano bench and he began. I was surprised when he announced that he had chosen Mozart's Concerto #21 in CO Major. I was not prepared for what I heard next. His fingers were light on the keys, they even danced nimbly on the ivories. He went from pianissimo to fortissimo. From allegro to virtuoso. His suspended chords that Mozart demands were magnificent! Never had I heard Mozart played so well by people his age. After six and a half minutes he ended in a grand crescendo and everyone was on their feet in wild applause.
Overcome and in tears I ran up on stage and put my arms around Robby in joy. "I've never heard you play like that Robby! How'd you do it?
" Through the microphone Robby explained: "Well Miss Honor. Remember I told you my Mom was sick? Well, actually she had cancer and passed away this morning and well... She was born deaf so tonight was the first time she ever heard me play. I wanted to make it special."

There wasn't a dry eye in the house that evening. As the people from Social Services led Robby from the stage to be placed into foster care, noticed that even their eyes were red and puffy and I thought to myself how much richer my life had been for taking Robby as my pupil.

No, I've never had a prodigy but that night I became a prodigy of Robby's. He was the teacher and I was the pupil for it is he that taught me the meaning of perseverance and love and believing in yourself and maybe even taking a chance in someone and you don't know why.

Robby was killed in the senseless bombing of the Alfred P. Murray Federal Building in Oklahoma City in April of 1995.

And now, a footnote to the story:

If you are thinking about forwarding this message, you are probably thinking about which people on your address list aren't the "appropriate" ones to receive this type of message. The person who sent this to you believes that we can all make a difference. So many seemingly trivial interactions between two people present us with a choice: Do we act with compassion or do we pass up that opportunity and leave the world a bit colder in the process?

Thứ Năm, 28 tháng 6, 2007

KHÍA CẠNH KHOA HỌC CỦA THIỀN

Quý Vị :

Tôi xin post lên đây bài viết về Lợi ích của Thiền qua sự nhận xét của Khoa Học .

The Science of Mindfulness Meditation by John M. Grohol, Psy.D.,

Psyc Central, June 25, 2007


*Los Angeles**, CA ( USA )* -- A fascinating new study by UCLA researchers combines modern neuroscience with ancient Buddhist teachings. The scientists believe they have discovered the first neural evidence for why "mindfulness" - the ability to live in the present moment, without distraction - seems to produce a variety of health benefits.

When people see a photograph of an angry or fearful face, they have increased activity in a region of the brain called the amygdala, which serves as an alarm to activate a cascade of biological systems to protect the body in times of danger. Scientists see a robust amygdala response even when they show such emotional photographs subliminally, so fast a person can't even see them.

”But does seeing an angry face and simply calling it an angry face change our brain response" The answer is yes, according to Matthew D. Lieberman, UCLA associate professor of psychology and a founder of social cognitive neuroscience.

"When you attach the word 'angry,' you see a decreased response in the amygdala," said Lieberman, lead author of the study, which appears in the current issue of the journal Psychological Science.

The study showed that while the amygdala was less active when an individual labeled the feeling, another region of the brain was more active: the right ventrolateral prefrontal cortex. This region is located behind the forehead and eyes and has been associated with thinking in words about emotional experiences.

It has also been implicated in inhibiting behavior and processing emotions, but exactly what it contributes has not been known.

"What we're suggesting is when you start thinking in words about your emotions -labeling emotions - that might be part of what the right ventrolateral region is responsible for," Lieberman said.

Mindfulness meditation, which is very popular in Southeast Asia and elsewhere, originates from early Buddhist teachings dating back some 2,500 years, said David Creswell, a research scientist with the Cousins Center for Psychoneuroimmunology at the Semel Institute for Neuroscience and Human Behavior at UCLA.

Mindfulness is a technique in which one pays attention to his or her present emotions, thoughts and body sensations, such as breathing, without passing judgment or reacting. An individual simply releases his thoughts and "lets it go."

"One way to practice mindfulness meditation and pay attention to
present-moment experiences is to label your emotions by saying, for example,


'I'm feeling angry right now' or 'I'm feeling a lot of stress right now' or


'this is joy' or whatever the emotion is,"

said Creswell, lead author of the study, which will be featured in an upcoming issue of Psychosomatic Medicine, a leading international medical journal for health psychology research.


"Thinking, 'this is anger' is what we do in this study, where people look at an angry face and say, 'this is anger,'"

Lieberman noted.

Creswell said Lieberman has now shown in a series of studies that simply labeling emotions turns down the amygdala alarm center response in the brain that triggers negative feelings.
Creswell, who conducted the mindfulness research as an advanced graduate student of psychology at UCLA, said mindfulness meditation is a "potent and powerful therapy that has been helping people for thousands of years."

Previous studies have shown that mindfulness meditation is effective in reducing a variety of chronic pain conditions, skin disease, stress-related health conditions and a variety of other ailments, he said. Creswell and his UCLA colleagues - Lieberman, Eisenberger and Way - found that during the labeling of emotions, the right ventrolateral prefrontal cortex was activated, which seems to turn down activity in the amygdala.

They then compared participants' responses on the mindfulness questionnaire with the results of the labeling study.


"We found the more mindful you are, the more activation you have in the right ventrolateral prefrontal cortex and the less activation you have in the amygdala," Creswell said.

"We also saw activation in widespread centers of the prefrontal cortex for people who are high in mindfulness. This suggests people who are more mindful bring all sorts of prefrontal resources to turn down the amygdala.


These findings may help explain the beneficial health effects of mindfulness meditation, and suggest, for the first time, an underlying reason why mindfulness meditation programs improve mood and health.

"The right ventrolateral prefrontal cortex can turn down the emotional response you get when you feel angry,"

he said.

"This moves us forward in beginning to understand the benefits of mindfulness meditation. For the first time, we're now applying scientific principles to try to understand how mindfulness works.

"This is such an exciting study because it brings together the Buddha's teachings - more than 2,500 years ago, he talked about the benefits of labeling your experience - with modern neuroscience," Creswell said.


"Now, for the first time since those teachings, we have shown there is actually a neurological reason for doing mindfulness meditation. Our findings are consistent with what mindfulness meditation teachers have taught for thousands of years."



Vô Không

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2007

HAPPY FATHER'S DAY CÁC BÁC




Coi bộ bà con lặn sâu dữ à nha! Trồi lên mừng ngày Phụ Tử, các bác ui.

KQĐ

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2007

BÀI LẤY TỪ INTERNET

Mong mọi người thân tâm thường luôn an lạc.

A.

Người ta bảo ở bên Palestine có hai biển hồ.
- Biển hồ thứ nhất gọi là biển Chết. Đúng như tên gọi, không có sự sống nào bên trong cũng như xung quanh biển hồ này. Cá không thể sống nổi với nuớc trong hồ và khi con người uống phải thứ nước trong hồ cũng bị bệnh. ai ai cũng đều không muốn sống gần đó.
- Biển hồ thứ hai là Galilee. Đây là biển hồ thu hút nhiều khách du lịch nhất. Nước ở biển hồ lúc nào cũng trong xanh mát rượi, con người có thể uống được mà cá cũng sống được. Nhà cửa được xây cất rất nhiều ở nơi đây. Vườn cây xung quanh tốt tươi nhờ nguồn nước này....

Nhưng điều kỳ lạ là cả hai biển hồ này đều được đón nhận nguồn nước từ sông Jordan. Nước sông Jordan chảy vào biển Chết. Biển hồ Chết đón nhận và giữ lại riêng cho mình mà không chia sẻ nên nước trong biển hồ Chết trở nên mặn chát. Biển hồ Galilee cũng đón nhận nguồn nước từ sông Jordan rồi từ đó tràn qua các hồ nhỏ và sông lạch, nhờ vậy nước trong biển hồ này luôn sạch và mang lại sự sống cho cây cối, muông thú và con người.


AB.

Cũng vì đó người ta nhận chân ra một định lý trong cuộc sống mà ai cũng đồng tình:
- một ánh lửa chia sẻ là một ánh lửa lan toả.
- Một đồng tiền kinh doanh là một đồng tiền sinh lợi.
- Đôi môi có hé mở mới nhận được nụ cười.
- Bàn tay có mở rộng trao ban, tâm hồn mới tràn ngập vui sướng.

Thật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ riêng cho mình. "Sự sống" trong họ rồi cũng sẽ chết dần chết mòn như nước trong lòng biển hồ Chết.

B. VÀ ĐÂY LÀ TOP 10 "ĐỪNG"

1. Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
2. Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
3. Đừng lấy của cải vật chất đo lường thành công hay thất bại. Chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định được mức độ "giàu có" trong cuộc sống của mình.
4. Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.
5. Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ, ở bất kỳ khoảng thời gian nào trong cuộc đời.
6. Đừng chạy chốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.
7. Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
8. Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.
9. Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.
10. Đừng quên tìm cho mình một người bạn thật sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời.

Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn như tấm gương của chúng

C.

Đây là 14 điều Phật Dạy , đã được các vị Học Giả Quốc Tế sưu tầm từ Chùa Thiếu Lâm , Hà Nam , Trung Quốc đem về giảng dạy tại nhiều Đại Học danh tiếng khắp Thế Giới.

1. Kẻ thù lớn nhất của đời người là Chính Mình .
2. Thất bại lớn nhất của đời người là
Tự Đại.
3. Ngu dốt nhất của đời người là Dối Trá.
4. Bi ai nhất của đời người là
Ghen tị.
5. Sai lầm nhất của đời người là Tự đánh mất mình (
Vong Thân ).
6. Tội lỗi lớn nhất của đời người là
Lừa mình , Dối người.
7. Đáng thương nhất của đời người là
Tự Ti.
8. Đáng khâm phục nhất của đời người
là Ý Chí Vươn Lên .
9. Phá sản lớn nhất của đời người là
Tuyệt Vọng.
10.Tài sản lớn nhất của đời người là Sức Khỏe.
11.Món nợ lớn nhất của đời người là
Nợ Tình.
12.Lễ Vật lớn nhất của đời người là
Khoan Dung.
13.Khiếm khuyết lớn nhất của đời người là
Kém hiểu biết.
14.An ủi lớn nhất của đời người
là Bố Thí.

D.

Người ta cũng kể lại rằng Người Xưa có căn dặn con cháu nên săn sóc nuôi dưỡng cái tâm lòng của mình, được hàng ngày, hàng giờ hàng phút, hàng giây ... càng tốt ... có nhiều cách thực tập, ngay tai nhà, ngay khi xếp hàng ở bưu điện, chờ trả tiền ở chợ hay ngân hàng ...

1. Thở chậm và điều hoà, và nếu có thể mỉm cười, dù bằng mắt hay dù trong lòng ... cùng lúc hài hoà với mọi sự mọi vật chung quanh.

2. Buông nhẹ 2 vai xuống thả lỏng thân thể cho mọi phiền muộn, không may xuống chân chạy thẳng tan biến vào lòng đất ...

3. Dùng một cái chai bằng thủy tinh để giữa nhà chỗ dễ nhìn thấy nhất. Mỗi lần đi ra, đi vào thấy chai thủy tinh thì xem mình có tiền lẻ, tiền cắc, hãy bỏ vào chai và tâm niệm " tôi đóng góp để dành tiền này để giúp đỡ những trẻ mồ côi, những người già yếu, những ai kém may mắn, vất vả thiếu thốn trên đường đời ..."

E. Mong mọi người thân tâm thường luôn an lạc.

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2007

GIỚI THIỆU MỘT CÂY VIẾT MỚI



Kỷ niệm một chuyến đi

Một màn đen chợt bao trùm thị giác. Cảnh vật như nhoà đi một vài giây.
Ngồi trên xe, trên đường về nhà bạn, tôi thấy quang cảnh hai bên đường như rung rinh nhẩy múa.

Tôi đã hiểu. Cơ thể tôi đã lên tiếng cho tôi biết sự bất bình thường của nó. Sống với cái bệnh này gần 5 năm nay, tôi hiểu là tôi đã có…vấn đề.
Có lẽ là mấy hôm nay, cuộc sống của tôi đã bị sáo trộn quá nhiều bởi vì chuyến đi chơi xa này tôi đã quá ham vui và quyên đi một vài liều thuốc tôi phải dùng hàng ngày.

Rồi bữa ăn tối hồi chiều, tôi đã “quá chén” với nhiều thức ăn phải kiêng cữ. Tôi nhớ là trước khi đi ăn, tôi đã dằn trước một liều thuốc để phòng hờ nhưng có lẽ không đủ. Tình trạng này mà không kiểm soát ngay thì có thể trở thành rất lôi thôi phiền phức.

Theo chương trình thì sau bữa ăn tối, chúng tôi về nhà gia đình anh bạn để có thêm thời gian tri kỷ, vì ngày mai tôi phải trở về Mỹn nhưng tình hình này thì không ổn rồi. Tôi nói với anh bạn cho tôi về hotel vì trong người không được khoẻ. Anh hiểu và đổi hướng đi. Chỉ hơn 10 phút sau, tôi đã về tới khách sạn.

Tôi cảm thấy mệt nhiều. Tay tôi run run. Vợ tôi giúp tôi uống thuốc. Tôi mới nằm xuống thì thiếp đi. Mơ mơ tỉnh tỉnh một vài phút.

Tôi loáng thoáng nghe thấy vợ tôi lo lắng hỏi:

- Em gọi emergency nhé.

Tôi lắc đầu. Tôi biết rõ tình trạng của mình. Chuyện này đã xẩy ra một lần cách nay 2 năm.

Lần đó tôi đi mổ răng. Bị đánh thuốc mê sau gần hai tiếng trên ghế nha sĩ, vợ tôi đưa tôi về nhà, dặn tôi nằm nghỉ chốc lát để nàng nấu cháo. Tôi thấy trong người khó chịu bất thường, nhưng nghĩ rằng đó là vì ảnh hưởng của thuốc mê. Nhưng khi tôi ngồi trước tô cháo, chưa kịp ăn thì đã ngất xỉu. Tôi không biết gì nữa cho tới khi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói lao sao của nhóm paramedic. Người ta đo áp xuất của tôi, vào nước biển cho tôi, rồi cấp tốc đưa tôi vào emergency. Người tôi như một miếng rẻ rách.

Lúc đó có lẽ trông tôi rách rưới thảm thương lắm. Cả vợ tôi cũng vậy vì hiển nhiên đám y tá không coi tôi ra gì. Một ả trong bọn ra lệnh cho tôi: “sit up,put on the gown” (ngồi dậy và mặc áo vào!).
Mặc dù tôi đã tỉnh nhưng tôi vẫn còn quờ quạng lắm. Một ả y tá khác giúp tôi ngồi dậy và thay áo cho tôi. Sau đó họ làm đủ thứ chuyện. Họ gắn khoảng hơn 10 sợi giây điện vào ngực tôi, liên tục đo áp xuất, rồi lấy ra vài ông máu.

Đột nhiên tôi nghe có nguời to tiếng ở phòng ngoài, tiếng vợ tôi:

- I don’t want you to work on him!
(Tôi không muốn bà “mần” ông ấy!)

Tiếng trả lời gay gắt:

- What’s the problem, I’m his nurse…
(Có việc gì đâu nào, tôi là y tá giúp ông ấy mà...)

Vợ tôi to tiếng hơn:

- I don’t care. Get me the Head Nurse.
(Thây kệ tôi! Tôi chỉ muốn nói chuyện với người y tá trưởng mà thôi.)

Vài phút sau có tiếng người Head Nurse:

- Mam, what can I help you?
(Thưa bà, bà gọi tôi có việc gì ạ?)

- Your service and care are unacceptable. She was too rough on my husband.
(Tôi không chịu được cách chăm sóc bệnh nhân của quý vị. Người y tá đã chẳng coi chồng tôi ra gìcả)

- Could you please give me the details…
(Xin bà cho tôi biết đầu đuôi câu chuyện...)

Tôi nghe thấy tiếng vợ tôi than phiền rồi tiếng bàn bạc với những người có mặt, cuối cùng tôi nghe được tiếng xin lỗi của giới thẩm quyền...

- I apologize.….
(Tôi xin lỗi!)

Từ đó về sau, “the hospital staff treated me like a King” (Tôi được đối xử như một ông vua trong nhà thương vậy!).

Một người bác sĩ vào phòng niềm nở hỏi thăm tôi và nói:

- Xin lỗi ông nhé. Tôi đang đợi một cú điện thoại, khi phone nó reo, ông cho phép tôi trả lời nhé. Sau đó thì tôi sẽ tắt điện thoại ngay.

Tôi xin mở ngoặc kép ở đây: hệ thống y tế ở nước Mỹ chỉ nhằm 2 mục đích. Ðó là làm tiền và tránh bị đem ra toà. Hai mục đích này hổ trợ cho nhau và họ đã đem tôi ra làm trăm thứ tests khác.

Nằm cứng trên giường bệnh viện, với 2 ba ống nylon truyền vào mũi và vào cánh tay, cộng thêm khoảng hơn 10 sợi giây điện dán vào ngực, đau răng đến tê dại một nửa cái đầu.

Mặc dù tôi đã cho bệnh viện đầy đủ chi tiết về bệnh trạng và những thuốc đã uống trước và sau cuộc mổ răng sáng nay, họ vẫn giữ tôi ở bệnh viện hơn nửa ngày.
Kết luận của họ là không kiếm ra nguyên nhân ngất xỉu của tôi.
Họ cho tôi về nhà. Nhưng tôi biết là tôi bị xỉu vì cuộc mổ răng đã làm xáo trộn những liều thuốc tôi phải dùng cho căn bệnh kinh niên của tôi….

Bây giờ tôi đang ở Canada, ngoài nước Mỹ, tôi không muốn lôi thôi với cái vụ “paramedic, emergency room”, vì tôi cho rằng những triệu chứng ngày hôm nay tương tự như hai năm trước.

Tôi nằm một lát, cho rằng thuốc đã ngấm, nhưng tôi chưa cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Vợ tôi thì cứ lo ngại đòi gọi “emergency”.
Chúng tôi không ai bảo ai mà cùng nghĩ đến 6 năm về trước, cũng ở thành phố này năm 2001 khi chúng tôi bị kẹt ở phi trường gần một tuần vì vụ khủng bố 911.

Vợ tôi nói:

- Anh gàn quá, sức khoẻ của anh mà anh cứ để nó nguy kịch. Em gọi cho anh chi Phán đây, mình ở lại đây một tuần cho tới khi anh khoẻ hẳn.

Nhớ lại sáu năm trước, khi chiếc máy bay thứ nhất lao vào World Trade Center Tower 1 thì chúng tôi đang ở phi trường Toronto đợi lên máy bay trở về Mỹ. Chỉ 20 phút sau đó, họ huỷ bỏ tất cả các chuyến bay. Những ngày kế tiếp là những ngày chúng tôi lang thang chờ đợi ở phi trường. Năm đó chúng tôi đi chơi Canada mà không biết rằng mình có người bạn ở đây. Sau mâý ngày đợi chờ vô vọng ở phi trường, tôi bắt đầu gọi điện thoại đi khắp nơi tìm người quen ở Canada. Đã kẹt ở đây thì đi chơi luôn cho đã…

Tìm được chi Nga - một người họ hàng xa nhưng hai gia đình rất thân từ hồi ở VN - bây giờ đã lập gia đình, phu quân là anh Phán, một giáo sư đại học ở ngay thành phố Toronto. Chúng tôi mừng mừng tủi tủi. Sau gần 30 năm không găp, biết bao nhiêu chuyện để kể.

Thế là trong cái sui lại có cái măy mắn. Anh chị Phán mời chúng tôi về nhà. Anh chị nhường phòng ngủ của họ cho chúng tôi. Sau nhiều ngày lo lắng đợi máy bay về Mỹ, tôi đã bớt bi quan, vui mừng được biết anh Phán rồi nhanh chóng trở thành tri kỷ với anh.

Ở nhà anh chi Phán được một hôm thì chúng tôi đươc tin có máy bay về Mỹ. Anh chị tha thiết giữ lại thêm vài ngày, chẳng mấy khi có dịp gặp nhau. Chúng tôi sốt ruột công việc ở nhà nên phải về, hứa sẽ trỏ lại thăm anh chị năm sau.

Thế rồi ngày tháng trôi đi. Sáu năm sau chúng tôi mới có dịp trở lại thành phố Toronto. Chuyến đi lần này, chúng tôi quyết tâm ở chơi với anh chị Phán cho thật đã. Mấy ngày qua, rong chơi khắp nơi, ăn uống lu bù. Hôm nay là hôm cuối, tình trạng sức khoẻ của tôi thế này thì có lẽ lại có dịp để anh chi Phán nuôi thêm mấy ngaỳ nữa. Hèn chi anh chi Phán cứ đùa chúng tôi: “Toronto đất lạnh tình nồng,,,đi thì dễ nhưng khó về….”

Nhưng ở lại thêm mấy ngày, tôi lại thấy không ổn vì còn bao nhiêu việc chờ tôi ở trong sở làm, vả lại tôi tin rằng, sau khi uống thuốc, tôi sẽ khoẻ lại rất nhanh chóng.

Tôi nhất định phản đối việc vợ tôi gọi cho anh chi Phán, và cố đóng kịch là tôi đã khoẻ nhiều rồi. Vợ tôi vẫn còn lo lắng nhưng cũng chiều tôi.

Hơn nửa tiếng sau thì tôi thấy tỉnh táo thêm chút ít. Đã quen với phản ứng của cơ thể, tôi ăn thêm một ít trái cây rồi lên giường nằm ngủ, hy vọng sáng mai, mọi việc sẽ trở lại bình thường.

Tờ mờ sáng hôm sau, khi tỉnh dậy vì tiếng phone đánh thức của hotel, tôi cảm thấy đôi chân đau nhức, và đầu óc choáng váng như đang nằm trên thuyền.
Tôi cho là bình thường, ngồi bật dậy, nhưng lại thấy hoa mắt nên nằm vật xuống. Vợ tôi cũng đã tỉnh dậy, bật đèn hỏi:
- Anh khá chưa…?

Tôi bình tĩnh trả lời:
- Anh khoẻ rồi…

Vợ tôi dục:

- Thế thì dậy đi ông, mình phải ra phi trường lúc 5 giờ sáng đó…

Tôi im lặng nghĩ ngợi. Có thể là mình đã uống quá liều thuốc. Triệu chứng này không có vẻ trầm trọng nhưng mới lạ đối với tôi. Dù sao thì cũng nhất quyết phải về Mỹ sáng nay.

Tất cả đồ đạc vợ tôi đã sắp vào valises từ tối hôm trước, nàng dục nữa:

- Anh dậy đánh răng rửa mặt rồi đi, em xong hết rồi…

Tôi làm theo lời nàng, lảo đảo như người say rượu.

Vợ tôi nói tiếp:

- Xong anh ăn nốt mấy quả mãng cầu nhé, họ không cho mang trái cây vào Mỹ đâu.

Sau khi ăn lót dạ mấy món bánh chị Nga cho hôm tước, tôi đã cảm thấy khá hơn. Cố ăn thêm mấy trái mãng cầu nhưng còn măng cụt và chôm chôm thì đành phải mang theo, dự định sẽ ăn ở phi trường trươc khi vào hải quan.

Vợ tôi “ra lệnh”:

- Anh mặc cái áo của anh Phán cho, để lọ thuốc vào cái túi trên cùng, còn trái cây thì chất hết vào các túi khác, ra phi trường mình ăn.

Tôi mặc cái áo jacket đặc biệt của giới nhiếp ảnh mà anh bạn vừa tặng hôm qua, cái áo có cả chục cái túi, cẩn thận để lọ thuốc vào túi trên.

Rời khách sạn khi vừa hừng sáng. Đầu óc lâng lâng ngầy ngật, không biết vì sức khỏe chưa hồi phục hay vì bịn rịn tối qua chưa chia tay đủ với người bạn tâm đầu.

Lên máy bay mà không kịp gọi cho bạn, nhưng chân tình quyến luyến sẽ theo vợ chồng chúng tôi.
Dũng Kim Anh
May 2007

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2007

NẺO VỀ CÕI TỊNH



Xin trích trong Thư Viện Hoa Sen để tiễn người đi và đê? tă.ng Mẹ

Văn Khoa


---------


ĐI VỀ CÕI TỊNH Tịnh

Nghiêm-Nghiêm Xuân Cường

Sáng sớm nay nhận được tin buồn Đạo hữu Tịnh Nghiêm tức Thi sĩ Nghiêm Xuân Cường đã mệnh chung ngày 10 tháng 5 năm 2007, tại tiểu bang Michigan, hưởng dương 54 tuổi. Cách nay chưa đầy một tháng anh gửi cho chúng tôi bài tuỳ bút “Đi Về Cõi Tịnh” nói về người Mẹ thân yêu của anh đã đi về Cõi Tịnh gần một năm trước… Nay anh cũng theo Cụ, rũ bỏ trần gian mà về nơi ấy. Xin thành kính chia buồn cùng chị Như Hảo và tang quyến, Nguyện cầu hương linh của anh sớm về cõi Niết bàn. (Tâm Diệu). Sau đây là bài tuỳ bút cuối cùng anh viết:
Mẹ tôi mất vào một buổi trưa cuối tháng Bẩy. Mẹ đi nhẹ nhàng như một hơi thở. Một tuần trước khi mẹ mất, người chị lớn gọi tôi từ Cali: “Cường ơi, em có về được không, me sắp đi rồi- chắc cũng chỉ độ nay mai thôi.” Cũng lạ, mình sống với mẹ gần cả cuộc đời; mình lớn lên, mẹ già đi, sức khoẻ mỗi ngày một yếu như chiếc đèn dần cạn dầu, biết rằng sẽ có ngày mẹ ra đi nhưng dù ai có sửa soạn cách mấy, đến phút từ ly cũng chẳng thể nào sẵn sàng. Nước mắt từ đâu tràn đầy mắt tôi; vé đã lấy, chỉ chưa đặt tiền ‘confirm’ thì buổi tối chị tôi lại cho biết: “Chiều nay anh Hùng về, mẹ đã khoẻ lại rồi, mẹ nói sẽ ráng đợi em đó.” Các chị kể lại là mẹ từ bệnh viện về hôm thứ Tư, mê man không nói năng gì, bụng của mẹ không biết vì lý do gì trương cứng như trái banh, ăn gì cũng nôn ra. Anh Hùng về từ Oklahoma tối thứ Bẩy, anh niệm chú Quan Âm Quán Đảnh cầu an cho mẹ. Mầu nhiệm làm sao! hôm sau bụng mẹ xẹp xuống và mẹ dùng được đồ ăn lỏng chuyền qua ống dẫn vào bụng (gastric tube) Sáng thứ Ba 25 tháng 7, 2006. Tôi đi chuyến sớm nhất từ Detroit. Ngồi trên máy bay tôi cứ thấp thỏm, không biết mình đến nơi có còn kịp gặp mẹ phút cuối không. Tôi chỉ còn biết cầu nguyện Chư Phật và Bồ Tát gia hộ cho mẹ được tâm vắng lặng bình an khi ra đi; lòng thầm nghĩ, nếu còn duyên thì sẽ còn gặp mẹ, có lo cũng đâu ích gì. Tôi đến phi trường LA cũng đã hơn một giờ trưa, và về tới nhà chị Nhung cũng đã gần hai giờ. Tôi vội chạy lại giường nơi mẹ tôi đang nằm từ hơn hai tuần lúc ở bệnh viện về. Các chị lại nhắc mẹ: “Me ơi, em Cường về rồi này me!” Mắt vẫn nhắm như từ cả tuần trước, mẹ đưa bàn tay khẳng khiu về phía tôi. Tôi cầm lấy bàn tay mẹ tôi, nắm chặt lại. Đây cũng là đôi bàn tay thương yêu mà hơn bẩy chục năm trời đã miệt mài cho bố và tất cả các anh chị em chúng tôi. Tôi liên tưởng đến những lời thơ thật ngọt ngào về Mẹ của Chiếu Tuệ:
Bất chợt chiều nay nhìn lại Bàn tay Mẹ cắm hoa hường Đôi tay một đời nhẫn nại Bây chừ ...ngón đã trơ xương Từ lâu đôi bàn tay ấy Con quên cầm lấy một lần Ôi bàn tay thương biết mấy Dịu dàng, độ lượng, từ tâm ... Mẹ nằm đó, thân thể gầy yếu sau nhiều năm bị bệnh tiểu đường, tôi nhìn mẹ, lại nhìn tấm hình Bố Mẹ tôi chụp trước đó vài năm. Hơn bẩy mươi năm trời mà các cụ còn gắn bó như keo sơn, đi đâu cũng không rời nhau một bước. Mấy hôm nay về đây tôi sẽ đọc Bát Nhã Tâm Kinh cho mẹ. Tôi giở trang Kinh Bát Nhã bằng tiếng Việt trong Nhật Tụng Thiền Môn năm 2000 của Thầy Nhất Hạnh đọc cho mẹ nghe: Bồ Tát Quán Tự Tại khi quán chiếu thâm sâu Bát Nhã Ba La Mật (tức diệu pháp trí độ) bỗng soi thấy năm uẩn đều không có tự tánh. Thực chứng điều ấy xong, Ngài vượt thoát tất cả mọi khổ đau ách nạn… Mẹ ơi, mẹ ra đi an vui nhé không có gì để vướng bận đâu. Mà có lẽ mẹ hiểu điều ấy cũng dễ thôi vì tuy rằng ít đi chùa mẹ vẫn thực hành bố thí suốt cả đời mẹ rồi. Chi Khanh kể có một lần (lúc còn ở Việt Nam năm 1973) sau khi lãnh lương, chị vui sướng lắm đến gặp mẹ, nói: “Hôm nay con mới lãnh lương, me có cần mua sắm gì không?” Mẹ bảo: “Con đưa me một ngàn. Hôm nay con chở me lên Lăng Ông nhé.” Lăng Tả Quân Lê Văn Duyệt, tên quen thuộc là Lăng Ông ở cách nhà chúng tôi nửa giờ xe. Trước cửa Lăng có hằng chục người ăn mày lúc nào cũng túc trực sẵn, chờ khách thập phương hảo tâm. Vừa thấy me và chị Khanh họ xúm chung quanh bà cụ. Me cầm lấy nắm tiền đưa cả cho một người có vẻ lớn tuổi nhất trong bọn: “Đây, các ông bà cầm lấy mà chia nhau nhé!” Me vừa đi, họ lại chạy theo xin nữa. Me cười, bảo: “Có bao nhiêu tôi đã đưa cả rồi còn đâu mà cho!” Chị Khanh ngạc nhiên hỏi me: “Sao me bảo cần tiền tiêu mà lại đưa cả cho họ?” Me cười hồn nhiên: “Thì họ tiêu có khác gì mình tiêu đâu.” Một lần khác, mẹ và chị Khanh đang ngồi trên xe buýt bỗng nhìn thấy một bà cụ đang che nắng cho người con trai, có lẽ là một thương phế binh cụt cả hai chân, giữa trời nắng gắt của trưa hè Sàigòn. Mẹ bảo ông tài xế xe buýt: “Xin ông dừng xe ngay được không, tôi muốn xuống cho bà cụ ít chục bạc.” Ông tài xế phản đối: “Phải có trạm mới dừng được chớ. Bà chờ trạm sau đi.” Về nhà, me kể lại mà cứ ấm ức thương hai mẹ con người thương phế binh ấy. Tính mẹ vốn rất thương người. Những người hoạn nạn, túng thiếu, chỉ cần hỏi là mẹ tìm cách giúp ngay. Nếu trong nhà (thường khi) không có, mẹ lại đi hỏi người khác để vay hộ, kết quả là có nhiều lần mẹ đã phải “trả nợ đậy”. Khốn nỗi, vì “chẳng có cái dại nào giống cái dại nào” đến lúc có người khác hỏi mẹ lại quên chuyện cũ và nhận lời giúp nữa. Những người giúp việc trong nhà, khi có việc đi đâu, ở nhà để dành phần cơm, mẹ cũng lựa miếng ngon nhất cho họ. Đối với những người nghèo, kém may mắn hơn mình, mẹ chẳng bao giờ có ý khinh khi mà luôn nói: “Chẳng qua là mình may mắn hơn họ mà thôi.” Nhà đông mười người con, lúc di cư vào Nam, bố làm công chức lương chẳng bao nhiêu nên lúc nào mẹ cũng phải lo toan sao cho các con đầy đủ. Mười tám năm ở với gia đình, tôi chưa thấy mẹ có nữ trang gì ngoài chiếc nhẫn cưới giản dị. Lúc mất mẹ cũng chỉ có vỏn vẹn một đôi bông tai nhỏ bằng cẩm thạch. Mỗi dạo Tết Trung Thu, tôi lại nhớ những năm còn bé- lúc ấy tôi khoảng 12-13 tuổi - mẹ lại làm bánh dẻo để bầy bán kiếm thêm chút tiền chi tiêu cho gia đình. Gian nhà nhỏ bỗng nhiên trở nên nhộn nhịp, chỗ này một nồi nước đường chỗ kia để nhân bánh, chỗ nọ để khuôn, chỗ khác nhồi bột… Những tiếng khuôn đập vào sạp gỗ cứ liên miên bất tận. Vất vả là vậy mà chẳng bao giờ thấy mẹ than phiền. Sau này khi mẹ mất vài tháng, các chị kiếm đuợc cuốn sổ tay nhỏ của mẹ có ghi những giòng mực đã phai:
-tháng 5, 25 1966 hôm nay bốc hụi -tháng 8, 1966 trả nợ cho ông bà M. -tháng 4, 1967 mua hụi tại nhà bà N. -tháng 10, 1967 mượn ông M. 100,000 lãi 6 phân -tháng 4, 1968 hốt hụi non… và sau cùng -từ tháng 7, 1978 các con đi Mỹ gởi tiền về bây giờ mới trả hết nợ.
Tuổi thơ của tôi là những ngày vui đánh đinh, đánh đáo, lớn hơn nữa thì dùi mài sách vở học thi, nào có biết gì đến những nỗi lo âu "chạy ăn từng bữa toát mồ hôi" của cha mẹ. Tôi đọc những giòng đơn giản đó mà thương mẹ xiết bao. Mấy chục năm trời mẹ sống với mình, có lúc ở ngay bên cạnh mà mình có hiểu mẹ đâu. Bố tôi thì trái lại, bố biết là mình có người vợ rất đảm đang và lo toan, bố viết bài thơ tặng mẹ:
Hiền Thê Điều khiển lo toan hết sức mình Xây nhà, mở tiệm việc linh tinh Kỹ sư nếu luyện dư bằng cấp, Gia chánh, chuyên theo mấy khoa trình. Giòng dõi nho phong nguồn đức tính Công, dung, ngôn, hạnh, nghĩa chung tình. Bao năm chỉ thắm duyên càng đậm, Thế sự thăng trầm chẳng kém xinh. 1965
Bố mẹ sống với nhau bẩy mươi hai năm, từ tháng 11 năm 1934. Năm ấy bố tôi hai mươi sáu tuổi (hăm bảy tuổi ta) mối mai nhiều đám nhưng không thành. Một buổi sáng chủ nhật, tháng 9 năm 1934, ông đi ngang qua công viên trước cửa Vọng Cung (Thái Bình) bỗng thấy mẹ băng qua vườn hoa về nhà. Bố tôi thuật lại như sau:
Hên Không hẹn mà nên Hăm bảy tuổi rồi ế thực ư? Gió đưa hạnh phúc đến không ngờ! Bình minh soi tỏ công viên tỉnh, Nhẹ gót băng qua bóng tiểu thư. Mối lái tuần đầu nhờ mẹ bạn, Tân hôn trong tháng thoáng như mơ! Tình yêu Hồng thắm tuần trăng mật, Tiếng sét âm thanh mãi đến giờ.
Đúng là tiếng sét âm thanh vẫn còn mãi tận hơn bảy mươi năm sau. Hai ông bà cụ già đi đâu cũng có nhau, những lúc còn khoẻ bố tôi vẫn nấu sữa cho mẹ dùng … Nấu cháo luộc khoai bừng tỉnh sang Bung ngô, pha sữa lúc lên đèn. Cơm lành canh ngọt thêm ngon miệng Dưa nén, mắm nêm vẫn thấy thèm…
Chị Nhung ở chung nhà để săn sóc bố mẹ, kể lại là mỗi đêm khi mẹ trở mình thì sẵn cái còi đeo ở tay bố lại thổi “toe-toe” lên mấy tiếng, chị lại chạy vội vào để xem bố mẹ cần gì, có đêm bố thổi còi cả mấy lần làm chị thật vất vả. Mấy hôm nay, bố tôi buồn lắm, bỏ ăn, bỏ ngủ. Tính ông cụ vốn đã ít nói, bây giờ lại càng khó cậy được nửa câu. Trưa thứ Tư, chú Tân đến thăm bố tôi, ông cụ nói:
“Bà ấy mà đi thì tôi cũng chẳng thiết sống nữa!”
Chú Tân nói:
“Anh phải ráng ăn mà sống chứ, bây giờ mà anh cũng nằm xuống thì chúng nó lo không xuể đâu!”
Bố tôi bị ung thư bàng quang (bladder cancer) từ tháng 8, 2005, mấy lần tiểu giải phẫu, sức cũng đã rất yếu từ mấy tháng trước nhưng vẫn ráng gắng gượng vì ông cụ nói:
“Tôi mà đi trước thì bà ấy khổ lắm.”
Tối thứ Tư, 7-26-06. Hôm nay tôi lại đọc Bát Nhã Tâm kinh cho mẹ nghe:
…Nghe đây Xá Lợi Tử: Sắc chẳng khác gì không, không chẳng khác gì sắc. Sắc chính thực là không, không chính thực là sắc. Còn lại bốn uẩn kia, cũng đều như vậy cả. Xá Lợi Tử nghe đây: Thể mọi pháp là không, không sanh cũng không diệt, không thêm cũng không bớt, không nhơ cũng không sạch….
Tôi hát cho mẹ bài Năm Uẩn Chẳng Là Ta phổ nhạc từ Bát Nhã Tâm Kinh. Mắt mẹ vẫn nhắm chặt, hơi thở lên xuống đều đặn. Mẹ ơi, mẹ có nghe không chúng con đang hát ru mẹ đây? Chị Trang đứng cạnh tôi, hai chị em dựa vai vào nhau, tay nắm tay cùng hát cho mẹ nghe. Mấy chục năm trước mẹ ru cho chúng tôi ngủ, bây giờ chị em chúng tôi lại hát cho mẹ nghe. Gương mặt mẹ thật là bình yên.
Chiều thứ Sáu, 28 tháng 7, 2006. Hôm nay các anh chị trong Ban Hộ Niệm Đạo Tràng Long Hoa và Tổng Hội Cư Sĩ cũng đến cầu an và tụng kinh cho mẹ. Mấy tháng nay, anh chị Sâm-Khanh và quý vị trong Ban Hộ Niệm vẫn thường xuyên tới cầu an cho mẹ. Gần hai năm nay, mẹ bị lẫn (Alzheimer) hơi nhiều, có lẽ vì biến chứng của bệnh tiểu đường. Có lần mẹ mơ thấy ông ngoại, thấy cậu Đôn –các vị đã ra đi từ hơn năm mươi năm trước, khi tỉnh dậy mẹ lại nước mắt ràn rụa nhớ thương. Những lần sau khi được cầu an, mẹ ngủ say một mạch tới sáng và không than phiền vì mộng mị nữa. Huyền diệu thay sức mạnh của những thời kinh!
Trưa thứ Bảy, 29 tháng 7, 2006. Buổi trưa sau 12 giờ, một người bạn thân của gia đình chúng tôi, anh Yến đến thăm mẹ. Chúng tôi đứng trong phòng với mẹ hơn nửa tiếng. Gần 1 giờ trưa, tôi mời anh bạn ra phòng ngoài dùng bữa trưa. Chúng tôi vừa ngồi xuống sửa soạn ăn thì anh Hùng gọi tôi vào trong. Anh bảo tôi:
“Mẹ mới đi rồi, lúc 1 giờ trưa, bình an lắm. Anh lỡ gọi mẹ lại, mẹ mở mắt nhìn anh. Anh thưa với mẹ: ‘Thôi mẹ đi vui, chúng con sẽ cầu Phật độ cho mẹ’ Thế là mẹ đi.”
Như vậy là mẹ đã đi, đi thật rồi. Mười tám năm trời ở bên cạnh mẹ tôi không hiểu hết tình mẹ bao la, lòng mẹ dịu hiền thế nào. Thầy Nhất Hạnh viết về mẹ, một đoản văn (Bông Hồng Cài Áo) mà tôi nghĩ không thể có một bài viết, khúc ca, một bài thơ nào ngọt ngào mà đằm thắm hơn:
…Một bầu trời thương yêu dịu ngọt, lâu quá mình đã bơi lội trong đó, sung sướng mà không hay, để hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã mất rồi. Người nhà quê Việt nam không ưa cách nói cao kỳ. Nói rằng bà mẹ già là kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc thì cũng đã là cao kỳ rồi. Nói mẹ già là một thứ chuối, một thứ xôi, một thứ đường ngọt dịu, người dân quê đã diễn tả được tình mẹ một cách vừa giản dị vừa đúng mức:
Mẹ già như chuối ba hương Như xôi nếp một, như đường mía lau.
Ngon biết bao! Những lúc miệng vừa đắng vừa nhạt sau một cơn sốt, những lúc như thế thì không có món ăn gì có thể gợi được khẩu vị của ta. Chỉ khi nào mẹ đến, kéo chăn đắp lên ngực cho ta, đặt bàn tay (Bàn tay? hay là tơ trời đâu la miên?) trên trán nóng ta và than thở "khổ chưa, con tôi ", ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp, thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như chuối ba hương, dịu như xôi nếp một, và đậm đà lịm cả cổ họng như đường mía lau. Tình mẹ thì trường cửu, bất tuyệt; như chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một ấy không bao giờ cùng tận. ….
Mười tám năm ở với mẹ…rồi mười sáu năm bố mẹ sang đến nước Mỹ. Tôi bận rộn, tôi mải mê hết cuộc hành trình này đến những giấc mơ đời khác, để không biết là bên cạnh mình có một kho tàng thương yêu mà hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã mất rồi. Tôi đã mất cả một kho tàng của yêu thương, của hạnh phúc mà khi có tôi chưa biết trân quý. Tôi chợt nhớ một khúc nhạc rất thiết tha của Võ Tá Hân trong CD Những Ngày Bên Mẹ gần đây của anh:
Thao thức canh thâu dạ héo hon Ví như băng giá lạnh trong hồn Niềm đau mất mẹ còn trơ đó Ân đức cao vời tợ Thái sơn Mẹ hỡi giờ đây mẹ chốn nào? Biết chăng con nhớ mẹ con sầu Có nghe con gọi trong nước mắt Mẹ hỡi bây giờ mẹ ở đâu? (Bây Giờ Mẹ Ở Đâu, thơ Lệ Ngọc)
Tiếng hát của Vân Khánh với giọng Huế thật truyền cảm và tha thiết, từng nốt nhạc, từng lời thơ như rót vào tai tôi. Lòng tôi lúc này như có ngàn mũi kim châm, tôi muốn chạy đến níu mẹ lại mà nào có ích gì. Con trẻ hay người lớn mà mất mẹ thì cũng khổ chẳng kém gì nhau. Tôi biết sẽ có một ngày mẹ ra đi, nhưng biết không có nghĩa là có thể chuẩn bị cho nỗi nhớ tiếc tràn đến như giông bão khi mẹ ra đi.
Năm xưa tôi còn nhỏ Mẹ tôi đã qua đời Lần đầu tiên tôi hiểu Thân phận trẻ mồ côi Quanh tôi ai cũng khóc Im lặng tôi sầu thôi Ðể dòng nước mắt chảy Là bớt khổ đi rồi... Hoàng hôn phủ trên mộ Chuông chùa nhẹ rơi rơi Tôi thấy tôi mất mẹ Mất cả một bầu trời
Ôi trời cao xa thẳm Có nghe rõ lời tôi Từ trần gian cát bụi Tôi đã mất mẹ rồi! (Mất Mẹ, thơ Xuân Tâm và Bảo Uyên) Đó là tâm trạng của tôi bây giờ, tôi đã mất cả một bầu trời, một bầu trời đầy yêu thương, bấy lâu nay tôi đi dưới bầu trời ấy mà nào có hay. Bài thơ Mất Mẹ của Xuân Tâm và Bảo Uyên, giản dị mà thật là thấm thía. Nước mắt tôi ướt đầm trên má khi nghe những lời nhạc như quyện vào thơ. Tôi vẫn ưa thích bài thơ này nhưng đến bây giờ mới thực sự cảm nhận được cái nỗi đau da diết và thiết tha của nó. Thật là một tình cờ đến lạ lùng. Anh Võ Tá Hân mới gởi tặng tôi CD này tháng trước. Vừa nghe tôi đã thích ngay vì nó có nhiều bài về Mẹ, bài nào cũng nói rõ được tâm trạng của người con xa mẹ và nhất là người con mất mẹ. Tôi thấm thía nhất là Thảnh Thơi Mẹ Về, thơ Tuệ Kiên
Con khóc mẹ lệ rơi thổn thức Cảnh từ ly thật quá đau thương Mẹ đi rồi ngõ trúc vắng tanh Đàn con trẻ từ nay mất mẹ Ðâu dáng mẹ từ bi thuở ấy Chờ đàn con tan lớp học về Trước bàn thờ đâu còn dáng mẹ Tay lần tràng miệng khẽ Nam-mô Mẹ niệm Phật Di Ðà sớm tối Lạy Quan Âm Bồ Tát tinh chuyên Niệm hồng danh Chư Tổ Thánh Hiền Cầu tịnh độ Tây Phương Cực Lạc Mẹ đi rồi cháu con ngơ ngác Thấy vô thường man mác buồn tênh Ðời như chiếc lá bồng bềnh Chiếc thân tứ đại lênh đênh bến nào? Theo ánh Ðạo chuyển tâm Bồ Tát Trọn đời nương Phật pháp huân tu Xa lìa trần cấu ngục tù Ta bà cõi tạm, phù du hão huyền Buông xác phàm thuyền đã mục nát Trọn đời tu vun phước trợ đời Vượt qua bờ giác Mẹ ơi! Tây Phương cõi tịnh thảnh thơi Mẹ về. Phải rồi, để cho mẹ đi để mẹ còn về cõi Tịnh, xa lìa trần cấu ngục tù. Mình giữ mẹ ở lại khi thân xác đã mỏi mòn thì thật là tội nghiệp cho mẹ. Tôi đã được thật nhiều an ủi từ ý thơ giòng nhạc, nhất là ở hai đoạn cuối. Tôi có cảm tưởng đang nghe một bài hợp tấu cổ điển, một Funeral March - thật buồn nhưng cũng thật trang trọng. Chín mươi mấy năm trời mẹ ở với cuộc đời, thời gian dù có dài đến mấy cũng chỉ là ta bà cõi tạm, phù du hão huyền mà thôi. Chúng ta, trong giờ phút đau thương của tử biệt sinh ly, đau khổ càng đau khổ hơn khi chấp cái vô thường là thường hằng. Bài học vô thường ở trước mặt mỗi giây, mỗi phút mà có mấy khi ta chịu nhìn sự vật như nó là. Than khóc buồn khổ là một chuyện tự nhiên mỗi khi ta xa cách, vĩnh biệt người thân, mà làm như thế cũng không đòi hỏi chút vốn liếng tuệ giác nào, điều quan trọng là người Phật tử có nhân cơ hội đó mà học hỏi để sống sao cho lợi mình, lợi người. Tôi chợt nhớ đến một bài pháp thoại của Thầy Trúc Thông Phổ mà tôi đã được nghe qua: “Chết Cũng Là Một Pháp Tu”. Sự ra đi của người thân là một cú “sốc” mạnh giúp chúng ta nhận rõ chân lý bất di bất dịch “sinh, lão, bệnh, tử” mà Đức Phật đã dạy từ hơn hai mươi sáu thế kỷ trước. Phật pháp đã cho tôi những phương thuốc vi diệu mà tôi sẽ phải đem dùng trong những ngày sắp tới để qua khỏi nỗi đau to tát này. Mẹ tôi mất vào buổi trưa, nhưng chúng tôi dặn nhà quàn gần nửa đêm mới đến đem mẹ đi để thần thức của mẹ được ít nhất 8 giờ yên nghỉ. Bố tôi mặc quần áo tươm tất đi chậm đến bên giường, cầm tay mẹ một hồi lâu, Bố nói: “Thôi bà đi vui vẻ nhé, hai tháng nữa tôi sẽ theo bà!” Trong tiếng cầu kinh của Ban Hộ Niệm Đạo Tràng Long Hoa cả gia đình chúng tôi đã từ biệt mẹ tôi, chờ đến ngày phát tang, Trưa Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2006. Hôm nay là Lễ Phát Tang của me. Tất cả họ hàng nội, ngoại gần xa, bạn bè đã tề tựu đông đủ. Trong tiếng đọc kinh của quý Chư Tôn Đức Chùa Bát Nhã và quý vị Ban Hộ Niệm Đạo Tràng Long Hoa, hai người nhân viên nhà quàn đặt mẹ vào trong áo quan. Mẹ nằm đó yên lặng như trong một giấc ngủ. Mẹ ơi, mẹ ngủ yên nhé! Mai đây mẹ đi về cõi Tịnh, hết những đau thương phiền lụy của cõi ta bà ô trược này. Anh Hùng đẩy xe lăn đưa bố tôi đến trước linh cữu của mẹ. Bố yên lặng một hồi lâu rồi gạt giòng nước mắt, không nói gì hơn, có lẽ những gì đáng nói bố đã nói, những gì làm đuợc bố đã làm lúc mẹ còn sinh tiền. Sau đó mọi người đưa bố tôi về nhà nghỉ ngơi. Bố đã chín mươi chín tuổi ta, sức đã cạn kiệt sau gần một năm vật lộn với căn bệnh ung thư. Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2006. Hôm nay là Lễ Hỏa Táng của mẹ. Sắp đến giây phút từ biệt mẹ vĩnh viễn. Chút nữa đây khi ngọn lửa thiêu đốt xác thân giả hợp của mẹ thành tro bụi, chúng tôi sẽ còn gì để nhớ về mẹ? Tôi nhớ lời dạy của Bát Nhã Tâm Kinh: Nghe đây Xá Lợi Tử: Sắc chẳng khác gì không, không chẳng khác gì sắc. Sắc chính thực là không, không chính thực là sắc. Còn lại bốn uẩn kia, cũng đều như vậy cả. Xá Lợi Tử nghe đây: Thể mọi pháp là không, không sanh cũng không diệt, không thêm cũng không bớt, không nhơ cũng không sạch. Cho nên trong tánh không, không có sắc, thọ, tưởng. Cũng không có hành thức, không có nhãn, nhĩ, tỉ, thiệt, thân, ý sáu căn. Không có sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp -sáu trần .... Hãy lấy cặp mắt tuệ giác mà Phật pháp đã cho ta để nhìn thật rõ, nếu nhìn như thế, tôi sẽ thấy mẹ chẳng đi đâu cả, mẹ vẫn còn đó trong tất cả các anh chị em, con, cháu nội ngoại chung quanh đây, và ngày nào chúng tôi, các con cháu vẫn tiếp tục hạnh nguyện của mẹ, ngày đó mẹ vẫn luôn luôn ở cạnh chúng tôi. Mẹ vẫn đang ở trong tôi, các con, các cháu chắt của mẹ, ngay bây giờ và ở đây như Thiền Sư Nhất Hạnh viết trong Không Diệt Không Sinh Đừng Sợ Hãi (Việt dịch: Chân Huyền, NXB Lá Bối, San Jose CA 2004, nguyên tác No Death No Fear, Riverhead Books, 2002): Nếu bạn biết tu tập, thì tới giờ phút chia lìa, bạn sẽ không quá khổ sở. Bạn sẽ sớm nhận thức được rằng mẹ bạn vẫn đang sống trong bạn. Ngày mẹ tôi chết, tôi viết vào nhật ký: “Tai nạn lớn nhất đời tôi đã xảy ra rồi. “ Tôi đau khổ hơn một năm sau khi mẹ qua đời. Nhưng rồi một đêm khi ngủ trong một cái cốc ở vùng cao nguyên Việt Nam, tôi nằm mơ thấy mẹ tôi. Tôi thấy tôi ngồi chơi bên bà và chúng tôi nói chuyện rất vui. Mẹ tôi trông trẻ đẹp, tóc bà thả dài xuống lưng. Thật là sung sướng được truyện trò với mẹ như thể lúc bà chưa chết vậy. Tôi tỉnh dậy vào lúc hai giờ sáng và có cảm giác thực sự là tôi chưa bao giờ mất mẹ. Cảm tưởng mẹ vẫn còn ở trong tôi nó rất rõ ràng. Tôi hiểu rằng ý tưởng mất mẹ chỉ là một ý tưởng mà thôi. Rõ ràng lúc đó tôi thấy mẹ luôn luôn còn sống trong tôi. Tôi mở cửa đi ra ngoài. Tất cả sườn đồi được tắm trong ánh trăng. Đó là một đồi trà và thất của tôi ở lưng chừng đồi, phía sau ngôi chùa. Khi đi bộ thong thả giữa các luống trà, tôi vẫn cảm thấy mẹ tôi ở bên tôi. Bà là ánh trăng vuốt ve như bà thường hay làm, thật dịu dàng âu yếm…thật là kỳ diệu! Mỗi khi chân tôi chạm đất, tôi biết mẹ tôi vẫn đang ở bên cạnh. Tôi biết cái thân này không phải của riêng tôi mà nó là sự tiếp nối của mẹ, cha, của ông bà, của cụ kỵ, của tổ tiên. Những dấu chân tôi tưởng của tôi, thực ra là của cả hai chúng tôi. Tôi và mẹ cùng để lại những dấu chân trên mặt đất ẩm ướt đó. Từ lúc ấy, ý nghĩ mất mẹ không còn hiện diện trong tôi nữa. Tôi chỉ cần nhìn vào bàn tay tôi, cảm nhận hơi gió mát trên mặt đất hay đất dưới bàn chân, là tôi nhớ mẹ tôi luôn luôn có mặt với tôi, trong mọi thời điểm... Thực tập quán chiếu như vậy, tôi bớt đau khổ vì ý tưởng đã mất mẹ. Tôi biết là mẹ luôn có mặt với tôi trong mọi giây phút, nhất là những giây phút tôi làm những việc lợi lạc cho tha nhân. Những lúc ấy, tôi cảm thấy mẹ đang cười và nói: “Con giỏi lắm, hãy tiếp tục như thế mãi con nhé!” Sau ngày mẹ mất, tôi thấy rõ ràng là dù ít khi đến chùa mẹ đã thực sự sống đúng như lời dạy của Phật pháp, thể hiện tứ vô lượng tâm (từ, bi, hỷ, xả) bằng cuộc sống hằng ngày của chính mình. Bố mẹ đã không để lại cho chúng tôi một tài sản vật chất nào nhưng đã trao truyền lại cho thế hệ sau những bài học thương yêu vô giá. Tôi biết rằng mình chẳng bao giờ cách xa cha mẹ bởi vì trong tôi, trong tất cả các con cháu vẫn còn tấm gương hy sinh sáng ngời của hai đấng sinh thành. Nhờ ánh sáng mầu nhiệm của Phật pháp, tôi hiểu rằng báo hiếu không phải là khóc lóc sầu thương, xây bia dựng mộ, cúng giỗ linh đình… mà là tiếp tục truyền thống yêu thương của tổ tiên, ông bà cha mẹ đã trao truyền cho mình. Xin được phép trích dẫn sau đây một đoạn liên hệ trong bài viết sâu sắc “Đôi Điều Về Truyền Thống Và Hiện Đại” của Tiến Sĩ Thái Kim Lan ( trích từ Thư Viện Hoa Sen 12-2006,
www.thuvienhoasen.org)
“Truyền thống” do đó bao gồm phương thức thực hiện cho được sự chuyển tiếp sức sống hiện đại cho thế hệ hiện tại và tương lai. Ðó là ý nghĩa sinh động của truyền thống, chống lại mọi khuynh hướng rập khuôn, sao chép sáo rỗng cũng như khuynh hướng bắt chước, lặp lại, tùy tiện sử dụng nhầm lẫn loại hàng phế thải "second hand“ thay thế sản phẩm văn hóa đầu tay. Chính nghệ thuật giữ được ngọn lửa truyền thống văn hóa đem đến ý nghĩa sinh động cho khái niệm truyền thống như Thomas Morus (tác giả cuốn Utopia, 1478-1535) nhận chân:
"Truyền thống không có nghĩa gìn giữ đống tro, Mà là chuyển tiếp ngọn lửa”.
Hồi tưởng lại mấy năm trời, từ những ngày mẹ bắt đầu già yếu, qua đến bệnh tử, lòng tôi dào dạt niềm biết ơn Tam Bảo. Không có ngọn đèn của Chánh Pháp chắc hẳn tôi và các anh chị em trong gia đình sẽ bi ai sầu thảm vô ích, không biết quán chiếu:
Thân này từ đâu tới Thân mất ta về đâu Mỗi sáng, trưa chiều tối Hãy tự hỏi vì sao Sinh diệt trong hơi thở Sống chết như trò chơi Hết thành rồi đến hoại Là chân lý muôn đời… Như nước sông chảy mau Qua rồi không trở lại Đời người cũng như vậy Nuối tiếc nào được đâu… (Kinh Pháp Cú Thí Dụ,Việt dịch TT Thích Minh Quang)
Tôi nghe như có tiếng mẹ cùng tôi đọc:
….Chư Bụt trong ba đời, y diệu pháp trí độ Bát Nhã Ba La Mật. Vậy nên phải biết rằng Bát Nhã Ba La Mật là linh chú đại thần, là linh chú đại minh, là linh chú vô thượng, là linh chú tuyệt đỉnh, là chân lý bất vọng, có năng lực tiêu trừ tất cả mọi khổ nạn. Cho nên tôi muốn thuyết câu thần chú trí độ Bát Nhã Ba La Mật. Nói xong đức Bồ Tát liền đọc thần chú rằng: Gate, Gate, Paragate, Parasamgate, Bodhi Svaha, Gate, Gate, Paragate, Parasamgate, Bodhi Svaha, Gate, Gate, Paragate, Parasamgate, Bodhi Svaha Mẹ ơi, thôi mẹ an lành đi về cõi tịnh nhé mẹ!
01-01-2007