Thứ Tư, 27 tháng 12, 2006

TẢN MẠN GIÁNG SINH




GIÁNG SINH VÀ

RÁNG

CHỊU


Ðã mười mấy năm qua, tôi lẩn trốn cái vụ đi mua đồ trong ngày “Boxing Day sale” tại Canada mà chắc chỉ dân “Cà Ná Ðiên” chúng tôi mới biết mà thôi. Ðêm 24 tháng 12 các gia đình Canadian thường tổ chức bữa ăn cho mọi người trong gia đình gồm có ông, bà, cha, mẹ, con và cháu rồi tặng quà Giáng Sinh cho nhau; ngày này được gọi là Christmas Eve. Cuộc vui kéo dài cho tới đêm khuya và nhiều nhà đốt củi trong lò sưởi rồi nướng hạt dẻ, khoai lang hay kẹo marshmellow. Ba cha con tôi đã từng thay phiên nhau mang củi vào nhà, nướng hạt dẻ, khoai lang và marshmellow rất là đầm ấm. Ngày Giáng Sinh (Christmas day) là ngày thăm viếng, ăn uống với bạn bè, họ hàng và cũng là ngày “thu dọn chiến trường” các giấy gói quà, các hộp giấy đựng quà để mang ra trước nhà mà vứt rác, do đó mà có chữ “Boxing day”. Sáng sớm ngày 26 tháng 12 (gọi là Boxing day), dân Canadian đi mua đồ đại hạ giá từ lúc 7, 8 giờ sáng, còn sớm hơn là ngày đi làm trong năm nữa vì họ có thể mua được những món hàng “on sale” rẻ được từ 30% đến 70% so với những ngày thường. Các nơi đậu xe (parking lots) trong những “shopping centres” không còn chỗ nào trống cho những ai đến trễ, xe cộ đi chậm như con ốc sên!

Tôi đã lẩn tránh cái vụ “Boxing day shopping” này, phần vì “người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ”, phần vì tôi rất ngán cái vụ kẹt xe nhất là vào những hôm trời đổ tuyết. Tuy nhiên, năm nay tôi “phá giới”vì tôi muốn “đập cổ kính ra tìm lấy bóng” bằng cách lái xe đi shopping một mình. Trong thâm tâm, tôi muốn tự chính tôi “sờ mó” được những những cảm giác mà đã làm tôi đau nhức nội tâm trong cái “con giáp cuộc đời của tôi” vừa qua .

Tôi đậu xe cách “shopping centre” nửa cây số, vừa để tránh cái giao thông nhiêu khê trong bãi đậu xe, vừa để đi bộ và suy nghĩ vẩn vơ.
Năm ngoái, chúng tôi đón Giáng Sinh 2005 tại Hà Nội sau chuyến đi thăm Nam Ðịnh. Xe cộ chật ních trên các đường phố xung quanh Hồ Hoàn Kiếm. “Phái đoàn” chúng tôi trên xe bus gồm có 16 người. Ðiều đặc biệt nhất - có một không hai - là bác tài xế nhà ta dám lái giật lùi cái xe bus cỡ lớn trên con đường một chiều để tránh nạn kẹt xe! Tôi có cảm giác rất là lạ lùng, vui buồn xáo trộn vì đây là lần đầu tiên tôi trở về Hà Nội sau 51 năm xa cách. Xe cộ ở Hà Nội đi bấm còi inh ỏi, chẳng biết còi nào bấm cho xe nào và đèn đỏ thì coi như đèn xanh, luật lệ chẳng giống ai! Ðây cũng là năm thứ 7, sau khi đời tôi đã “rẽ bước sang ngang” và bà cai với tôi sống khá “thuận buồm xuôi gió” với nhau. Trên xe bus lại toàn là những người thân nên tôi thầm nghĩ: “Thuyền tôi đang tới bến” (“I am coming home at last”)?

Giáng Sinh 2005, “phái đoàn” chúng tôi bay từ Hà Nội vào Huế. Huế đón chào chúng tôi bằng một ... cơn mưa xứ Huế nhưng cơn mưa này chẳng làm tôi buồn vì “người vui, cảnh có buồn đâu bao giờ”! Boxing Day 2005, chúng tôi mặc áo mưa để đi thăm các lăng tẩm tại Huế; tôi cảm thấy rất gần gũi, thân thương dường như tôi đã được trở về từ một cõi xa xăm nào đó. Ðây là lần đầu tiên tôi đưọc viếng thăm Huế. Ở tuổi 12, tôi phải rời Hà Nội để di cư cùng gia đình vào Nam. Tại Saigon, vì còn nhỏ nên tôi chỉ biết có học và chẳng được đi thăm viếng nơi nào. Mười chín tuổi, tôi xuất ngoại và đi biền biệt luôn. Thế cho nên tôi có nỗi nhớ quê hương, nhớ văn hóa Việt Nam, nhớ da diết! Mỗi nơi thăm viếng là tôi chụp hình lia lịa để ghi lại những hình ảnh quê hương. Tôi đã chụp trên dưới 13,000 tấm hình từ Bắc vào Nam và trong những đêm khuya tại Canada, tôi thường mở các hình ảnh Việt Nam chứa đựng trong computer để gợi nhớ lại những nơi mà chúng tôi đã ghé thăm trong chuyến viễn du đó.

Trong bốn năm vừa qua, vợ chồng chúng tôi đã “bỏ xứ Ðiên để tránh nàng Tuyết” mà đi chơi xa trong dịp Giáng Sinh và Năm Mới. Năm nay, chúng tôi không đi đâu hết để “vui thú cạo Tuyết, trượt chân”, những mong được ở gần cháu nội và cháu ngoại. Cứ nghĩ đến hai cháu là tôi thấy vui rồi, thây kệ trời tuyết và cái giá lạnh của Canada!

Giáng Sinh 12 năm về trước, đời tôi đã đi qua cơn bão nội tâm, cơn bão hoành hành công ăn việc làm lẫn đời sống gia đình của tôi. Tôi quyết định đón Giáng Sinh 1994 trong một cái apartment mới luých hoàn toàn chỉ có một mình tôi để xem tôi có những cảm giác gì. Mặc dù là tôi đã “có chương trình đặc biệt về computer” để cho tôi mải miết theo dõi nhưng tôi không tránh được cái cảm giác đơn độc đến hãi hùng vì đây là năm đầu tiên tôi sống ly thân một mình và là lần đầu tiên tôi không “được” ở gần hai con trai tôi trong ngày quan trọng nhất trong năm. Ngày hôm sau (Christmas Day 1994), tôi bay sang Texas để gặp lại các anh chị em tôi cho đỡ buồn.

Trong năm 1994, vì ngân sách cắt giảm, nhà trường bắt đầu sửa soạn đóng cửa bộ môn Công Chánh mà chính tôi đã gây dựng nó trong nhiều năm trước đó. Mặc dù là tôi đã may mắn, không mất việc như một số đồng sự khác, nhưng tôi vẫn cảm thấy tôi đã mất đi một phần đời của tôi: đứa con tinh thần của tôi đã chết (My “baby project” has died unwillingly)!
Trong thời kỳ này, đời sống gia đình của tôi cũng chẳng còn có thể hàn gắn gì được nữa. Tôi đã cố gắng hết sức của tôi rồi! “Thôi thì thôi nhé ... có ngần ấy thôi”! Gone with the wind! Let it be!

Giờ đây nhìn lại, Út của tôi đã ra trường và trở thành một ký giả đang làm việc tại New York. Tôi mỉm cười vu vơ; Út đã thực sự trưởng thành, không hề bị vấp ngã vì sự đổ vỡ của bố mẹ. Cái “baby project” của tôi đã được “mồ yên mả đẹp” kể từ năm 1996. Sau đó tôi đã có “cơ ngơi” mới ở trong trường, không đến nỗi “tệ” như tôi tưởng và tôi đã được về hưu non theo ý tôi muốn vào năm 2002. Công ăn việc làm và đời sống gia đình của tôi đã được quân bình trở lạị, các con của chúng tôi đã có công ăn việc làm và lập gia đình, thế là tôi đã được “tái sinh” rồi!

Thôi thì ráng chịu mà sống nốt với cuộc đời còn lại để mà chúng tôi có được những Giáng Sinh vui vẻ, bình an với gia đình của chúng tôi gồm có ông bà và các con, các cháu.

Hy vọng rằng Giáng Sinh 40, 50 năm về sau này của tôi sẽ không còn như cái “con ngựa bất kham” nữa vì cái Nghiệp Trần Gian của tôi đã được trả xong (My “Earth” assignment is terminated) và tôi có thể vĩnh viễn “về hưu” với Cõi Trần giống như tôi đang sống đời hưu trí với cái nghề nghiệp của tôi vậy!

Tôi đang thực sự sống hay tôi đang mơ ngủ đây?

Ðàm Trung Phán
Dec.26, 2006
Canada



2 nhận xét:

Ðồ Lãng Xẹt nói...

Quý Vị:

Tôi viết vội và thức khuya để đánh máy cho xong tối hôm qua . Khi đi ngủ, đã hơn 2 giờ sáng.

Post xong bài này, Xẹt đi ngủ tiếp cho ... đời lên hương!

Chúc Quý Vị một ngày vuị

ÐTP

Domluahong nói...

Bài tản mạn...thú vị đó bác LX! Tâm tình của bác đúng là tản mạn với những buồn và vui rất thật!
đlh cảm ơn bác Xẹt, bác nhớ để dành chữ cho bài khai bút đầu năm nhe! :)

đlh