Bên bờ dĩ vãng một người đứng
Nhìn sông sâu nước lạnh lùng trôi
Nỗi niềm thương nhớ người em gái
Có lẽ chiều về vẫn đợi ngồi
Nắng nhạt theo hoàng hôn lãng đãng
Dưới mây xuyên he hé vầng trăng
Gió lạnh thổi lá vàng rơi rụng
Toả ướt mù sương thấp thoáng sang
Bỗng chợt nhớ nụ hôn xưa cũ
Đã một lần trên mắt môi em
Tha thiết nồng nàn , ôi ! Hương nhụy
Của một tình yêu cháy giữa tim
Có biết ! Bây giờ người có biết
Thu tàn thu , da diết lòng người
Đến lập đông sầu kia chưa dứt
Vẫn mênh mang nặng dạ khôn nguôi
Đông Hòa
01.12.2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét