Thứ Năm, 8 tháng 12, 2005

Món Khai Vị - Hương Kiều Loan

MÓN KHAI VI
Hương Kiều Loan

Tại tư dinh “ chính trị gia” : Lưu Ngọc Đính)


Ngay từ khi tại hạ còn ở Houston trong dịp Trưng Vương đại hội vừa qua, bạn bè đã aò aò “đặt hàng” là tại hạ sẽ phải viết một bài về những ngày vui này. Lũ bạn làm như tại hạ là anh đầu bếp trứ danh, Chúng “order” món ăn một cách tỉnh bơ. Hứ! làm anh đầu bếp dễ hơn làm “văn sởi” nhiều. Lý do: Các món ăn đều có bài bản, bí quá không nhớ thì cứ việc lật sách ra, món nào gia liệu đó, công thức nấu nướng do tay nghề gia giảm mọi thứ cho vừa khẩu vị thực khách là xong.

Bây giờ lũ bạn đặt hàng món ăn này, Coi bộ anh đầu bếp phải vò đầu gãi tai. Thôi thì hôm nay tại hạ làm ngự thiện một phen để hầu các nữ tướng con cháu của Hai Bà một chuyến. Ờ mà khó gì nhỉ?
Này nhé':
Gia liệu thì: ( hi..hi..)
Này là Oanh, này là Dương Mai, Ngọc Trâm, Lưu Đính, Minh Châu ,Bích Loan., Đan Hà.v..v..
Gia vị cần có: Kỷ niệm xưa và nay.
Thêm nếm: Mấy chự CVA phu quân con cháu hai bà.

Hi..hi… ta cứ thái, cứ chặt, cứ kho riềng, ( -: xào chua , mặn.. ngọt,.. ninh nấu… bảo đảm sẽ có món khai vị tuyệt vời thôi. Ha..ha..


1.
Kể từ năm 1995, Trưng Vương Đại Hội ở Texas, tôi đi dự lần đầu tiên, và hứa với bạn bè 5 năm sau sẽ gặp nhau lần nữa ở đại hội năm 2000. Thế rồi tôi thành...chú cuội vì hưá mà không làm được. Cho đến kỳ đại hội năm 2005 mới thực hiện được sau bao nhiêu trở ngại phải vượt qua vì những khó dễ của ông boss độc tài ở nhà. Nhưng, chặng đường cuối lần này, nếu anh chàng còn làm khó, quân ta sẽ vùng lên phất cờ khởi nghiã , tiêu diệt quân nhà Thanh. Không thể bị chèn ép mãi nữa. Vé máy bay khi đó có đắt năm bẩy trăm, cũng cứ nhắm mắt mua cho bõ tức!

2.
Cả tháng, kể từ khi Kim Oanh nghe tin tôi dự tính đi dự chuyến này, Oanh đã hào hứng book vé ngay, và rồi kể từ hôm đó, cái cell tel tối nào cũng bận. Từ vùng Chicago bay xuống Kansas, lượn… qua Okl, là… tới TX, vù…sang CA..v..v… các nàng Trưng Vương cứ bay, cứ lượn như bươm bướm hay tiên nương trên đường mây viễn liên của vòm trời tự do. Ríu rít hò hẹn nhau, nao nức hớn hở , nôn nao như tuổỉ thơ sắp được diện tấm áo mới để xúng xính khoe bạn ngày tết với tiền mừng tuổi.



( các hoa…héo cuối muà)


3.
Mấy chục năm rồi, eo ơi, thời gian không chịu ngưng lại, mà cứ trôi nhanh như giòng nước trong mùa mưa lũ. Mấy chục năm xa nhau, nay liên lạc được cũng chỉ là trên đuờng giây viễn liên, may mà chưa bị điện cao thế giật cho trận nào! Cũng thầm cám ơn thế giới văn minh đã cho con người đuợc nối tình thân bằng điện thoại, lại phải cám ơn thêm cụ bác học nào đã sáng chế ra cell tel nữa, và gọi free cuối tuần hay sau 7 giờ tối, chứ nếu không, khi cáí bill tel về, sẽ méo mặt vì đấu hót thôi, ở Mỹ có khác,..nói… cũng..tốn tiền!


( Kim Oanh & HKL)

Từ mấy năm nay, hễ cứ có giờ rảnh là chúng tôi gọi cho nhau, bù khú đủ thứ chuyện , từ những kỷ niệm xa xưa, cái hồi “ em thơ ngây aó trắng tung tăng ở sân trường,,” ,đến thời gian lam lũ kẹt lại VN sau 75, ngày mất nước. Kẻ đi nuôi chồng tù cải tạo, kẻ vuợt biên, kẻ “đi cầy” ở xứ cờ hoa, cứ thế mà đấu hót liên miên, đưá nói, đứa nghe, nói hoàì không hết chuyện, nghe hoài chưa chán…sao thấy tâm hồn tươi vui thoải mãí khi đuợc tâm sự với các bạn cũ, mà không phải e dè như bạn VN mới quen ở xứ người. Năm 95, Kim Tú Khanh đã nhận xét: “ Chúng mình vẫn thấy thân quen, chỉ vì chúng mình chỉ nối lại tình bạn bị đứt đoạn của một thời gian xa cách., chứ chúng mình đâu phải người xa lạ.” Kim Tú Khanh đã nhận xét thật đúng, do đấy khi trò chuyện với nhau vẫn là mày tao, vẫn là con ranh này, con qủy sứ kia,,,v…v...Không đứa nào phiền hà vì bị gán cho những cái tên “ mỹ miều” đó cả, mà vẫn rúc rich nói cười.

Tuy đã đấu hót đến nỗi nhiều khi điện thoại cháy cả pin, nhưng chúng tôi vẫn nao nức muốn gặp nhau, dù đã nhìn thấy hình nhau qua những tấm photo mới chụp trao đổi gần đây. Nhưng… chưa hề nhìn thấy bạn mình bên ngoài để đếm xem bao nhiêu nếp nhăn của năm tháng, bao nhiêu vết chân chim ở đuôi mắt của nhau….(=:

( Sao Mai & HKL)


4.
Chuyến đi chơi, như khởi đầu toan tính là tôi sẽ đi một mình, lâu lâu được như con chim thoát khỏi lồng, Tôi và Oanh sẽ thuê phòng ở Marriot. Nhưng sau chương trình lại thay đổi. vì có anh boss đi theo. Rồi anh chàng lại đổi ý không đi, rồi lại đi. Rồi lại đổi ý… Chương trình cứ bị quay như chong chóng đến hoa cả mắt, đến nhức cả đầu, lũ bạn cũng thương tình kẻ này bị làm khó, chúng ùa vào check vé máy bay dùm. Cuối cùng, anh chàng nhượng bộ.( chắc nghĩ nếu ở nhà sẽ bị treo niêu vì tên đầu bếp này đã vù cánh nhạn bay xa) . Chàng bằng lòng đi theo rồi, thì bây giờ lại phải bày mưu để phục kính trận đánh kế tiếp. Làm thế nào để anh chàng chiụ đến tá túc ở nhà Dương Mai? Vì tôi đang cần Mai chỉ cho vài thế Tai Chi hầu giúp cái thân thương phế binh này khá hơn chút đỉnh, chứ đầu gối bắt đầu long!
Tôi bèn trổ tài thuyết phục, véo von hát Quan Họ, (vốn gốc Bắc Ninh mà lỵ!) , cho thật mùì mẫn để anh chàng không tóm cổ bắt về bên Marriot vì sợ phiền phức người quen. Nào là: “ Em đang bị đau chân, phải ở nhà Dương Mai, để Mai chỉ cho mấy thế Taichi, sẽ giúp em hết bệnh…khi hết bệnh, em sẽ đóng vai liên tử phục vụ nhà đuợc nhiều việc hơn….
Nào là:” Vợ chồng Mai đó hả? Mai dễ thương lắm,cả ông Ánh nưã. ông Ánh thì em biết từ ngày xưa mà, ông anh của Vân Hương, bạn ruột em mà…”

Và cái chiêu có lẽ hiệu nghiệm nhất thì : “ Bên đó có ông Tiến và nhỏ Tú, anh có ông Tiến để nói chuyện rồi, còn để mặc em với Mai và Tú tập Tai Chi. “

Nghe có chự Tiến ở cùng, coi bộ anh chàng đã hơi xiêu xiêu…bởi anh chàng rất thích cái ông bạn CVA hoà nhã này. Họ coi bộ hợp nhau trong những lần họp mặt tại OKL.

Nếu lưỡi Tô Tần này thành công thì hà…hà…gián tiếp, tôi sẽ bán cái đuợc đấng phu quân ưa nhăn nho,ù khó dễ này cho anh chàng Tiến take care dùm. Và rồi… nhờ trời thương, phật độ, chúa cưú rỗi …nên tôi lại được biết thêm một điểm đáng tiền nữa, đáng ghi vào sử xanh của mục dụ khị anh chàng boss nhà tôi. Đó là biết thêm anh Ánh cũng dân Puginiee ở Hà Nội xưa, hoá ra trời sui đất khiến để họ nhận bạn đồng môn thuở lỏi tỳ !. Mừng hết lớn khi anh Ánh, đã ” tuân lệnh” bà nhà, gọi tel làm quen QT để mời ghé tệ xá. ( Xin trời phật độ trì cho cặp vợ chồng tử tế này đã tế nhân độ thế cho tại hạ, hi..hi..) chả là anh Ánh thường nghe Mai và tôi, rúc rích, rù rì mỗi tối cả mấy giờ, nên anh đã muốn giúp cho hai con sáo có cơ hội để .. hót tiếp ! ((-:
Hai con sáo thì thào bàn tính: Nhà có hai phòng trống, một phòng cho bọn con Tú, còn một phòng thì để riêng cho anh chàng QT . Mai và tôi sẽ chiếm phòng khách để có thêm giờ tỷ tê tâm sự. Cho hai ông boss ôm gối một mình vài bữa cũng đâu có chết ai nào. ((-:

5.
Kim Oanh đuợc Kim Liên mời về tá túc ở dinh của nàng, vì Kim Liên sẽ đi đón Kim Oanh và mấy bạn Trưng Vương khác nữa. Nghe tin hành lang, có Nguyễn Bích Loan về tham dự, có cả Kim Phượng và Ngọc Trâm nữa, người đẹp của đệ ngày xưa, hèn chi anh chàng quận truởng theo tháp tùng người đẹp bén gót! Tin bí mật quốc phòng cũng cho biết, Mấy nhân vật VIP này sẽ đóng quân nơi bản doanh của chính trị gia Lưu Ngọc Đính.



( KO,BN,NBL,PMTL,NC,SM,HKL)

6.
Tôi khoe với Oanh có vụ học Taichi v..v..ở nhà Mai . Chương trình có vẻ hấp dẫn quá, thế là Oanh đòi nhập bọn luôn. Oanh rên rỉ:” Mình về bên đó đuợc không? Mình nằm đất với các bạn, cho Oanh về bên đó đi bồ nói với Mai đi...”
Tôi quân sư: “ Bạn phải tả oán cho lâm li bi đát để khổ chủ mủi lòng nhỏ lệ long lanh nhé.”
Và màn Hồ Quảng bắt đầu:
“ Mai ơi, cho Oanh về bên Mai đi, bên đó có Hương Kiều Loan, có Cẩm Tú, bên này Oanh không quen thân những bạn kia, cho Oanh qua Mai đi. Please…please...”
Rồi sợ bài ca đó chưa đủ thấm tim Mục Tử., Oanh lên thêm sáu câu vọng cổ khác cho mùi mẫn:
“Oanh cũng bị đau lưng, và hay mất ngủ, cần học Taichi lắm. Mai gíúp mình đi nhé, bạn làm phước đi.. sức khoẻ mình hồi này tệ quá...v..v ..”
Gia chủ động lòng từ tâm bèn nhận thêm khách trọ ngay.
Chỉ đợi có thế, như cởi tấm lòng. Tôi họp hội kín với Oanh:
“ Nhà nhỏ Mai dư hai phòng trống, một phòng thì dành riêng cho ông QT rồi, phòng thứ hai, cho vợ chồng con Tú, chứ dồn hai ông một phòng, không là dân “gay” các chàng sẽ chả chịu đâu( hi…hi…) Mà ba đứa TV cũng không nhét vừa một phòng. vì đấu láo suốt đêm sẽ vỡ tường nhà Mai mất thôi! Vậy cứ để vợ chồng con Tú ở phòng riêng hú hý.
Oanh ngần ngaị:” Liệu bạn không ở trong phòng, ông ấy có phiền gì không? “
Tôi cao giọng cả quyết: “ Không sao, không sao, ta ra ngoàì nằm gai nếm mật với mi. Một manh chiếu cũng xong . Hoàng Cái Bang mà ly..ha..ha…TX chứ đâu phải KS hay Chicago mà sợ lạnh…”



Chúng tôi đến Houston vào trưa thứ sáu, và phải đi thăm bà chị ông boss trước. Sau khi rời nhà bà Phượng, là sẽ đến nhà Mai. Và…chương trình sẽ bắt đầu hấp dẫn từ giờ phút đó, ha..ha….
Với lòng như mở hội, tôi tươi rói, giao hẹn với “bác tài”:
“Bây giờ em sẽ làm lơ xe, anh cứ việc lái theo đúng bác lơ chỉ đuờng là an toàn, anh Ánh đã vẽ đuờng rõ lắm. Hồi nãy khi anh nói chuyện với bà Phượng, ở ngoàì này em đã coi bản đồ, chấm toạ độ đâu vào đó rồi. Trận hành quân này bảo đảm sẽ đến đúng mục tiêu.

7.
Quả nhiên, con đuờng Bissonet dài thật, nhưng nhờ lơ xe coi bản đồ giỏi, bác tài tay láí cứng, bác lái phom phom chỉ 20 phút sau, xe đã đậu cái xịch trước của nhà khổ chủ. Tôi khá hồi hộp, tý nữa đây sẽ gặp huynh trưởng của Vân Hương, người bạn thân nhất của những năm đệ thất, đệ lục. Tôi còn nhớ cái ông anh mà mấy chục năm xưa, tôi đãï gặp vài lần, và có vẻ sợ cái ông anh này ra phết, vì thấy ông ấy nghiêm nghị quá. Bây giờ nghĩ lại, anh chàng chỉ hơn mình có 6,7 tuổi, vậy mà ở tuổi nhóc tỳ đệ thất, đệ lục, mình thấy ông ta sao cách biệt nhiều thế. !
Hà..hà.., chàng ta cũng chỉ bằng tuổi anh boss nhà mình. Hừm! hai con cọp ! đều là chúa sơn lâm cả, không biết họ có giống tính nhau không? Chứ cọp của rừng KS thì ưa gầm gừ lắm. Nhớ có lần nói về chuyện đó, nhỏ Mai cưòi khanh khách và mách nuớc:
“ Bạn dại quá, cọp gầm mà bạn leo lên cây, thì chết rồi, Cọp vẫn nhìn thấy bạn, nhất là khi khỉ nhăn nhó nữa, thì cọp càng hung hăng. Mình đó hả, khi nào cọp gừ là mình phóc ngay lên lưng cọp, thế là an toàn, cọp cóc thấy mặt đâu, hết còn hầm hè nữa.” Nghe hợp lý quá. Con nhỏ này quân sư hay thật.



( Anh Ánh & Sao mai, HD & QT)


( hai cọp vằn)

8.
Vân Hương có hai ông anh, ông anh ở giữa, nhỡ nhỡ tuổi thì tôi không ngán, chả là chỉ trên tôi và Vân Hương có ba bốn tuổi, vả lại chự Tuấn này lại học cùng đệ với cậu em họ của tôi là Minh Cường, và cũng đệ với mấy người bạn lỏỉ tỳ CVA thuở đó, như Nguyễn Đức Nam, Đinh Tiến Dũng, Ngọc Hoài Phương v..v.., nên chự anh lỏi này, tôi coi như…pha! Lâu lâu còn bắt nạt ngược lại. ngán gì chứ!
Còn ông Ánh thì tuổi cách biệt hẳn, khiến con nhỏ…rét! Bỗng tôi sực nhớ, giai đọan tôi đến nhà Vân Hương gặp anh Ánh, cũng là giai đoạn tôi đã có lần gặp anh chàng ..”Quách Tĩnh”.
Thuở đó, một lần tôi theo vài đứa bạn đến nhà cô Phi Phượng chơi, Học trò Trưng Vương có phong trào mê các cô giáo đẹp. Riêng tôi, không mắc vào chứng bệnh nan y dị ứng đó. Tôi chỉ là cái đuôi đi theo chúng nó, tôi không hề mê mẩn một cô giáo nào cả. Còn nhỏ Cẩm Tú thì coi cô Ninh như thần tuợng, nhỏ Dung lu mê cô Xuân Xanh như điếu đổ.,.nghiêng cả tuờng Trưng Vương!

Nhà cô Phi Phượng ở đầu đường Cao Thắng, nhà có cây ổi xá lị thật ngon. (căn nhà đó sao bán cho tài tử Lê Quỳnh.) Chúng tôi, mấy đứa đệ lục, tuổi còn xanh chát hơn sung non.,mặt mày ngô nghê, aó dàì trắng lem bụi sân trưòng vì nhảy giây, nhảy lò cò giờ ra chơi. Thân hình thì ..truớc lẫn sau, lép xẹp, thẳng đuột như bức tường vôi. Tôi nhớ ngày đó có gặp anh boss một lần, anh chàng rất beau, và diện, mấy đứa chúng tôi giương mắt nhìn. Anh chàng mới đi đâu về, dựng xe vespa ở sân nhà, dưới gốc cây ổi, và anh chàng chỉ đưa mắt thoáng nhìn chúng tôi, rồi vào nhà trong, và cũng chỉ một thoáng đã ra nổ máy xe vespa, rồi biến mất. Bà chị chép miệng: “Cậu em của cô đó, chắc là lại lên phố đi chơi với bạn, không chừng lại đi “nhót” tối nay, thứ sáu mà.” .
Hoàng Dung này ngày đó chưa lọt vào được nửa đuôi mắt của chàng QT hào hoa.



(HKL 1964)

Vậy mà thời thế đổi thay, để rồi bốn, năm năm sau, không ngờ gặp lại anh chàng trong một đám cưới, kẻ làm dâu phụ, kẻ làm rể phụ, và anh chàng bám cứng, ai lại người ta bốn cô dâu phụ đang đứng sát với nhau, anh chàng chả kể ất giáp gì len ngay vào giữa đứng cạnh con nhỏ..



(HKL dâu phụ 1966)


9.
Tôi đang thả hồn về quá khứ, thì đã thấy hai khổ chủ chạy ra đón khách, tiếng anh Ánh :
---Anh đưa tôi, anh để tôi giúp một tay. Qúy vị còn nhiều hành lý không? V..v…
Mọi người ríu rít cười nói thật vui, anh Ánh thật bặt thiệp, có đâu lầm lỳ như ngày xa xưa.
Mà bây giờ anh có lầm lỳ thì con nhỏ cũng cóc sợ anh nữa, người ta bây giờ cũng lên hàng.. trưởng lão ngon lành rồi chứ bộ. Anh lại chỉ bằng tuổi ông cọp nhà này. Vả lại HoàngDung gần đây cũng đã luyện được cách đối phó với chúa sơn lâm, thì nay một con cọp hay muời con cọp gầm cũng không ngán, ha…ha….

10.
Mai và tôi dự tính sẽ đón Oanh về bên nhà Mai sau buổi tiền hội vì thời gian eo hẹp, chạy tới chạy lui ở cái tỉnh Houston to lớn này khi chưa biết nhà nhau sẽ là vấn đề nhức đầu và trễ giờ hết cả. Nhưng rồi may mắn sao, Kim Liên tiện đường sau khi đón Oanh, đã ghé nhà Mai đuợc để thả con chim vàng xuống ,và… không ngờ, có cả Nguyễn Bích Loan và Kim Phượng trên xe luôn, vì Liên đón cùng một phi trường. Khi nhìn thấy tôi, Bích Loan aò xuống xe và dõng dạc:
--Bỏ hàng lý của tao xuống luôn, tao ở bên này vì có con Hương Kiều Loan ở đây. Cho con Kim Phượng theo tao luôn!
Không cần biết khổ chủ có đồng ý hay không? nhà còn dư phòng?
A lê hấp! Quân ta đổ bộ, xâm lăng ngay. Thế là thùng xe của Kim Liên nhẹ hẳn đi vì mấy cái carry-on to lớn đuợc lệnh di cư theo chủ tướng.
Nhưng chưa hết:
--Ê, còn cái thùng kia nữa, thùng video tao mang cho con HKL, nó nói muốn xem mấy phim Đại Hàn. Nơi nó ở khỉ ho cò gáy chắc không có những bộ phim này .
Rồi Bích Loan xoay qua tôi:
--Tao thuê cho mày coi, coi xong gửi trả tao để tao trả tiệm, gấp quá, nó không sang kịp DVD để tao tặng mày..
Ôi chao, con nhỏ có tiếng là chuyên môn bắt nạt bạn bè hồi còn đi học, vậy mà nó cưng mình như thế, không cảm động sao được. Lại nhớ nhỏ Dung Lu, biệt danh là Lu mà nó chả “lu” tý nào, ngắm kỹ hình cô nàng hồi xưa thì thấy nàng ta có thân hình sexy hơn những con tép này thôi. Đã có lần Dung nghe tôi thở than rằng “high cholestorol“ đã viếng thăm tôi.. Dung đã đánh phèng la quảng cáo món thuốc nam, có một thứ rau như thần duợc. Dung muốn tôi ăn thử coi có được không? Cô bạn tốt bụng này đã gửi một bao lá cải Nhật cho tôi nhá thử. Khi nhận gói quà, tôi giật mình lúc nhìn giá tem express, Tiếc tiền tý nữa đứt cả …ruột thừa! ( hi…hi )
Bang chủ hành khất mà, đâu có dám sài sang như dân ở xứ sa mạc, tiền nướng để nhóm lửa trong các sòng bàì. Chiều qua., Tôi vừa nói chuyện với nó, thì 9 giờ sáng sau anh đưa thư đã gõ cửa rầm rầm.. “Một tô canh đắt như vàng.! Cám ơn Đỗ Dung, cám ơn Bích Loan. Một tô canh để nhớ, 100 cuốn tape để xem cho ….đau mắt luôn, ( hi..hi…)



( Nguyễn Bich Loan & HKL)

Bích Loan tả oán kể công:
--Mi biết không, lúc ở phi truờng, tụi quan thuế khám xét, hỏi tao là thùng gì, tao cho biết là thùng video tape, nó không cho qua. Tao la :” Ê, Đây là America! Không phải Africa à nghe!” và tao đòi gặp ông manager của nó để nói chuyện. Nó nghĩ sao một lúc và cho đi thông luôn!.
Cả bọn đều cười vì biết rằng nhỏ Bích Loan không bắt nạt ai thì thôi, chứ đừng hòng ai bắt nạt được nó. Cũng chính vì thế mà nó rất thành công nơi đất lạ này, một tay gây dựng cơ đồ, sơ sơ có vaì T là ít, thêm 60 cái unit nhà cho thuê ở nơi đất đai đắt hơn vàng. Bèn ngậm ngùi thương cho thân phận mình, đúng là cái số con…rệp! Bang Chủ Cái Bang có khác, rách như chiếu manh, , mảnh đất cắm dùi ở thung lũng hoa vàng cũng không có, ôi than ôi! Hu…hu….

11.

( NBL,SM,KO, HKL)

Như chương trình bí mật dự tính , Mai và anh Ánh ngoài việc làm “võ sư” chỉ dẫn Taichi cho tôi, Tú và Oanh, anh còn một đặc nhiệm làm “ vũ sư” dậy tôi “muá đôi' “ nữa, để tối nay còn ra quân ở tiền hội, vì nghe nói có ban nhạc xịn, các nàng Trưng Vương tha hồ ..quay.. , tha hồ ..lướt…. trong tiếng nhạc dập dìu để nhớ về thời thơ mộng nào.

Trước giờ xuất quân, anh cố gắng áp dụng phương pháp: Một, hai ba.. Tango, cha cha, rumba..anh cũng sẽ dùng phương pháp đơn thuần đếm buớc theo lối giản dị độc đáo này Tuy vậy, lại coi bộ nhiều thành công, hơn cái bí kíp một chụm, hai chụm …của anh boss nhà tôi. .Thuở còn độc thân, anh chàng mòn giầy ở các vũ trường, nhưng lại không thể nào chỉ dậy cho kẻ ngu dốt này đuợc vài bước căn bản, không hiểu chàng ta không biết dậy, hay không muốn dậy? Nghi qúa!

12.
Chúng tôi xúng xính quần quần aó aó để diện cho buổi tiền hội, làm nhốn nháo cả nhà, vui thì thôi, đứa nọ vác áo chạy ra hỏi đứa kia coi mặc bộ nào cho đẹp?
--Oanh mặc bộ này được không? chọn dùm Oanh đi.
Muốn Oanh mặc bộ đầm tôi mới mua mang tặng cô nàng, nên tôi phải làm bộ chê mầu suit Oanh mang ra hỏi. Thế là, cô nàng tin tưởng ngay kẻ ưa diện này và đồng ý liền. Dương Mai chạy vào tủ aó, nơi phòng nhường cho QT để tìm cái blouse tôi mới tặng Mai tối qua. Rõ ràng dúi nó vào đó, cả ba đứa đều thấy, mà giờ xục sạo mãi nó chưa chịu ló mặt. ( thì ra nó trốn kỹ, chui xuống cái kẹt của đống hộp ), Cận giờ quá, cô nàng đành phải lựa bộ khác.
Chưa hết, Bích Loan mang ra một đống khăn quàng, giọng nàng như tiếng chim… blue Jay:
_--Tụi bay tới cả đây, để tao phát quà.
Đúng là oai phong của trưởng lớp còn tích lại trong máu,( hi..hì…)
Cứ như tuổi nhỏ trố mắt nhìn gói quà lớn.. Cả bọn xúm lại coi nó cho mình cái gì đây. Lại tiếng chuông ….đồng oang oang ra lệnh:
--Để con HKL chọn trước, rồi bọn mi chọn sau.
Trời! Trời !!!.Nhỏ này gan cùng mình, giữa đám ba quân, mà ngang nhiên hùng dũng tuyên bố lệch lạc như vậy,, không sợ bị úynh hội đồng.
Có tiếng óe lên:
_ A, thiên vị, thiênvị… !
La làng lên vậy, nhưng bạn bè vẫn để HKL ưu tiên như lời trưởng lớp đã phán.
. Mấy tháng trước khi trò chuyện qua tel. Bích Loan đã dự tính mang tặng tôi cả chục cái khăn cơ , nó khoe: . Ta mới tìm ra chỗ mua khăn đẹp. Nếu mi đi được chuyến này, thì ta sẽ mang cho mi một lô khăn quàng đủ loại , đủ mầu, đủ hoa, cho mi tha hồ diện..

13.
Mười năm trước tôi gặp nó ở San Jose, nó lái xe đưa chúng tôi lên lake Tahoe. Bích Loan thấy tôi mang một lô khăn quàng để chụp hình, thế là mấy tháng sau cô nàng đi lùng đâu mua được cả chục cái khăn đủ mầu rất đẹp để gửi tặng tôi . “Gia tài” tôi có đ âu trên 100 chiếc, nay lại được tăng thêm! Trong đám khăn Bích Loan tặng, tôi thích nhất chiếc khăn mầu đỏ thắm, nó đã làm những bức hình chụp của tôi được thêm duyên dáng, và cũng từ đấy lớp bạn văn nghệ trên mạng lưới, và nhóm bạn lại tặng tôi thêm biệt danh nữa: “Triệu Minh” rồi cứ đòi làm Vô Kỵ để vẽ lông mày dùm!.
Năm ngoái, tôi mới tậu thêm được chiếc khăn quàng của Italy, và đã mang theo chuyến này, dự định sẽ dùng cho tối đại hội ngày mai.




( Ba chúa sơn lâm)

14.
Trong khi bạn bè lo chưng diện để đi dự tiền hội, thì nhỏ Kim Phượng bơ phờ vì cơn nhức đầu hành hạ, phải cố thủ trong phòng để dưỡng sức hầu mai còn hơi mà dự đại hội đấu láo với bạn bè. Sau khi áo quần tề chỉnh, chúng tôi bèn kéo nhau ra phòng khách để chụp hình lưu niệm, cái gì chứ mục này chắc chắn không thể thiếu trong chương trình của tôi. Vốn là người thích chơi hình, cũng đã từng là model về chân dung cho studio Nguyễn Kỳ, nên nay, tuy nhan sắc… mùa hạ đã chiều hôm bóng xế, giống như cái xe cũ tuột dốc đường phố San Francisco. lại thêm đường đầy dầu mỡ !( hu…hu..) Ờ mà đâu có sao, tuổi nào đẹp tuổi đó , ha..ha…
Còn nước, ta còn tát, nên cứ bấm dăm tấm hình lưu niệm chơi. Thế là mấy cái máy hình lại đuợc dịp loé lên, anh chàng nhà tôi nhất định không chịu chạy đua với văn minh digital, nên cự nự: “Cái máy hình kia đâu? Sao em không mang đi? Chụp loại máy này không quen, nhìn cứ hoa cả mắt.“. Tôi bèn giao ngay máy hình cho anh Ánh, nhờ anh làm phó nháy dùm, Anh thiện nghệ với loại máy digital này, dân khoa học mà lỵ, hi..hi..nên anh đã cho chúng tôi có đuợc những tấm hình đáng..nể! (Hi.hi…thank ông anh nhe'.)

15.

( Ngay tiền hội, Minh Hà, Ðan Hà, HKL, Kim Tú Khanh)

Tại buổi tiền hội, chúng tôi đã gặp thêm bao bạn bè thân khác. Nơi đây có Kim Tú Khanh, có Minh Hà, có Đan Hà, có Minh Châu, có Bùi Nga, Phùng Mai, Trần Lợi, và còn nhiều người khác nữa. Như đã nói, tôi là tay chơi “liên đệ” vì thế tôi còn lớp bạn của đệ 61, 66,67.. Nào là Đan Kim Tâm, Phương Liên, Đoàn Sen, Vũ Bình..v..v..tất cả cứ ríu rít như chim ..vỡ tổ, ( nào ăn , nào nói, nào cười, kể cả la hét gọi nhau, vui còn hơn ngày tết xa xưa!




( HKL và Phương Liên -giai nhân của đệ 67 và Luật Khoa sau này)

Giữa tiệc, Minh Châu nhắc tôi phải ra xe Châu để lấy quà tôm khô Châu mua tặng , và tha 10 cuốn đặc san Y khoa về. Baó do anh chàng chủ nhiệm biếu tác giả, lý do anh nhờ Minh Châu xin bài của HKL cho baó. Đặc san này ngaỳ xưa do anh hoạ sĩ ,văn sĩ kiêm luôn nhà thơ aó trắng : Mùì Quý Bồng đảm nhiệm, nổi tiếng lẫy lừng trong giới Y Khoa, báo tung hoành ngang dọc đuợc 10 năm. Thì ..thì…một hôm lệnh bà truyền dạy : “….cứ ăn cơm nhà vác ngà voi, mười năm khổ nạn đã đủ, nay anh còn ham mê làm báo nữa thì…đường anh thênh thang anh cứ đi, đuờng tôi, tôi cứ về …”. . Rét quá! chàng ta bèn treo ấn từ quan, và nay lại có kẻ aó trắng khác…dại dột quàng gông văn nghệ vào cổ! giống như….giống như… mấy nàng Trưng Vương 65 bên CA! ( ha..ha..) .

16.
Sau buổi tiền hội, về đến nhà thì đã tối, đứa nào cũng mệt nhoài, nhưng vẫn vui hơn tết. Nhỏ Bích Loan chiếm ngay cái sofa, nằm dưỡng cái thân già. Trong khi Oanh và tôi đốt giai đoạn, đòi Mai chỉ cho vài chiêu Taichi để muá. Nhỏ Mai múa dẻo quá và thật uyển chuyển. Thấy có vẻ hấp dẫn. Bích Loan ,Kim Phượng cũng bò dậy tham dự cuộc vui. Ai dè, coi vậy mà không phải vậy, Trong cái nhẹ nhàng, nhìn như múa chơi chơi…mà khó nuốt.,.Tưởng dễ mà không dễ.. Đến khi thực tập mới biết mùi, không ổn tý nào..


( Sao Mai và môn Taichi)

Nhỏ Bích Loan la làng
--Xoạc cẳng vậy chắc ta té lăn cù mất!
Rồi:
--- Ôi cái bụng của ta mà cúi xuống thế này thì chết, chết…chết, ta tức bụng quá…,
Nó tập thì ít mà la làng thì nhiều. Mai chỉ vào chân tôi:
----ấy ấy….không được ăn gian vậy, bạn phải duỗi thẳng chân, chứ không được khom đầu gối như thế…
Quay qua Oanh, Mai thêm:
--Oanh phải cúi thấp nữa. Nữa…
Nhỏ Oanh tả oán:
--- .Oanh bị đau lưng, cúi xuống thấp nữa không đuợc. Khó lắm..v....v…

Mới chục phút trước thì chả sao, bắt đầu tập vàì thế sơ đẳng để nhập võ môn thì…thì...hoá ra toàn lũ “ cripple” tất cả. Kẻ đau lưng, kẻ long đầu gối, kẻ tức bụng., kẻ hoa mắt, kẻ ho hen...v…v..bệnh hoạn đâu sao chúng khai ra nhiều thế và mau thế. Chắc bọn này là hậu thân đám lính của trận đánh cuối cùng chống cự quân Tàu ngày xưa, hèn chi hai bà bị thua trận nên đã phải nhảy sông Hát Giang tự vận. !

17.
Sau đó, Bích Loan ngự trên long sàng sofa ở phòng khách. Kim Phượng được thừa hưởng cái phòng dành cho cặp Tú & Tiến vì bọn họ đến không kịp. Nên sẽ chỉ dự được đại hội mà thôi. Quách Tĩnh cũng đã “thăng” vào cơn mộng bình thường. Còn lại tôi và Oanh trằn trọc dỗ giấc trên ba cái túi ngủ trải làm nệm, không ngủ được như mấy nhân vật kia, tôi và Oanh rù rì to nhỏ tâm sự và hỏi nhau về những người bạn cũ cùng đệ. Nào là Huỳnh Mai, Lê Kỳ, Trần Vũ thị Phúc, Vũ Thanh, Hiền tượng, Ngân Le, Châu sình, Lê Mỹ, Thanh Tú.Nhàn, Thể, Phương Khanh, Phương Thảo , Kim Thanh., Lệ Hải, hai Minh Hà, Nam Châm , Min le le, Điệp, Mai Oanh, Nhacï- Lưư, Khánh Lưu,Hồng Trinh, ,,Trúc, Đường, MinhPhú, ĐoànThêm, BạchMinh, QuỳnhNhư, Tâmlỏi, NguyễnHà, ChínhTốn, QuỳnhLiên. XuânMai.. v..v.. Oanh ngạc nhiên vì tôi nhớ đuợc nhiều bạn bè quá.v..v…
Oanh dục tôi ngủ đi để lấy sức, kẻo ngày mai bơ phờ thì còn gì nhan sắc cuối mùa nữa,. Một lúc sau không thấy Oanh ừ hử, biết con chim vàng này đã lên chuồng, Và rồi nghe tiếng ngáy đều đều từ phòng Kim Phượng, rồi lan tới Oanh.Tôi bỗng giật mình vì nhỏ Bích Loan nói mớ. Tôi chồm dậy lắng nghe xem nó đang tiết lộ bí mật gì trong cơn mộng đẹp. ( hì..hì..) .để mai tôi còn “black mail” cô nàng chơi. Thế nhưng con nhỏ khôn lanh ngay cả….” trong cơn mê này” , nên nó nói toàn tiếng Phạn, tiếng Ả Rập, khiến tôi đành bó tay.
Thế rồi những tiếng kéo gỗ bắt đầu vang vang, hợp âm cùng nhau lên bổng xuống trầm, vui đáo để, tụi bạn chắc là mệt quá, giống như tôi đây, giá tôi cũng say sưa giấc điệp đuợc như chúng thì chưa biết ai keó gỗ thắng ai! Hi…hi…..

Nhìn qua khung cửa kính trời đã dần sáng, dần sáng… không biết mấy giờ rồi, cứ thức như thế này chắc mai sẽ thế chân cho nhỏ Kim Phượng để nằm nhà cu ki một mình,,,, và rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết.


Hương Kiều Loan
( June 07,2005)

Ghi chu':

1. Lời đầu bếp
Tại hạ mời các nữ tướng Trưng Vương 65 một món khai vị, nếu các nàng nếm thấy ngon, thì sau này tại hạ sẽ xin trổ tài làm tiếp món tráng miệng, món đó chắc cũng hấp dẫn không kém vì có pha muối biển Galveston ha..ha..., Riêng bữa tiệc chính, tại hạ sẽ xin khoản đãi qúy khách nào có dịp chèo thuyền tới Hoàng Hoa Đảo.

2. ** Bấm vào hình để phóng lớn
Hoàng Dung


Không có nhận xét nào: