HÌNH BÓNG MẸ TÔI
Mẹ tôi mất khi tôi mới vào Trung Học. Hơn 30 năm sau, trong ngày cháu gái tôi lấy chồng, tôi thấy khuôn mặt Mẹ hiện về trên nét mặt cháu vì hai Bà cháu quá giống nhau . Cả đêm hôm đó tôi thức trắng đêm với nước mắt. Tôi viết bài này để tặng người quá cố và các bà Mẹ Việt Nam.
Mẹ ơi, Mẹ sống trên trời,
Con tìm bóng Mẹ cả đời người con.
Mẹ con mình thiếu vuông tròn,
Dung nhan Mẹ hiện lên khuôn mặt này.
Mẹ thương con sống đắng cay,
Đôi mắt Mẹ hiện, con nay thấy rồi.
Con thấy làn tóc, làn môi,
Vầng trán, sống mũi, con ngồi ngắm đây.
Trên trời có nắng, có mây,
Thân con, hồn mẹ từ nay xum vầy.
Nguyễn Đàm Duy Trung
Dallas
July 1989
NÉN HƯƠNG CHO MẸ
Cớ sao đêm vắng tôi buồn,
Vào phòng, ra bếp, luôn luôn một mình.
Đời tôi nín lặng, làm thinh,
Một mình, một bóng hy sinh cuộc đời.
Người ta nói nói, cười cười,
Riêng tôi chết lặng, chín mười phần đau.
Những ngày thơ ấu qua mau,
Năm mười ba tuổi, biết mầu khăn tang.
Mẹ đi, hoang phế mọi đàng,
Gia đình khóc mẹ bên hàng phi lao.
Mẹ đi, thân bố lao đao,
Con hay gặp mẹ, chiêm bao mộng thường.
Tôi đi tìm kiếm tình thương,
Em đi, Em đến, vô thường đời ai!
Công danh, sự nghiệp còn dài,
Đâu người tri kỷ, có ai chung đường?
Tôi về thắp một nén hương,
Cho cha, cho mẹ, sầu thương tan nhoà.
Nguyễn Ðàm Duy Trung
Tháng 2, 1995
Mẹ tôi mất khi tôi mới vào Trung Học. Hơn 30 năm sau, trong ngày cháu gái tôi lấy chồng, tôi thấy khuôn mặt Mẹ hiện về trên nét mặt cháu vì hai Bà cháu quá giống nhau . Cả đêm hôm đó tôi thức trắng đêm với nước mắt. Tôi viết bài này để tặng người quá cố và các bà Mẹ Việt Nam.
Mẹ ơi, Mẹ sống trên trời,
Con tìm bóng Mẹ cả đời người con.
Mẹ con mình thiếu vuông tròn,
Dung nhan Mẹ hiện lên khuôn mặt này.
Mẹ thương con sống đắng cay,
Đôi mắt Mẹ hiện, con nay thấy rồi.
Con thấy làn tóc, làn môi,
Vầng trán, sống mũi, con ngồi ngắm đây.
Trên trời có nắng, có mây,
Thân con, hồn mẹ từ nay xum vầy.
Nguyễn Đàm Duy Trung
Dallas
July 1989
NÉN HƯƠNG CHO MẸ
Cớ sao đêm vắng tôi buồn,
Vào phòng, ra bếp, luôn luôn một mình.
Đời tôi nín lặng, làm thinh,
Một mình, một bóng hy sinh cuộc đời.
Người ta nói nói, cười cười,
Riêng tôi chết lặng, chín mười phần đau.
Những ngày thơ ấu qua mau,
Năm mười ba tuổi, biết mầu khăn tang.
Mẹ đi, hoang phế mọi đàng,
Gia đình khóc mẹ bên hàng phi lao.
Mẹ đi, thân bố lao đao,
Con hay gặp mẹ, chiêm bao mộng thường.
Tôi đi tìm kiếm tình thương,
Em đi, Em đến, vô thường đời ai!
Công danh, sự nghiệp còn dài,
Đâu người tri kỷ, có ai chung đường?
Tôi về thắp một nén hương,
Cho cha, cho mẹ, sầu thương tan nhoà.
Nguyễn Ðàm Duy Trung
Tháng 2, 1995
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét