Thứ Hai, 13 tháng 11, 2006

tôi đang mơ giấc mộng dài
đừng lay tôi nhé cuộc đời chung quanh!

Tối chủ nhật, HL & đlh được tham dự 1 buổi nhạc thính phòng bỏ túi, được nghe bài hát này lần đầu (đlh) hay quá, nhớ ra KQĐ cũng có lần post 2 câu này! VĐ hay quí bác nào có bài nhạc này mần ơn cho đlh nhe! Bài này của P.Duy?

Hôm đó HL trổ tài làm chè (thuốt) thạch trắng hoa nhài thơm nhon mát mẻ, nghe bài hát này xong HL quyết định lên núi ..."mơ" tiếp, đlh neng nỉ ỉ oi mà HL vẫn bỏ am "đi lên non cao đi về biển rộng"--- hic!

Chiều chủ nhật buồn, nằm trong am vắng đìu hiu....!!!

đlh*

Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2006

Tháng Chín và Cha tôi

Tháng Chín và Cha tôi

Để tưởng nhớ thân phụ của anh chị em chúng tôi: Đàm Trung Pháp, Đàm Trung Phán, GS Đàm Trung Phán***Sáng nay, khi thức dậy, tôi chợt thấy lành lạnh. Cái lạnh từ ngọn gió thổi qua cửa sổ vào nhà. Dụi mắt, nhìn cái hàn thử biểu thấy 12 độ C, tôi thầm nghĩ:- Nàng Thu thực sự đến rồi!Tôi định bụng sẽ ra khỏi nhà ngay để đi bộ ra cái park gần nhà với ý định vừa tập thể dục và vừa để chụp hình lá vàng rồi "ngồi trên ghế gỗ công viên" mà viết bài.

Tôi muốn tránh những cú phone, tôi cũng muốn tạm lánh cái computer để mà được thực sự đối diện với con người tôi và lật trang nhật ký dĩ vãng cuộc đời để tìm kiếm lại những hình ảnh về cha tôi và những cảm xúc đã từng làm tôi vui buồn lẫn lộn trong nhiều năm qua.

Nhiều người xung quanh thường có bà mẹ già sống ở một nơi chốn xa xôi để mà thương, mà nhớ. Riêng tôi, tôi không có cái "may mắn" đó vì anh chị em chúng tôi đã phải mất mẹ từ lâu lắm rồi, khi chúng tôi còn nhỏ dại. Mất mẹ, ba anh em trai nhỏ tuổi nhất trong gia đình chúng tôi sống với bố.

Chúng tôi được cụ dạy dỗ trong tinh thần Khổng giáo. Nhưng cảnh "gà trống nuôi con" cũng có những cái thiếu sót của nó: ba anh em chúng tôi và ngay cả thân phụ chúng tôi có nhiều lúc thấy trống vắng nội tâm. Điều này, khi chúng tôi còn nhỏ, cụ không hề nói ra, chỉ khi tất cả các anh chị em tôi đã có gia đình, lâu lâu cụ mới "tiết lộ" cho chúng tôi hay:- Ta sống đủ rồi, tất cả các anh chị em tụi bây đã khôn lớn và có gia đình. Ta sống cũng bằng thừa, xin ông Trời cho ta được đi sớm, thế là vui rồi

Đã nhiều lần, tôi đã định viết một bài về thân phụ chúng tôi, nhưng cứ mỗi lần đặt bút xuống, tự nhiên tôi thấy rất khó viết vì tôi đã được cụ dạy bảo là sống phải nghiêm túc, cứng cỏi và không để lộ phần tình cảm. Tôi bàn với anh Đàm Trung Pháp, anh ruột của tôi là tôi "có nên viết về Cụ" hay không, anh ấy góp ý liền:- Thì Phán cứ viết đi, anh sẽ viết thêm những phần nào Phán viết còn thiếu. Hai đứa tụi mình viết dùm cho tất cả các anh chị em mình để tưởng nhớ về cụ, OK?Hôm nay, tôi "phá lệ" và viết đại vì biết đâu đấy, ngày mai, vì một lý lẽ gì, tôi không còn có thể viết ra được, thì sao?

Và nếu mai này, tôi không còn khả năng viết lách và nhớ lại những gì mà tôi muốn viết, tôi sẽ hối hận là tôi chưa có cơ hội viết ra những gì mà các anh chị em chúng tôi vẫn hằng tưởng nhớ và hay nhắc nhau về cụ.Bạn bè cùng trang lứa với tôi, cả nam lẫn nữ, thường hay nói với nhau:- Bọn mình thuộc vào "thế hệ sandwich"!Có nghĩa là thế hệ của chúng tôi bị kẹp giữa hai thế hệ cha mẹ và thế hệ con cái.

Thế hệ chúng tôi đã bị đảo lộn giữa hai nền văn hóa Đông và Tây. Hai thế hệ này thật là khác biệt và đôi lúc cũng rất khác biệt với thế hệ của chúng tôi nữa, ấy vậy mà thế hệ chúng tôi phải đóng vai của "thế hệ sen kẽ" để móc nối thế hệ ông bà và thế hệ con cháu với nhau.
Những lúc tĩnh lặng, một mình trong đêm khuya hay khi đi bộ dọc theo bờ hồ, ngoài park, nghĩ về thế hệ cha mẹ của chúng tôi, tôi chỉ thấy thương cảm mà thôi.

Cha tôi "sinh bất phùng thời" và mẹ tôi đã luôn luôn phải đầu tắt mặt tối và lo âu. Hoàn cảnh gia đình của ông nội tôi đã không thể giúp cha tôi được đi học như ý muốn. Theo Nho học thì đã lỗi thời, theo Tây học và chữ quốc ngữ thì đã "hơi già". Cụ phải tự học để trở thành một ông giáo trường làng tại Phúc Yên, Bắc Việt. Tuy chỉ tự học trong vài năm thôi, tiếng Pháp của cụ vững lắm, nhất là về văn viết.

Cụ dạy học rất nghiêm trang và kỹ lưỡng, học trò ai cũng kính phục. Quê nội tôi tại Bắc Ninh nên cha tôi phải đạp xe đạp đi đi về về, mỗi tuần ít nhất một lần, giữa Bắc Ninh và Phúc Yên, có khi phải đi ban đêm nữa. Mẹ tôi ở nhà tại Bắc Ninh để thuê người làm ruộng và chăm nom đàn con còn nhỏ dại.Cha tôi có rất nhiều sách chữ Nho, chữ Nôm, chữ Tây, chữ Quốc ngữ. Thuở còn bé tí teo, thú vui của tôi là lấy sách chữ Nho của bố ra làm đồ chơi vì tôi thích lấy ra và bỏ vào những tờ lá khô được ép giữa các trang sách.

Cha tôi chỉ vui vẻ nhìn và không hề la mắng tôi. Tôi cũng rất thích dở các sách chữ Tây ra để mà xem hình, chữ nghĩa lúc đó thì chưa biết một tí gì! Nạn lụt năm Ất Dậu 1945 đã làm hư hại nhiều sách của cụ và cụ đã phải tốn nhiều thì giờ để "chữa" cho từng cuốn sách.Cha tôi lập gia đình sớm, và vài năm sau khi có con trai đầu lòng thì cha tôi góa vợ. Cha tôi "đi bước nữa" khi lấy mẹ tôi, và hai cụ có thêm bốn trai và một gái.

Anh cả của chúng tôi được gửi lên Hà Nội để học trường Bưởi và được hai cụ cưới vợ cho theo phong tục Việt Nam. Chị gái duy nhất của chúng tôi, cũng theo phong tục Việt Nam hồi bấy giờ, không được cha mẹ cho đi học lên cao và bắt buộc phải ở nhà để trông nom các em trai và công việc đồng áng. Tới tuổi khôn lớn, các em trai của chị rất thương cảm vì chị sinh vào thời buổi và xã hội với quan niệm "cho con gái đi học để chúng viết thư cho trai và về làm dâu người ta, phí của!"Khi anh em trai chúng tôi còn trẻ, nhiều lần, chị tức khí và la chúng tôi:- Chỉ vì tụi mày mà tao phải ở nhà và không được đi học!

Tôi "hứng chí" trả lời chị:- Đi học để chị viết thư cho trai ấy à!Nói xong, tôi chạy cho lẹ, nhưng nếu lỡ mà chị tóm được thì cũng chỉ ăn vài cái củng đầu mà thôi! Bây giờ, chúng tôi đã ở tuổi có con, có cháu, mỗi khi nhắc đên chuyện xưa, tích cũ, chúng tôi, nhất là chị chỉ bò lăn ra mà cười với nhau cho... huề cả làng .

Sau khi em trai út của chúng tôi sinh ra được ít lâu, chiến tranh giữa Việt Minh và Pháp lan tràn đến làng quê của gia đình chúng tôi tại Bắc Ninh, và cha tôi phải mang anh chị em chúng tôi chạy loạn trên Thái Nguyên. Mẹ tôi và em út phải ở lại nhà vì sức khỏe không cho phép. Chạy loạn thì phải chạy ban đêm vì ban ngày, máy bay của Tây trong thấy sẽ bắn chết. Tôi rất buồn ngủ và đói bụng, nhiều lúc ngỗ nghịch tôi đã chu chéo lên:

- Con không thèm đi chạy loạn nữa đâu, Bố ơi!

Tội nghiệp, thế là cha tôi phải cõng tôi mà đi, nếu không cả gia đình chạy loạn sẽ bị nguy đến tính mạng. Bây giờ, mỗi khi nhớ lại chuyên xưa, tôi thấy thương cha mẹ tôi vô cùng. Những hình ảnh và tình cảm này vẫn còn được "stored" trong cái "memory card" của đầu óc tôi:Tôi vẫn trôi theo giòng Định mệnh,Hàng triệu người, sao chỉ thấy mình tôi?Tôi sinh ra giữa lúc bom đạn ngang trời,Người nằm xuống vì bom rơi, vì nạn đói!Những đêm tối, theo Cha tôi đi chạy loạnMẹ ở lại nhà vì vướng bận em thơ.Buổi tối đói, tôi mong mỏi đợi chờ

Hình bóng Mẹ và im lìm tiếng súng.Sau lúc tản cư này, chính tay cụ đã viết chữ bằng bút chì và hai anh em chúng tôi (Pháp, Phán) phải "đồ" (tô) lại bằng bút mực cho đúng nét chữ. Chúng tôi phải viết đâu ra đó, nếu không sẽ bị "thước kẻ đánh vào tay!" Ngoài môn toán đố, cụ còn dạy kèm chúng tôi môn Pháp văn, cụ bắt đọc to và thật rõ từng chữ một. Những năm về sau, khi toàn gia đình chúng tôi đã được đoàn tụ tại Hà Nội, cụ thường đọc dictée cho hai anh em chúng tôi viết.Gia đình chúng tôi được thực sự sống quây quần hạnh phúc tại Hà Nội từ 1952 đến 1954. Di cư vào trong Nam, cha mẹ tôi hầu như tay trắng vì tất cả nhà cửa, ruộng vườn đã để lại ngoài Bắc hết. Năm 1955, thân mẫu của chúng tôi đột ngột qua đời tại Saigon khi mới 50 tuổi.

Anh cả của chúng tôi đã có gia đình và ra ở riêng từ lâu. Chị lớn của chúng tôi phải đi làm tại lục tỉnh để kiếm tiền phụ giúp cho Cụ. Anh thứ của chúng tôi được học bổng học Nông Lâm Mục tại Bảo Lộc. Cha tôi bắt buộc phải trở thành "gà trống nuôi con" chăm nom cho ba anh em trai út chúng tôi tại Saigon.Sau khi thân phụ chúng tôi không còn dạy tại trường Tiểu học Phú Nhuận nữa, cụ được mời dạy Hán văn tại trường Trung học Gia Long vào năm 1957 cũng như dịch sách chữ Hán sang chữ quốc ngữ cho Sở Tu Thư thuộc Bộ Giáo Dục trong những năm kế tiếp. Cụ luôn luôn mặc quần áo ta rất chỉnh tề mỗi khi đi dạy học hay khi ra phố. Mỗi buổi tối, sau khi ăn cơm xong, cụ huấn luyện cho ba anh em trai chúng tôi ngồi xuống bàn mà học và Cụ thường kèm thêm Pháp văn và Việt văn cho chúng tôi.

Cụ còn thuê thợ đóng một cái bảng đen thật dài để cho chúng tôi giải những bài toán và vẽ hình.Trong thâm tâm, cụ luôn luôn mong ước cho các con cháu của cụ biết trọng sự học, phải học hành cho đến nơi đến chốn, và nhất là phải biết trọng luân thường, đạo lý.Mấy năm trước đây, một chị bạn của chúng tôi ngày xưa học trường Gia Long đã cho tôi xem một bức hình chụp chung của các giáo sư dạy trong trường Gia Long hồi cuối thập niên 50.

Trong hình, tôi nhận ra ngay một giáo sư khăn đóng, áo dài: vị này chính là cố giáo sư Đàm Duy Tạo, thân phụ của chúng tôi! Tôi thấy bàng hoàng và sững sờ: cả một thời "hoa bướm ngày xưa" hiện ra trước mắt! Hồi đó một số nữ sinh Gia Long đã hay đến thăm ông thầy dạy môn Hán văn tại căn nhà chúng tôi. Cỡ tuổi của họ và của tôi cũng chỉ "xêm xêm" với nhau mà thôi! Tự nhiên tôi thấy tôi trở về với căn nhà của gia đình chúng tôi tại đường Yên Đổ với cái bảng đen rất dài trong phòng ngoài và thân phụ chúng tôi đang ngồi đọc "chữ Tây" hay chữ Nho.

Thế rồi anh Pháp và tôi đi du học, căn nhà nay chỉ còn có cha tôi sống lủi thủi với chú em út mới vừa lên trung học. Những hình ảnh này không làm sao tôi quên được, để rồi sau khi tôi đã 50 tuổi, trong lúc ngồi chấm bài trước bàn thờ của cha mẹ chúng tôi, tôi đã ghi lại những giòng thơ dưới đây:Con còn nhớ...Năm con mười ba tuổiMột đêm Trung ThuBất thần Mẹ ra đi vĩnh cửuBố gánh chịu thân gà trống nuôi con!Mười chín tuổi, con ra điMáy bay cất cánhBố ở lại...Bạn đời với văn chương chữ nghĩa,

Bần thần thương nhớ con trai.Vì tương lai, sự nghiệpHay vì con vướng mộng giang hồ?Cụ không hề tục huyền. Sau khi anh Pháp và tôi đã xuất ngoại, Cụ chỉ ước nguyện còn được sống thêm vài năm để trông nom cho chú em út của chúng tôi tốt nghiệp đại học, thế là Cụ mãn nguyện lắm rồi!Cụ viết thư đều đặn cho tôi và có một lần,

Cụ đã viết cho tôi: "Nếu Bố giầu có, Bố đâu muốn để hai đứa phải đi du học xa nhà vì Bố nhớ hai đứa lắm!" Đêm hôm đó, tôi lang thang ra bờ biển ngắm về phương trời quê hương xa vời vợi nơi nào để nhớ về cha tôi.Năm 1965, tôi được chính phủ Úc cho vé máy bay về thăm gia đình nhưng chính thân phụ tôi đã gửi điện tín sang khuyên tôi không nên về vì cụ sợ tôi sẽ bị kẹt lại Việt Nam vì những "coups d'etat" bất tử. Sau biến cố Mậu Thân 1968, cụ cũng đã khuyên tôi nên ở lại ngoại quốc mặc dù cụ cũng rất muốn gặp lại tôi

Rồi tôi đi biền biệt sang lập nghiệp tại Canada và không còn hy vọng gì để gặp lại cha già và các anh chị em của tôi nữa. Tới tuổi "tri thiên mệnh" tôi mới thấu hiểu được những cái nhọc nhằn, đơn độc của kiếp "gà trống nuôi con" và những hy sinh gan dạ của cụ chỉ vì cụ thực sự mong mỏi cho tôi được sống an lành tại ngoại quốc trong khi đó hàng ngày cụ vẫn mong thư của tôi gửi về:Cuộc đời ra sao?Con đi vào một thế giới khácKhông người thân bên cạnh.Bố ở nhà canh cánh mong con!Đời thiếu vuông tròn!Trong niềm đau thương của đất nước, tôi gặp lại được cha già, anh em trong lúc mất nước nhà tan vào hồi tháng Sáu, 1975.

Lúc này, cụ đã gần 80 tuổi. Hồi nhỏ, tôi không hề thấy cha tôi khóc, nhưng lần này, cụ đã thật sự khóc, khóc thương đất nước rơi vào tay cộng sản, khóc thương cho các con cháu của cụ còn kẹt lại bên Việt Nam.Sau khi các anh chị em chúng tôi đã được sống ổn định tại Hoa Kỳ và Canada, cụ đã mừng rỡ thấy anh Pháp và tôi trở thành hai nhà giáo theo truyền thống của gia đình họ nội. Cụ thường hỏi thăm tôi về công việc nhà trường của tôi. Cụ chẳng đòi hỏi gì, có chăng chỉ là:- Nếu có thể được, nhớ mua cho Bố mấy cuốn sách chữ Hán và nhất là cuốn tự vị chữ Hán và tiếng Pháp, nghe con!Tôi lên phố Tầu mua biếu cụ một bộ tự điển chữ Hán sau khi cụ đã viết tên bằng chữ Hán cho tôi.

Có lần tôi phải đợi họ đặt mua từ bên Hồng Kông dùm cho cụ. Có một lần tôi thấy một cuốn báo chữ Tầu có nhiều hình ảnh đẹp, tôi hí hửng mua về tặng cụ với niềm vui thú như ngày xưa tôi đã "mong mẹ về chợ" để có quà vậy! Ngày hôm sau, cụ tặc lưỡi và nói với tôi:- Người Tầu bây giờ họ "lãng mạn" thật! Ai lại trai gái mới quen nhau mà chưa chi đã nhảy lên giường liền! Thật chẳng còn có cái lễ nghĩa gì cả!Tôi phải quay mặt ra chỗ khác mà phì cười. Chẳng qua chỉ là tại tôi không biết chữ Hán mà vớ đại ngay một cuốn báo "porno" của dân Hồng Kông!Khi cụ đã gần cửu tuần, sức khỏe sa sút, anh Pháp tôi từ Texas lên thăm cụ tại Montreal, Canada. Anh tôi có xin cụ một đôi câu đối để treo trong phòng làm việc.

Cụ vui vẻ tự mài mực Tầu, cắt hai miếng giấy đỏ dài, miệng lẩm bẩm những lời sắp viết. Tay trái cầm kính "lúp" và tay phải cụ xoay xoay ngọn bút lông ưng ý nhất. Cụ viết chậm lắm và nét bút đã run nhiều. Cụ viết cho anh tôi đôi câu đối lấy từ một bài thơ của Trình Hiệu đời nhà Tống:Vạn vật tĩnh quan giai tự đắcTứ thời giai hứng dữ nhân đồng ý nghĩa rất hiền hòa, nhân ái: hãy bình thản quan sát để mà thấy mọi vật đều tự đâu vào đó, và trong khắp bốn mùa hãy tìm hứng thú mà giao hảo với tha nhân.

Đó cũng chính là lối sống trong suốt cuộc đời của cụ, một nhà nho can đảm, bình thản đã chấp nhận cuộc đời mà mệnh Trời đã định.Giờ đây, tuy thân xác của cụ không còn nữa nhưng cụ vẫn còn sống ngay trên các ngón tay của chúng tôi: những giòng chữ viết của tất cả các anh chị em chúng tôi đều từa tựa giống như chữ cụ đã viết vì chính cụ đã đích thân viết bằng bút chì để cho chúng tôi đồ lại khi anh chị em chúng tôi mới tập viết chữ! Cụ đã không để lại cho chúng tôi tiền bạc nhưng cái di sản quý báu nhất của Cụ để lại cho anh chị em chúng tôi và cháu, chắt của cụ, đó là chúng tôi sống thuận hòa với nhau, trọng sự hiếu nghĩa, trọng sự học hành cho đến nơi đến chốn và cố gắng làm sao sống cho hợp với đạo làm người.Lâu lâu, tôi vẫn thường gặp cụ trong những giấc mơ.

Cụ trông tuy rất già nhưng vẫn còn khỏe mạnh. Khi tôi gặp khó khăn trong những giấc mơ, cụ luôn luôn tự nhiên xuất hiện bên cạnh tôi như để chia sẻ và giúp đỡ cho tôi qua khỏi những giây phút căng thẳng trong đời sống. Cụ sống trong tâm tưởng của tôi và tôi thấy rất nhẹ nhàng và thương yêu mỗi lần tôi nghĩ tới cụ.

GS Đàm Trung Phán
Toronto, Canada
--------------------------------------------------------------------------------

Thứ Sáu, 10 tháng 11, 2006



xin mời !!!

Thứ Năm, 9 tháng 11, 2006

SOME LIKE IT HAUTE

Quý Vị:

Thân mời Quý Vị, nhất là Quý nư~ lưu vào đọc blog "Some like it Haute" vê` Haute Couture do cháu gái tôi "trụ. trì"


http://www.somelikeithaute.com/

http://netmode.vietnamnet.vn/thongtin/2006/06/578226/

http://www.associatedcontent.com/article/23774/julie_dams_some_like_it_haute_a_worthwhile.html

http://www.hachettebookgroupusa.com/authorslounge/articles/2006/january/article22280.html

Julie sẽ lên xe hoa ngày Nov. 11, 2006 tại NY và gia đình chúng tôi sẽ bay sang NY hôm Nov 10 đê? dư. tiê.c cươ'i và trơ? lại Toronto hôm Nov 12.

Julie hiện đang là 1 Senior Editor của People's Magazine sau khi làm việc với Times Magazine 3 năm . Julie tốt nghiệp ngành "Classical Literature" năm 1993 tại Hardvard University với điểm số A-.

Hẹn gă.p lại chiều chủ nhật này.

ÐLX

Thứ Ba, 7 tháng 11, 2006

Suối Mơ

Khe khẽ gió mùa thu về chậm
Ru em một giấc ngủ ngoan hiền
Bằng tiếng ngâm của người thi sỹ
Em ngủ đi , giấc ngủ hồn nhiên

Thoang thoảng vầng trăng đêm sáng
Quyện vì sao vương vấn bờ môi
Hờ khép màn đêm theo tiếng thở
Tiếng thầm thì nhẹ dưới mây trôi

Em ngủ đi , giấc mơ buổi tối
Vầng mi gầy khép hạt thu sương
Tha thiết lời thơ thì thầm giọng
Mơ màng theo dấu vết nghìn trùng

Rồi gửi lòng theo nghìn lá rụng
Cả một vầng trăng biêng biếc thu
Với dấu đời em trong hư ảo
Nửa khối tâm tư bỗng dại khờ

Đông Hòa
25.10.06

Hoa Sữa ... Test

Hoa Sữa Xẹt
http://k53.pbase.com/o4/07/639207/1/56879230.DSC01384_HoaSua_RS.jpg

Hoa Sữa Hoa Sữa của Đông Hòa










http://i10.photobucket.com/albums/a103/lhduong/hoasua1.jpg

Thứ Hai, 6 tháng 11, 2006

Nhớ

Photobucket - Video and Image Hosting

Nhớ
Hương Mai

Trời lành lạnh lá thêm vàng úa
Nắng nhạt nhòa thu gợi nhớ nhung
Da diết buồn heo may lạnh lùng
Tháng mười ngày ngắn hồn thèm nắng

Cuộc tình vừa chớm tim rung nhẹ
Vương vấn trong lòng những đợi chờ
Lời nói từng đêm tha thiết ơi
Êm ru giấc mộng tim mềm yếu

Giờ đây xa cách vài tuần lễ
Ngày tháng chờ mong dài biết bao
Đêm vắng bên song nhìn ngắm sao
Ước thầm anh nhớ người em nhỏ

Anh ơi xin hiểu yêu là thế
Chỉ vắng vài giờ đã nhớ mong
Em đếm từng ngày ..bao đợi trông
Anh về sưởi ấm ...thu đang lạnh

Hương Mai
11/6/06

Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2006

Mo^.t chu't nho*' ve^`" No' .."

On Tue, 8 Jan 2002, Phuong Nguyen wrote:

Hi Nga ,
La^u la('m ro^`i Nga co' nho*` Anh vie^'t mo^.t ca'i gi` cho ca'i
Web site cu?a Nga , nhu*ng anh dda~ kho^ng co`n la`m tho*
vie^'t va(n gi` nu*~a , ho^m nay ddo.c ca^u chhuye^.n nu*~a dde^m
thu*'c gia^.n cu?a Nga vie^'t , anh cho*.t tha^'y hu*'ng la`m ma^'y va^`n
tho* , coi nhu* anh he^'t no*. ro^`i nhe' :-))
Tha^n
Nam Dde^' .

To^i DDa~ ma^'t

To^i dda~ ma^'t tha^.t nhie^`u to^i dda~ ma^'t
To^i ha^.n thu` hai ca'i chu*~ tho*i` gian
To^i cha'n chu*o*`ng o^i ca'i go.i the^' gian
DDa~ cu*o*'p ma^'t nhu*~ng gi` nga^y tho* nha^'t

Nga`y co`n be'to^i so^'ng trong cha^n tha^.t
Khi lo*'n le^n ga(.p toa`n nhu*~ng lo.c lu*`a
Tru*o*'c ma(.t mi`nh ho. chi? co' Da. , Thu*a
Quay lu*ng la.i da'o gu*o*m ddang cho*` sa(?n

To^i ao u*o*'c mo^.t cuo^.c ddo*`i bi`nh la(.ng
E^m a? tro^i nhu* ma(.t nu*o*'c ho^` Thu
Em va` To^i cu`ng ca^'t bu*o*'c ngao du
DDe^? ti`m dde^'n ca'i Thie^n DDu*o*`ng Ti`nh A'i

Ca`ng nghi? la.i ca`ng tha^'y ra(`ng mi`nh da.i
Vi` the^' gian cha(?ng co' mo^.t Thie^n DDu*o*`ng
Ti`m ca^y kim trong ca? mo^.t dda.i du*o*ng
Cho*.t nghoa?nh la.i cuo^.c ddo*`i o^i nga('n ngu?i

Ti`m kho^ng tha^'y nhu*ng va^~n tha^`m an u?i
Sa('p dde^'n ro^`i chi? mo^.t bu*o*'c nu*~a tho^i
Mo^.t bu*o*'c tho^i la` ca? mo^.t cuo^.c ddo*`i
To^i cho*.t hie^?u , mi`nh Da~ Tra`ng se ca't

Trong lo`ng to^i ca? mo^.t tro*`i tan ta'c
U*o*'c chi mi`nh ddu*o*.c ca'i ma'y tho*i` gian
DDe^? be' hoa`i trong lo`ng me. cu*u mang
DDu*`ng mo*? ma('t cha`o do*`i nhu* to^i dda~ !

Nam DDe^' Jan, 2002 .

Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2006

THU


THU,
Người lên ngựa,kẽ chia bào,
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san
Dặm hồng bụi cuốn chinh an
Đưa người khuất nẽo mấy ngàn dâu xanh
Người về , chiếc bóng năm canh
Kẽ đi, muôn dặm một mình xa xôi
Vầng trăng ai xẽ làm đôi ?
Nửa in gối chiếc,nửa soi dặm trường

NGUYỄN DU
( Đoạn trường tân thanh )

Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2006

TÀO LAO TRI THIÊN MỆNH


TRUYỆN CỔ TÍCH VỀ

TÌNH YÊU

Sáng nay trời nắng to nhưng khá lẠnh, khoảng 1 độ C. Lãng Xẹt mặc quần áo cho ấm rồi rời nhà đi bách bộ. Dọc đường lá vàng, lá đỏ rơi theo từng cơn gió, thật là đẹp tuy hơi lạnh mỗi khi có gió. Lãng Xẹt chợt nhớ tới các bác “còn son trẻ” đang còng lưng cầy ruộng làm Xẹt xương quá là xương, lạnh cóng cái ... xương sườn chua ngọt! Someone has to work and Xet has to walk himself and ...wok his dog :-))) ! Trong niềm thương sót đó, Lãng bèn xẹt vào 1 hiệu MacDonald mà ăn brunch. Nhâm nhi một hụm cà phê và thong thả bỏ một miếng French Fry vào miệng, Xẹt lôi trong túi lấy giấy và bút ra để ghi ghi, chép chép đôi dòng. Nghĩ tới việc các Bác gái và KQÐ bàn đi, bàn lại về Tình Yêu làm Xẹt chớp mắt như súng liên thanh, tim đập thình thịch và réo lên như cái jackhammer của dân Công Chính đang sửa đường vậy . LX phải đứng lên thở ra, hít vào vài phút để tự chủ cho qua cơn “hyper”. Sau khi đã tịnh tâm được vài phút, Xẹt mỉm cười vu vơ rồi bắt đầu viết.

Truyện kể rằng:

Ngày xửa, ngày xưa có một anh chàng tên là ... Lãng Xẹt. Số phận chàng Xẹt hay... lẹt đẹt về tình duyên nên anh ta nghĩ tới chuyện vào am để tu tiên theo lời khuyên của mấy người bạn chân tu, tay viết như Thích Qua Ðường, Thích Hoa Nhài, Thích Nhóm Lửa ...LX quyết tri kiếm thầy để học cách tu tỉnh cuộc đời những mong các sao quả tạ sẽ rơi sang đất người ta thay vì rơi trên cái đầu lãng xẹt của Xẹt.

Trong am, sư phụ của Xẹt đã chỉ dậy cho đệ tử làm sao sống cho an nhàn để tránh khỏi cái stress hùng hục trong lúc đi mần, kiếm cơm, kiếm gạo, mua xăng, có đào … và LX đã học được câu này của sư phụ:

“Ði để mà đi, chứ không phải là đi để mà đến!”

LX bỗng thấy tỉnh cả người vì từ xưa đến nay, Xẹt luôn luôn muốn “đến” ngay cả trước khi “đi”! Xẹt dzung đùi, thấy hết cả “lãng” lẫn “xẹt”! Anh chàng bèn hoạch định ngay cái kế hoạch theo cái kiểu “Strategic Planning” của người Âu Mỹ: “Nếu mà mình thích người tên A, thì mình cứ rủ người tên A đi chơi nhưng chớ đi tới cái Tòa Thị Chính (để ký giấy ấy mà!), đi thì ta cứ đi nhưng mà không đi đến, you hear me, LX?”

Sau khi ra khỏi am, Xẹt đi gặp ngay bạn bè để ăn uống và trò truyện vì Xẹt đã khám phá ra cái “bí kíp” của đời Xẹt! Dĩ nhiên là Xẹt nhà ta không quên chia xẻ với bạn bè câu :

“Ði để mà đi, chứ không phải là đi để mà đến!”

Sau khi cụng ly xong vài hụm diệu đế ngâm tắc kè, mặt mày Xẹt hết xanh lè, Xẹt bèn “họa” ngay như thế này:

“Yêu để mà yêu, chứ không phải yêu để mà lấy!”

Mấy chàng tới tuổi tri thiên mệnh bèn la làng:

“Dzô, Dzô! Kíu bồ cho tụi tôi dzới!”

Xẹt thấy phơi phới trong người vì đã có người hiểu Xẹt, bỗng một anh bạn tươi cười dành ngay cái microphone, không phải là để hắn hát Kara thì sẽ Ô Kê nhưng anh chàng tuyên bố (không mấy…Ô Kê):

- Xin “họa” với đằng ấy phần đối này của tớ:

“Lấy để mà lấy, chứ không phải lấy để mà yêu!”

Trời đất, Quỷ thần ơi, mấy chự trên 5 bó bèn vỗ thùng nước lèo bùng bục, rất khoái chí mà cười to như vỗ cái thùng tô nô vậy . Chỉ tội anh chàng “lấy đại/lấy dại” kia, sau khi “tuyên bố cái cương lĩnh tình yêu” bèn quay sang phía bên phải, nhìn ngay thấy ngay Bà Cai của anh ta đang muốn “sửa sai” (hay “sửa đúng”) anh chàng ... Ðức Lăng Quăng .

Tiệc tan, “phe ta” (phe liền ông ấy mà) ra về trong lo sợ và hồi hộp. Chàng LX cũng biết thân, biết phận phải “thăm dò” Bà Cai Tập Sự trong khoảng một thời gian rất là yên lặng, yên lặng đến căng thẳng, giống như hồi “Cold War” giữa Nga và Mỹ vậỵ!

Vài hôm sau, anh chàng có “họa” kia gọi điện thoại cho LX khi họ đang ở trong phòng làm việc:

- Ðằng ấy làm hại tớ, vì cái câu “họa” mà đời tớ đang gặp “họa” đây này ! Tớ quá “ếch xai” (excited) nên “cóc nhớ” là tớ đang có “Chính Phủ” bên cạnh nên tớ cứ “họa” đại! Thật là tai họa đang đến với tớ! Mấy bữa nay, tớ bị bỏ đói: “người dân” không được “chính phủ” đoái hoài tới nhất là trong các bữa ăn. Tớ đói bụng đòi ăn thì nàng nhẹ nhàng nói rất ngọt ngào:

“Yêu để mà lấy, chứ không lấy để mà hầu ăn!”.

Nói xong, ngài an nhiên tự tại mà ngồi xuống coi ... phim bộ tình cảm Hàn Quốc. Tự nhiên tớ cảm thấy như tớ đang là một nhân vật chính trong phim tình cảm mà đói bụng của năm Ất Dậu 1945 đó vậy!

Anh chàng bạn này của Xẹt sau đó trở thành một ... Yêu Tinh vì anh ta đã trở thành rất tinh tưòng về vấn đề ăn, nói, đói, no.

Lời Lãng Xẹt:
Thế mới biết ...

Tình yêu rất là quan chọng,
Yêu không xong, bụng đói dài dài!

Falling in love,
Watch out for stomach sorrows!

ÐLX

Nhạc : Bên Ni ... Bên Nớ

Nhạc cuối tuần





Chúc quý anh chị cuối tuần vui vẻ.



PS : Gởi về Bên Nớ :))

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2006

Bắc Nam

Bắc Nam

Bắc than Gầy thì Nam bảo Ốm
Bắc cáo Ốm, Nam khai Bịnh hay Ðau
Bắc Cuốc nhanh, Nam Ði bộ mau mau
Bắc bảo Muộn thì Nam cho là Trễ
Nam Mần sơ sơ Bắc Nàm nấy nệ
Bắc Lệ trào Nam Chảy nước mắt ra
Bắc nói Úi Chà, Nam kêu Ui Da
Bắc Bước vào kia, Nam Ði vô trỏng
Nam kêu Vạc Tre, Bắc là Cái Chõng
Nam Trả Treo, Bắc Lý Luận ngược xuôi
Nam biểu Vui Ghê, Bắc nói Buồn Cười
Bắc chỉ Thế Thôi, Nam là Vậy Ðó
Nam làm Giỏ Tre, Bắc đan cái Rọ
Nam Muỗng cà phê, Bắc gọi cái Thìa
Nam Muỗng canh, Bắc gọi cái Cùi dìa
Nam Ði tuốt, thì Bắc Lìa xa mãi
Nam Nói Dai, Bắc cho là Lải Nhải
Nam kêu Xe Hơi, Bắc gọi Ô Tô
Nam xài Dù, thì Bắc lại dùng Ô
Nam Ði trốn, Bắc cho là Lánh mặt
Nam la Hơi Mắc, Bắc là Khá Ðắt
Nam Mần Ăn, thì Bắc cũng Kinh Doanh
Nam Chối Lòng Vòng, Bắc bảo Dối Quanh
Nam biểu Từ Từ, Bắc khuyên Gượm lại
Nam Ngu Ghê, còn Bắc là Quá Dại
Nam Sợ Ghê, Bắc thì Hãi Quá đi
Nam Nói Gì ? Bắc hỏi Dạ bảo chi
Nam kêu Trúng Lắm, Bắc bàn Chí Phải
Bắc gọi Thích ghê, Nam kêu là Khoái
Bắp Nam kêu hái, Bắc bảo Vặt Ngô
Bắc thích cứ Vồ, Nam ưng là Chụp
Nam rờ Bông Bụp, Bắc vuốt Tường Vi
Nam nói: mày đi ! Bắc rên: cút xéọ
Bắc bảo: cứ véo ! Nam: ngắt nó đị
Bắc gửi phong bì, bao thơ Nam gói
Nam kêu: muốn ói, Bắc bảo: buồn nôn !
Bắc nói tiền đồn, Nam kêu chòi gác
Bắc nói khoác lác, Nam bảo xạo ke
Mưa đến Nam che, gió ngang Bắc chắn
Bắc khen giỏi mắng, Nam nói chửi haỵ
Bắc nấu thịt cầy, Nam chê thịt chó
Bắc vén búi tó, Nam bới tóc lên
Anh Cả Bắc quên, anh Hai Nam lú
Nam: ăn đi chú, Bắc: mời anh xơi !
Bắc mới tập bơi, Nam thời đi lội
Bắc đi phó hội, Nam tới chia vui
Bắc kéo xe lôi, xích lô Nam đạp
Bắc bảo cao to Nam cho là lớn
Ðùa mà không thật, Bắc bảo là điêu
Giỡn hớt đã nhiều, Nam kêu là xạo
Nam thời mập bạo, Bắc bảo béo ghê
Bắc bảo sướng phê, Nam rên đã quá !
Bắc hay đi phá Bắc đả bằng gươm
Nam chọc bị lườm, kiếm Nam, Nam thọt
Bắc ngồi bia bọt, Nam nhậu lade
Bắc bùi bùi lạc rang,
Nam thơm thơm đậu phụng
Nam tròm trèm ăn vụng, Bắc len lén ăn vèn
Nam toe toét "hổng chịu đèn", Bắc vặn mình "em chả"
Bắc giấm chua "cái ả", Nam bặm trợn "con kia"
Nam chửi "tên cà chua", Bắc rủa "đồ phải gió"
Nam nhậu nhẹt thịt chó, Bắc đánh chén cầy tơ
Bắc vờ vịt lá mơ, Nam thẳng thừng lá thúi địt !

Thứ Tư, 1 tháng 11, 2006

Khát Vọng Thu

Mùa thu lại về , những bóng mù bắt đầu trắng trên đường phố bình minh . Lác đác những chiếc lá vàng theo ngọn heo may chậm đến rải đầy lối , trôi đầy trên thảm cỏ đậm sương. Giữa lòng thoáng miên man theo nỗi nhớ đến vào theo những kỷ niệm thật êm đềm ….

Ngày ấy cũng độ thu về , trong cái không khí trầm tỉnh tôi cũng đến đây , đứng trên thảo nguyên này bên em vang những tiếng cười . Những suy nghĩ thoáng qua bóng dáng em nho nhỏ ngồi trên cỏ tay hứng từng giọt nước đọng , tôi nghe hồn mê mẫn , bao nhiêu ấy có lẽ cũng đủ để làm cho tôi nghe bâng khuâng trong không gian giữa thời tiết lạnh lẽo .

Êm ái làm sao tiếng gọi mùa thu , ngày tôi có em và tình yêu tuyệt diệu , trong tay nụ hồng mơn mỡn của bờ môi và tiếng đập của trái tim .Thật nhẹ nhàng những hơi thở nóng phảng phất theo đôi má lún đồng tiền , giọng em cười rộn rã vang trên đồi , và cơn gió heo may của mùa thu cuốn vào xa xăm . Thật chậm tôi khoác vai em bước về trên đường vắng , nghe thấy dáng của tình yêu vừa đủ mênh mang tâm hồn …..

Chợt nhớ về Đà Lạt , về con đường đầy những tán thông , có lẽ mùa thu nơi đây không bằng Hà Nội nhưng cũng đủ làm cho con người có một tình cảm sâu đậm , và có lẽ trong tôi với em cũng gắn liền những kỷ niệm khó quên ở nơi đây , hồi ức mơ màng và cũng không rõ ràng tạo nên một khối không gian hằng vết trong tim óc, có thể vì trong cảm nhận của chúng tôi đó là một mùa thu mà chúng tôi vừa quen nhau ….mà lời thì không diễn tả hết .
Em ơi ! ….. Tôi khẽ miệng lẩm bẩm , bây giờ mùa thu Hà Nội ra sao em nhỉ ! Có còn những chiếc lá bàng rơi , chùm hoa sữa trắng …… dạo ấy , hoa sữa nở đầy , tối nào khi bên nhau đi dạo trên phố cùng em hít thở không gian nồng nàn hoa sữa của mùa thu . Hoa sữa có lẽ không ở đâu được chờ đón như ở Hà Nội. Mùi đậm đặc khi độ thu về từng cơn gió heo may se lạnh pha loãng hương và mang đi khắp nơi làm không gian tràn đầy hương sắc mùa thu . Có lẽ không gì thú vị bằng là ngồi ở một vỉa hè bên hồ , trong một không gian yên tĩnh của màn đêm im vắng chỉ thoảng mùi hoa sữa là nồng nàn .
.
Có phải chăng vào mùa thu những cảm xúc thường là không nói được …… thoáng trong tôi một câu hát chậm nhẹ của bài Mùa Thu Cho Em của Ngô Thuỵ Miên hay bản nhạc Mùa Thu Chết của Phạm Duy , trầm buồn là lãng mạn . Ngoài kia mùa thu của loài hoa cúc vàng ối vẫn còn đọng lại đâu đó trên những khu vườn kiểng , từng cánh mỏng rơi đầy trên luống cuốn bay theo triền gió .

Buổi sáng những cánh hoa sữa vung vãi khắp nơi ….lũ trẽ nô đùa bên nhau hốt tung lên cao vương trên tóc ngai ngái mùi khô héo ….trên kia bầu trời xanh ngát và mùa thu vẫn đang ở nơi đây . Ôi , những hoài niệm mùa thu không hề dứt đem nhớ thương , một thoáng tiếc nuối , bồn chồn vì mùa thu đi qua vĩnh viễn khộng hề trở lại . Đem đến những ngày vui buồn trong kỷ niệm buồn , những day dứt trong lòng như vừa nhớ dáng ai

Bầu trời vẫn xẩm và mây bay trên cao , những chiếc lá trôi theo cơn gió nhẹ giữa hai hàng cây …. một màu vàng hun hút , cứ như thế tôi chậm ngồi để nghe nhớ, để nghe thương và rơi dòng sầu muộn . Trước mắt một khoảng trống của tâm hồn dường như nhạt nhòa không rõ ràng , tôi tự hỏi mình đã bao năm da diết với mùa thu , nhưng dường như không có câu trả lời và có lẽ ….có lẽ đời là định mệnh đem cho tôi một khát vọng …..khát vọng về một mùa thu ………

Đông Hòa

01.11.06

Tình Thu Vỹ Dạ

Hôm nay thu về thôn Vỹ Dạ
Lá rơi theo mắt vàng gốc đa
Kia trăng sáng từng tia thanh khiết
Suối ngọc ru theo bóng sao xa

Gió vẫn thổi , chừng mây se lạnh
Hương Giang buồn về nhẹ chảy quanh
Vườn tình ngây ngất người thiếu nữ
Xõa tóc bên hiên rửa bóng trăng

Nghe nguyện ước một đời xuân sắc
Trong giấc mơ rắc lối nghìn hoa
Một niềm mong thuyền chung lối mộng
Giữa mùa thu Thôn Vỹ đêm tà

Đông Hòa
01.11.06

Thứ Hai, 30 tháng 10, 2006

Tie^'p theo VN the^' ky~21



Ta^m su*. Ha(`ng Nga

Ta(.ng ai cu`ng ta^m su*.!!

Cha(?ng co' mu`a Xua^n ...

Co' ai bie^'t tre^n ddo*`i chi? mi`nh to^i
Kho^ng co' Xua^n cha(?ng bie^'t Te^'t bao gio*`
Ho. vi` to^i the^u de^.t va.n va^`n tho*
To^i ca`ng ddo.c ca`ng nghe lo`ng nu*'c no*~

To^i chi? de.p khi Tra(ng tro`n mu*o*`i sa'u
Te^'t cu?a to^i... ra(`m ..tha'ng ta'm thie^'u nhi
Tho*`i gian qua to^i lo*~ ca? xua^n thi`
Te^'t Nguye^n DDa'n , Ha(`ng Nga dda^u ??.. ai nho*' ???

No*i Cung Qua?ng rie^ng mi`nh to^i than tho*?
DDu*o*`ng ti`nh duye^n sao va^?n mi.t mu` kho*i
Ai cu~ng khen , ba?o to^i dde.p tuye^.t vo*`i
To^i dda~ cha'n la`m bu*'c tranh muo^n thuo*?

Ki`a tra^`n the^' bao nhie^u ngu*o*`i ho*'n ho*?
DDo'n xua^n ve^` tra`n nga^.p tie^'ng cu*o*`i vang
Ngo.c Hoa`ng o*i sao con pha?i lo*~ la`ng
Cho^n nhan sa('c va`o no*i kho^ng a'nh sa'ng !!!!

Bao trie^.u na(m to^i va^?n hoa`i mo^.t da'ng
To'c tha^.t da`i ngo^`i du*o*'i go^'c ca^y dda
Cho*` mong ai ca? mo^.t da~i nga^n ha`
Ngu*o*`i trong mo^.ng muo^n ddo*`i hoa`n a~o mo^.ng

Ba.n co' bie^'t to^i so^'ng trong vo^ vo.ng
DDe.p la`m chi tie^n nu*~ cho^'n Thie^n cung
Tra'i tim co^i na`o dda~ mo^.t la^`n run ...
DDo^i mo^i mo^.ng chu*a mo^.t la^`n tho^?n thu*'c

Va^ng ba.n a. to^i so^'ng va`o ky' u*'c
Nho*' nga`y xu*a to^i co`n o*? the^' gian
Co' ca^y dda chu' Cuo^.i tie^'ng cu*o*`i vang
Khi ti?nh gia^'c tha^'y mi`nh no*i cung Qua?ng :-((((

Nam DDe^' .

Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2006

Nỗi Lòng Sau Cuộc Chiến

Sau cuộc chiến này em thành quả phụ
Đầu quấn khăn tang khi chưa mùa thu
Lặng lẽ ngồi nghiêng miệng ru con ngủ
Giấc ngủ hãi hùng trong mộng ngây thơ

Ôi , tháng ngày xưa mang dấu ngục tù
Dấu tình sầu ngủ yên trên cát khô
Trên bờ môi mà em vừa đang khóc
Nghe đời tiếc nuối nỗi niềm ưu tư

Hỡi người ! Ngày thương nhau trong giấc mơ
Có tìm thấy chăng dĩ vãng xưa bơ vơ
Để rồi nghe nửa lòng một lần chết
Giữa mùa hạ vàng khói lửa mịt mù

Chấp tay cầu xin người giấc thiên thu
Sẽ quên tháng hạ chìm trong khói mù
Những ngày xưa của một đời chinh chiến
Đã qua bao năm nguôi vết hận thù

Đông Hòa
29.10.06

Bắc Đẩu --Anh Hùng Ít Được Nhắc Đến

chiếc quan tài đóng vội liệm thi hài Đại úy Thiết giáp Nguyễn Ngọc Bích chở trên chiếc thiết vận xa M.113 trở về hậu cứ. Không ngờ chiếc quan tài bị đạn pháo của cộng quân Bắc Việt bắn nát đến ba lần. Nhật Trường Trần Thiện Thanh đã mượn danh xưng truyền tin trên chiến trường của Đại úy Nguyễn Ngọc Bích đặt tên cho nhạc phẩm là “Bắc Đẩu”:
“Người tên Bắc Đẩu chết trận La Vang,
liệm xác ba lần Ngọc Bích cũng tan

Photobucket - Video and Image Hosting












Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2006

VN thế kỷ 21 - Ai Cần Xe Tải ?

Xin gửi đến các bác một vài hình ảnh của quê hương VN vào thế kỷ thứ 21.
Sinh động - Sáng tạo - Hồn nhiên - Thiếu thốn - Chịu đựng - Thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Where there's a will, there's a way.
Xin double-click vào hình để xem lớn hơn.

Mo^.t ta^'m tranh


Gởi đến các Bác bức ảnh co”” tên “” VÔ NGÔN “” .
ĐL