Thứ Tư, 10 tháng 1, 2007

MƯỜI THƯƠNG






NẺO VỀ


Thương tặng Áo Tím GL: Bà Mối PTG và bạn đời DBN



... " Nợ nần đời cơm áo,
Trả lại kiếp phù du !" ...

Em thương ,

Mấy hôm nay, mỗi lần lái xe trên xa lộ, anh thường nghĩ dến Em . Những lần mình nói chuyện với nhau, anh không thể diễn tả được những gì thực sự chứa đựng trong đáy lòng, cho nên anh tạm mượn đôi giòng để gửi đến Em, một tri kỷ mà anh đã quen biết tự kiếp nào .

Từ nhà đến trường, anh lái xe ít nhất mỗi ngày cũng phải một tiếng rưỡi cả đi lẫn về . Anh rất cảm động khi nghe Em nói là Em lo và thương cho anh phải lái xe xa nhất là vào mùa đông của xứ tuyết Canada này . Thú thực là những ngày đầu, anh cũng thấy ngại ngùng vì xe cộ quá đông , nhất là vào lúc tan sở . Anh đã thường hay phải nhìn đồng hồ vì anh rất sợ bị chậm trễ do một thói quen của nghề nghiệp . Anh thích nghe nhạc cho quên đường dài, nhưng có nhiều lúc những âm thanh trong xe làm đầu óc anh mệt mỏi : anh chỉ muốn được tĩnh lặng để đầu óc được thảnh thơi, nhất là sau những giờ làm việc . Anh không muốn phải nghe bất cứ một âm thanh nào, ngay cả các nốt nhạc . Anh tắt nhạc, vừa lái xe vừa đếm theo hơi thở và chỉ chú trọng tới xe cộ xung quanh anh . Anh thấy dễ chịu hơn và trong cái thư thái đó, anh thấy rằng cuộc đời ở miền Bắc Mỹ này, lúc nào mình cũng phải bận tâm về công ăn việc làm, nhà cửa, gia đình ... mà quên mất đến chính bản thân mình . Một nhà thơ bạn anh đã viết :

" Nợ nần đời cơm áo
Trả lại kiếp phù du! "

Đó là tâm trạng anh trong lúc thở ra, hít vào này . Những âm thanh, tiếng động từ TV, radio, điện thoại ... đã gián tiếp làm mình phải sẻ trí, cho nên đến bây giờ, cứ mỗi lần vào xe, tự nhiên anh thèm khát có được cái im lặng riêng biệt để được tĩnh tâm nghỉ ngơi bằng cách lặng lẽ đếm theo hơi thở của mình . Anh muốn được sống với chính anh, không phải bận tâm vì bất cứ điều gì ; xe cộ bên cạnh có chạy quá lẹ cũng chẳng còn làm phiền anh nữa .

Thế rồi một hôm, tự nhiên đầu óc anh nó bực dọc không muốn phải bận tâm ngay cả trong việc đếm hơi thở . Anh ngưng đếm và chỉ lắng theo hơi thở mà thôi . Anh thấy thư thái , nhẹ nhõm hơn vì cả thân lẫn tâm được nghỉ ngơi trong khi đó tâm hồn anh không còn "bay bổng ở một nơi nào" như những năm tháng về trước . Anh đã có được những giây phút thảnh thơi cho tâm hồn vì anh đã ngăn chặn được những phiền muộn, bực tức, lo âu, vội vàng...Trong anh chỉ còn cái tĩnh lặng cho tâm và trí . Những giây phút trên cái xa lộ này bây giờ đối với anh, nó rất quý vì nó cho anh cơ hội để tìm hiểu con người thực sự của chính anh và để phân tích cuộc đời chính xác hơn vì anh không còn bị những ảnh hưởng quay cuồng của cuộc sống sáo trộn mình nữa .

Anh còn nhớ, chỉ vài tháng trước, trên cái xa lộ này, lúc nào mình cũng phải thấy vội vàng, hầu như mình không có đủ thì giờ để sống và chưa làm tròn trách nhiệm của mình .

Ngày hôm nay, hoàn cảnh nội tâm của anh đã thay đổi : cái thúc dục phải coi đồng hồ, tới nơi cho đúng giờ, xe cộ đông đúc , phiền muộn , lo âu....đã lắng xuống . Mà anh đến trường , chỗ họp hay về đến nhà lúc nào mình cũng không hay . Anh thấy được an nhiên tự tại hơn và nhất là anh không còn thấy mệt mỏi trong người nữa .

Đã bao nhiêu năm tháng, anh cứ phải vướng bận trong đầu óc với nhiều câu hỏi : "Tại sao?" và những khắc khoải của cuộc đời .

Có những đêm khuya trằn trọc trong 4 bức tường condominium

...
Đêm đã vào khuya
Tôi trằn trọc
Trong căn phòng cao ốc
Thành phố lặng im
Trong cái tĩnh mịch của một đêm hè .
Những ngọn đèn vàng ngoài phố
Nhiều như những vì sao
Trong bầu trời vũ trụ .
Một mình tôi ngồi
Đối diện với cuộc đời ...


Có những đêm đầu óc mệt mỏi mà ngủ cũng chẳng được, anh lái xe tới giáo đường để cố kiếm ra cái tĩnh tâm và câu trả lời của những câu hỏi "Tại sao ? "

....
Tìm đến giáo đường
Buổi sáng tinh sương
Lòng con vấn vương
Cuộc đời vô thường
Con người ngoại đạo
Xin vào giáo đường .....

Có những cảm giác vội vàng , xa vắng

..
Những ngày sống vội trong công việc ,
Lẩn trốn thời gian , tránh rỗng không .
Những đêm đi họp trên đường vắng ,
Chợt thấy đời mình tuyết lạnh băng ........


Có những lần nhớ thương con

.... Con tôi khôn lớn giờ xa chúng ,
Con có biết không: Bố bận lòng ! ....


Những cảm nghĩ này đã là những bạn đồng hành của anh bắt anh phải suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời và cũng nhờ vậy mà anh đã có cơ hội để trở về và đối diện với chính con người anh . Mặc dù là anh chưa có được những câu trả lời thỏa đáng cho những câu hỏi "Tại sao?", anh tự cảm thấy là những suy tư , rằn vặt đều tự mình mà ra hết .

Có vài lần, nửa đêm tỉnh giấc một mình sau cơn cảm cúm, tự nhiên anh thấy cái sống và cái chết rất gần nhau . Anh thấy rõ là những lúc như lúc này chẳng khác gì lúc anh lâm chung vì anh hoàn toàn bị cô lập . Bạn bè , gia đình, tiền bạc....đều bó tay không thể giúp gì cho mình được hết . Chỉ một mình mình phải đối diện, một mình mình biết, một mình mình hay, một mình mình phải ra đi ... Tự nhiên anh tự cảm-nhâ.n-thấy : " Có gì đâu ! " và bình thản chấp nhận cái - sống - cái - chết vì anh đã "khám phá " ra là hầu như mình đã quen biết sự ra đi này từ lâu , chẳng khác gì một chuyến đi xa một mình !

Sống lâu một mình, có lúc anh tưởng sẽ phát điên lên mất vì những nhớ thương con của anh , những rằn vặt , những cảm giác đơn độc...nhưng rồi anh cũng quen đi và dần dần anh thấy thích cái không khí tĩnh mịch xung quanh anh . Thật ra cái tĩnh mịch của môi trường xung quanh chỉ là một trong những phương tiện để đưa đến cái tĩnh lặng của tâm hồn mà thôi . Anh đã kiếm ra cái tĩnh lặng thân tâm của anh ngay trong cái ồn ào xa lộ của thành phố . Những cảm giác xa xôi, hồn vời vợi, mệt mỏi và hùng hục làm việc để trốn tránh cuộc đời ....đã hầu như vắng lặng trong anh . Các buổi họp nhà trường đầy căng thẳng về ngân quỹ cho phân khoa, những đụng chạm thực tế cuộc đời , những "messages" trong điện thoại , những "deadlines" ..... không còn làm cho anh phải sáo trộn nữa . Anh đi tìm thời giờ rảnh rỗi cho chính anh : anh thích đi tản bộ trên bờ hồ , trong công viên , trên các hành lang nhà trường để sống với chính anh . Anh đã có được những giây phút tuyệt vời cho cả thân lẫn tâm .

Anh thấy vui vẻ chấp nhận những gì đã xẩy ra và không còn bận tâm đến quá khứ, tương lai

...
Đời địa ngục
Đã trôi qua
Đời mặn mà
Trong làn gió ...


Anh đã , đang và sẽ có rất nhiều cơ hội để hấp thụ được cái hay , cái đẹp của thiên nhiên và nhân loại . Đồng thời anh còn được thừa hưởng những nét đẹp của cội nguồn Việt Nam . Qua những biến đổi , thăng trầm của cuộc đời , anh đã tìm thấy được chính con người anh .

Hãy cùng anh, an nhiên kiếm ra đường ta đi cho trọn kiếp người !

Em thương , ... NẺO VỀ ... là đây !


Đàm Trung Phán
Nov 98
Toronto , Canada

( Trích từ Đặc San Gia Long Toronto , 1999 )



13 nhận xét:

Hương Mai nói...

Sáng Nay Trời Trở Lạnh
HM

Sáng nay trời trở lạnh nơi nầy
Cái rét đầu đông thấm buốt vai
Tiếng nhạc trong xe buồn rũ rượi
Cô đơn chợt đến ...mắt cay cay

Con đường sao bổng thấy dài quá
Lạ nhỉ !!!! ngày thường đâu thấy xa
Có chút gì đây ...dường khác lạ
Vu vơ buồn đó phải không ta

Từ những đoạn đường từng bước qua
Giờ gom kỷ niệm nhớ gần xa
Có tình chợt đến đi rất vội
Cũng có những tình vẫn thiết tha

Sáng nay trời trở lạnh đây rồi
Quạnh vắng mình tôi hồn nỗi trôi
Chỉ có riêng mình cùng tiếng nhạc
Đường dài hay tại đang đơn côi ..

HM
1/11/07
Tặng anh ĐLX

Ðồ Lãng Xẹt nói...

LANG THANG

Tôi ngồi đối diện với tôi,
Tôi ngồi suy ngẫm về đời:
Bao nhiêu năm trời
Nghe nhiều rằn vặt
Nhìn nhiều cái nhăn mặt khó coi!

Ban đêm tôi ngồi chấm bài,
Thả hồn vào thế giới riêng tư.
Ở nhà, nhiều khi tôi đi trong sương mù.
Nơi trường tôi dậy,
Tôi ở cương vị một ông thầy tu,
Thầy trò, bè bạn khoẻ ru.
Học trò tôi một lũ
Da vàng, da trắng, da đen .
Chúng hỏi Thầy từ bài học nhà trường
Đến những kinh nghiệm ngoài đời.
Thầy trò nói nói, cười cười.

Chúng làm tôi sống lại
Những ngày Đại Học New South Wales.
Đời tôi lăn lộn cũng nhiều
Và tôi đã khôn lớn
Trong cái Hoang Dại cô liêu.
Có những buổi chiều,
Những đêm nhớ người yêu
Mà Trời sinh ra mỗi người mỗi ngả.
Tôi lang thang buồn bã
Nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ,
Nhìn những tảng đá.
Hai đứa đã nhiều đêm
Ngồi trong gió lạnh
Em đã hát bên tôi trong sương đêm.

Đời là thế nào, Em nhỉ?
Hai đứa chúng mình
Đã là Ông nọ, Bà kia!
Sướng chăng Em?
Riêng tôi...
Vẫn im lặng trong điệu nhạc Dĩ Vãng,
Thả hồn ra ngoài cuộc đời
Lang thang
Trong Vũ Trụ
... Chơi vơi !

Nguyễn Đàm Duy Trung
Canada Remembrance Day,
November 1991.


Xin giao cảm với HM bài thơ này viê't đã lâu lắm rồi khi tôi còn rất "lang thang" trong cuộc đờị

ÐTP

Hương Mai nói...

Cám ơn anh ĐLX đã giao cảm dzí HM về cái thời rất "Lang Thang " của anh .
Mến
HM

Hương Mai nói...

Chờ Mãi Mùa Đông
HM

Em đã chờ anh từ cuối hè
Mùa thu nhìn lá rớt ngoài hiên
Đếm từng chiếc lá từng mong đợi
Mơ uớc vòng tay anh ấm êm

Lá giờ rụng hết cành khẳng khiu
Buồn chiếm hồn em vào những chiều
Gió lạnh làm tim thêm buốt giá
Biết rằng anh đã chẳng còn yêu

Đông đã vài tuần rồi đó anh
Mưa thường hay đến lúc tàn canh
Chấp chờn giấc ngủ nghe mưa đổ
Bóng tối chung quanh ...lệ ngỡ ngàng

Gởi đến anh vành môi úa màu
Màu son phai nhạt đã từ lâu
Yêu anh mãi mãi yêu anh mãi
Dù mắt quầng thâm ...tựa vực sâu ....

HM
1/11/07

Ðồ Lãng Xẹt nói...

HM:

Siu mờ buồn thiu dzậy cà?

Cheer up, there is life after crises!

Xẹt tui có đôi lời cùng HM và Quý Vị:

Có một khoảng thời gian trong thập niên 90, số mạng (karma) đã đưa đẩy tôi vào nhưng đổ vỡ mà tôi chẳng phải là “thủ phạm” . Nơi trường tôi dậy, nhà trường vì không có đủ ngân quỹ hang năm đã bắt buộc phải tuân theo lệnh của chính phủ tỉnh bang Ontario cắt bỏ một số chương trình (college programs), trong đó có chương trình mà tôi trông coi trong nhiều năm. Cái program này là “đứa con tinh thần” (my baby) mà tôi đã hằng săn sóc từ các môn học (academic subjects) đến thâu nhận sinh viên (recruitment) … Nhìn “đứa con tinh thần” chết dần, chết mòn ngay trước mắt mình, tôi thấy thẫn thờ, thương sót, mệt mỏi … Nhưng tôi còn may mắn là nhà trường còn giữ lại trong khi đó vài đồng sự của tôi phải bị bắt buộc về hưu non.

Buổi tối, về đến căn phòng, tôi thấy trống trải và muốn mở cửa bỏ đi tiếp. Mà đi đâu bây giờ, trong khi than xác đã quá mệt mỏi? Tôi đã phải tự ý bắt buộc phải dọn ra sống một mình, đau đớn để lại đằng sau hai đứa con trai ngoan ngoãn. Không đi cũng không được vì bệnh tật sẽ giết tôi, giết dần, giết mòn.

Tôi đi vào Thiền Ðịnh để cố tìm Niềm An Lạc, những mong có nơi an trú nội tâm. Thế nhưng, có nhiều đêm về sang, trong giấc ngủ chập chờn, tôi cảm thấy như có ai đánh thức tôi dậy. Việc đầu tiên tôi làm là đi kiếm con trai trong căn phòng cao ốc. Tìm hoài mà chẳng thấy con, tôi mất hết cả cái bình tĩnh trong người. Tôi cố ngồi xuống để Thiền, những mong thấy được bình an, mà không được. Cũng may cho tôi là có một động lực nào đó thúc đẩy đưa tôi tới giáo đường trong nhiều buổi sáng tinh mơ, mặc dù tôi là người ngoại đạo.

Vào nhà thờ, tôi ngồi nói truyện với Chúa Jesus và Ðức Mẹ Maria, chẳng khác gì tôi được nói truyện với Cha Mẹ tôi vậy. Tôi về lại “căn gác đìu hiu” và ngủ ngon như một đứa trẻ thơ vậỵ

Xin “ghi lại đôi giòng nhật ký” trong hai bài thơ dưới đây:


ÐỨC MẸ MARIA

Tìm đến giáo đường
Buổi sáng tinh sương
Lòng con vấn vương
Cuộc đời Vô Thường
Con, người ngoại đạo
Xin vào Thánh Đường.

Con quỳ lạy Mẹ
Xin Mẹ che chở
Mở rộng Tình Thương
Cho con bình thường
Tâm hồn, thể xác.
Điều thiện, điều ác
Con muốn tĩnh tâm.
Con sống âm thầm
Cầu xin Đức Mẹ
Ban phước cho con.
Đời con héo hon
Thương nhớ đàn con
Ngày đêm xa vắng
Sao đời cay đắng
Mất mẹ, mất cha!

Con khác người ta?
Sống đời cô quạnh
Mùa Hè, mùa lạnh
Chỉ thấy mình con!
Người khác vuông tròn
Sao con đơn lẻ?
Nguyện cầu xin Mẹ
Đức Mẹ nhiệm mầu
Xin hết thương đau!
Cho những ngày sau
Chỉ thấy Bình An
Cho những gian nan
Trở thành tro bụi
Đời hết tối thui!

Mẹ ơi, Mẹ biết?
Con đang khóc đây
Con quỳ lậy Mẹ:
Đức Mẹ Maria!

Nguyễn Đàm Duy Trung
May 1997



Một buổi chiều
Như mọi ngày Tôi ngồi đây
Nhìn sự vật.
Chỉ mình tôi
Một mình ngồi
Một mình nghĩ.
Hai con tôi
Đã lớn rồi
Cuộc đời tôi
Tạm là xong.
Mình tôi biết
Buồn vời vợi. Sợi chỉ hồng
Buộc đời tôi
Không còn nữa.
Bỏ nhà cửa
Sống một mình.
Những bình minh
Những đêm tĩnh
Chỉ một mình
Ngồi đọc sách
Đi bách bộ
Trong lặng thinh. Lại một mình
Buồn vời vợi
Hồn chơi vơi.
Một mình ngồi
Phòng làm việc
Department chết.
Bạn đi hết
Họ mất việc
Họ về hưu.
Một mình tôi
Trao lại hết
Công việc trường
Đời chuyển hướng
Đi về đâu?

Hồn sao đau
Một mình tôi
Chấp nhận hết.
Đời nhọc nhằn
Tới hồi vui
Em ngủ vùi
Hãy tỉnh giậy
Hãy đến đây
Tôi đang đợi
Đi cùng tôi
Đời còn lại.
Ta sẽ hết
Khoảng đời buồn
Ta luôn luôn
Thương nhau mãi.

Tháng 5, 1997
Nguyễn Ðàm Duy Trung
Seneca College, Canada

namdde nói...

Sáng nay trời trở lạnh nơi nầy
Cái rét đầu đông thấm buốt vai
Tiếng nhạc trong xe buồn rũ rượi
Cô đơn chợt đến ...mắt cay cay


Sa'ng nay tro*`i tro*? la.nh
Su*o*ng mu` nga^.p cha^n ma^y
Co*n mu*a lo`ng dda~ ta.nh
Sao nhung nho*' da^ng dda^`y .

N.D.

Hương Mai nói...

Anh ĐLX ơi,
Chúc mừng anh đã tìm lại được hạnh phúc cùng chị BN . Sao cơn mưa trời lại sáng hả anh . HM luôn nghỉ tôn giáo là cứu cánh cuối cùng cho mọi người . Khi hoàn cảnh đưa đây mình vào con đường tuyệt vọng ,không còn ai để mình có thể hiểu mình, thì tín ngưỡng là niềm tin cuối cùng để mình có thể bám vào đó để vươn lên mà tiếp tục sống phải không anh . HM chắc còn trẻ hơn anh nhiều nên kinh nghiệm sống chắc thua anh xa, nhưng thấy anh luôn cheer everybody up, tiếu, vui mà lại có những buồn phiền của riêng mình ít nói ra thành ra HM rất mến phục anh . Cho phép HM mạo muội tâm sự và chia sẻ với anh tí xíu nhe .
Còn HM chỉ vì mùa đông lạnh, mưa và cộng thêm vài cái vu vơ lãng mạng nên tự chuốt buồn vào thân thôi đó anh . Cám ơn anh đã cheer HM up rồi thêm ngày mai là TGIF và payday là HM vui rồi anh ơi .
Mến
HM

Hương Mai nói...

Sa'ng nay tro*`i tro*? la.nh
Su*o*ng mu` nga^.p cha^n ma^y
Co*n mu*a lo`ng dda~ ta.nh
Sao nhung nho*' da^ng dda^`y .

N.D.

Tình buồn sao vây kín
Một linh hồn tả tơi
Mưa lòng còn chưa tạnh
Nhớ ơi !!!! đến bao giờ .
HM

hoalai nói...

Thơ cho mùa Đông

Sa'ng nay tro*`i tro*? la.nh
Su*o*ng mu` nga^.p cha^n ma^y
Co*n mu*a lo`ng dda~ ta.nh
Sao nhung nho*' da^ng dda^`y .
N.D.


Đông đã vài tuần rồi đó anh
Mưa thường hay đến lúc tàn canh
Chấp chờn giấc ngủ nghe mưa đổ
Bóng tối chung quanh ...lệ ngỡ ngàng
HM

Buổi sáng mùa Đông một chút lửa
Đốt lên cho lòng ai chơi vơi
Ta muốn đưa tình về muôn thưở
Buồn đâu mà vẫn triền miên còn ...
HL

Domluahong nói...

Đến mùa đông này tóc em đã dài
Sợi dầy sợi mỏng vừa chấm ngang vai
Gió đưa qua phố lòng mây cũng lạnh
gọi khẽ tình ơi còn nhớ mưa đông?
Em xin nhóm chút lửa hồng…

đlh

Ðồ Lãng Xẹt nói...

ÐH ơi:
Ðang bị ai nhốt vậỵ vì không thấy em đâu?

ÐKG:

Khỉ "bị ốm", Khỉ có bầu (tâm sự)
Không dám diễn tả, muốn cầu kíu không?

Hi Hi!

LAK:

Lại chạy đi đâu mất tiêu rồi? Bà Mô'i của anh đi theo ... ông Mối sang Cali rồi, em có sang Cali không?

KQÐ:

Khỏe hỉ?
Vào đi
Húc Xẹt
Toe toét
Xẹt cười
Mười "xương"
... Xẹt gặm
"Ngon" lắm
Khách ơi!
Nhe răng
Khách cười
Vịt Ðẹt
... Hoảng sợ!!!

Híc híc

HM, NÐ, ÐLH, HL:

Thơ hay quá nhưng hơi buồn. Xin tặng quý vị bài "Nắng Xuân" dưới đây trong một ngày mùa đông ảm đạm để mọi người cùng vui. :-)))




NẮNG XUÂN

Mùa Xuân chim hót trên cây,
Dưới làn nắng ấm, má em ngây hồng.
Có đàn con nít chạy rong,
Em theo chúng chạy, má hồng thêm tươi.
Lắng tai nghe tiếng em cười,
Bỗng anh sống lại quãng đời thơ ngây.
Trên trời có những đám mây,
Bên em, anh thấy đó đây tuyệt vời.
Xin em, em hãy cứ cười,
Ánh mắt hiền dịu, cho đời thêm hương.
Đôi ta tiếp tục lên đường,
Chân em, cát mịn vấn vương không rời.
Anh say ánh mắt sáng ngời,
Dáng em, giọng nói, nụ cười hồn nhiên.
Ngoài khơi sóng vỗ triền miên,
Trong tim, anh thấy nàng Tiên cuộc đời!

Nguyễn Đàm Duy Trung
Mùa xuân, Tháng Sáu 97

Ðồ Lãng Xẹt nói...

ÐH ơi:
Ðang bị ai nhốt vậỵ vì không thấy em đâu?

ÐKG:

Khỉ "bị ốm", Khỉ có bầu (tâm sự)
Không dám diễn tả, muốn cầu kíu không?

Hi Hi!

LAK:

Lại chạy đi đâu mất tiêu rồi? Bà Mô'i của anh đi theo ... ông Mối sang Cali rồi, em có sang Cali không?

KQÐ:

Khỏe hỉ?
Vào đi
Húc Xẹt
Toe toét
Xẹt cười
Mười "xương"
... Xẹt gặm
"Ngon" lắm
Khách ơi!
Nhe răng
Khách cười
Vịt Ðẹt
... Hoảng sợ!!!

Híc híc

HM, NÐ, ÐLH, HL:

Thơ hay quá nhưng hơi buồn. Xin tặng quý vị bài "Nắng Xuân" dưới đây trong một ngày mùa đông ảm đạm để mọi người cùng vui. :-)))




NẮNG XUÂN

Mùa Xuân chim hót trên cây,
Dưới làn nắng ấm, má em ngây hồng.
Có đàn con nít chạy rong,
Em theo chúng chạy, má hồng thêm tươi.
Lắng tai nghe tiếng em cười,
Bỗng anh sống lại quãng đời thơ ngây.
Trên trời có những đám mây,
Bên em, anh thấy đó đây tuyệt vời.
Xin em, em hãy cứ cười,
Ánh mắt hiền dịu, cho đời thêm hương.
Đôi ta tiếp tục lên đường,
Chân em, cát mịn vấn vương không rời.
Anh say ánh mắt sáng ngời,
Dáng em, giọng nói, nụ cười hồn nhiên.
Ngoài khơi sóng vỗ triền miên,
Trong tim, anh thấy nàng Tiên cuộc đời!

Nguyễn Đàm Duy Trung
Mùa xuân, Tháng Sáu 97

Thơ Nguyễn Chí Hiệp nói...

Em vẫn nơi đây nhìn mọi người
Vẫn xem , vẫn cảm ...vẫn thế thôi
Nhưng .... xuân về đến còn tất tã
Với chuyện áo cơm của cuộc đời

ĐH


Chúc Anh và tất cả mọi người nhiều sức khoẻ ... vui vẻ , yêu đời và giađình nhiều hạnh phúc

Thân ái

Nguyễn Chí Hiệp