Thứ Hai, 7 tháng 7, 2008

Một chuyến thăm quê - Đông Hòa - phần 2



Love-Love.jpg, 56 KBQuả thật chuyện tình cảm đôi khi nó đến cũng bất chợt … Luyện bỗng thấy nhớ Duyên dù rằng anh và Duyên mới lần đầu gặp nhau trong chuyến xe tình cờ này , anh cảm thấy mình yêu đời và trong lòng thì nhen nhúm một hy vọng mông lung . Không lâu , chiếc xe đã ngừng bến xe thị xã Bạc Liêu , Luyện bước xuống … trái tim anh đập mạnh bởi vì xúc động khi lần đầu tiên bước chân trên mảnh đất ruột thịt mà bao năm qua xa cách . Luyên bước qua bên kia vệ đường ngồi xà xuống mặt đất như một đứa trẻ con … xòe bàn bay hốt một nắm cát … nghe hồn đầy vui sướng . Khoảnh khắc trôi qua … trời cũng nhá nhem tối , Luyện ngoắc một chiếc taxi để vế khách sạn


- Dạ , anh về đâu ạ ! Người tài xế lễ phép hỏi


- Anh cho tôi về khách sạn anh nhé !. Luyện yêu cầu


- Dạ vậy thì để tôi đưa anh về khách sạn Công Tử Bạc Liêu nhé .!... Luyện gật đầu và bước lên xe … xe chạy một hơi thì đến … sau khi trả tiền xe xong Luyện vào thuê một phòng trên tần cao … bởi vì đêm nay anh muốn ngắm lại thành phố thân thương của anh qua một thời gian xa cách .


- Chìa khoá của anh đây !. Tiếng của người phục vụ kêu làm Luyện thoáng giất mình .

- Xin lỗi nhé … tôi mãi quên !. Người phục vụ trao chìa khoá xong Luyện mở cửa bước vào phòng , tuy chổ này không sang trọng lắm nhưng Luyện cũng rất vui vìmọi việc với anh thật trôi chảy .Ngả lưng xuống gường vươn vai … Luyện bật dậy anh bước ra cửa sổ … trước mặt anh một con đường đen loáng hài hoà với ánh đèn đường … dưới kia xe cộ đã thưa thớt đâu đó vẫn còn rãi rác những chiếc lá úa … anh bỗng nhớ Duyên ….khẽ lẩm bẩm một mình rồi bật kêu lên :


- Trời …, sao cô ấy dịu dàng quá !. Ước gì mình nói chuệyn với cô ấy đêm nay nhỉ !. Loay loay một hồi Luyện chợt nhớ mảnh giấy mà Duyên dúi vào tay anh lúc xuống xe … Anh vội lấy và mở ra xem thì thấy có số điện thoại …… Luyện nhấc máy lên bấm số , đầu kia có tiếng chuông reng reng và tiếng người đàn ông trung niên khản đục :

- A lô , xin lỗi ai đó ….

- Dạ …dạ … !. Luyện lúng túng bởi bất ngờ quá … trấn tỉnh xong

- Dạ có cô Duyên ở nhà không vậy bác …!


- Có đó , nhưng mà lộn rồi …. Kêu tui bằng bác tui tổn thọ à nghen !. Giọng nói của người đối diện nghe như cáu gắt .

- Dạ , xin lỗi vậy phải kêu bằng gì ạ !.

- Thì kêu bằng anh nghe chưa ? .. Tui là tía con Duyên , mà anh là ai vậy ?.Phải làm chung chỗ làm của nó hông …. Chờ chút tui kêu nó ra nghen

- Ông già thật nhiều chuyện … kêu thì kêu phứt dùm … còn tra hỏi mãi …Luyện lầm bầm

- Alô , dạ thưa ai vậy ạ !. Tiếng Duyên nhỏ nhẹ

- Luyện đây nè … mới chung xe hồi sáng đó … nhớ không ?

- A , anh Luyện đó hả …. Anh gọi diện bất ngờ quá em đâu có nhớ nè , anh đang làm gì vậy ? chưa ngủ à …

- Khó ngủ lắm Duyên ạ , vì chổ lạ chưa quen … đang đứng ở ban công khách sạn !.

_ Duyên khoẻ chưa !. Đường cũng xa về chắc mệt dữ hen !, Luyện hắng giọng

- dạ cũng không mệt anh à , vì em đi thjường xuyên , riết rồi cũng quen !. Duyên trả lời nhỏ gọn

- Hồi nãy hình như là ba của Duyên hả …Luyện hỏi lại

- Dạ tía em đó anh !. Duyên nhẹ nhàng trả lời … cả hai cùng nói về cung cách sống và những thay đổi của Bạc Liêu , chuyện về việc làm và những va chạm thực tế … Bỗng tiếng nói của ông Huân cắt ngang :

- Duyên à , ai vậy con … nói chuyện gì mà dai như đỉa vậy !. Khéo rồi còn đi ngủ nghen con ... Tiếng ông có vẻ như hằn học … bởi xứ ông thì không có thức khuya , chang vạng là ngủ rồi …. Bao năm qua không hề thay đổi .

- Dạ bạn con tía à …!

- Để con nói chuyện chút xíu nghen tía !. Duyên nói vọng vào trong điện thoại , Luyện nghe loáng thoáng xong thì cũng vột từ giã …… Anh nằm xuống suy nghĩ miên man về kỷ niệm .. những câu hỏi luôn hiện ra reong tâm trí

- Căn nhà năm xưa còn không nhỉ ?...... cái ao nước trước sân hoa sen có nở không ?.Con bé Hà , thằng Toản con dì tám cạnh nhà cũ năm xưa bây giờ chắc đã lớn ...?. Tâấ cả như chìm trong tiềm thức .... một chút khô khan im lặng khoảnh khắc anh cũng chìm vào trong giấc ngủ , nơi ấy đưa anh vào giấc mơ , giấc mơ của những ngày thơ ấu ....

Buổi sáng rồi cũng đến Luyện thức dậy vén màn cửa sổ, mặt trời hiện rõ một quầng đỏ ối sáng lóng lánh tràn về tận phương đông . Luyện đưa mắt ngắm nhìn , trong lòng anh nỗi niềm bỗng dưng sâu thẳm , một thoáng êm đềm … một chút gì đó dữ dội của tháng ngày xưa cứ chầm chậm quay trở về ... chính những ngày tháng ấy đã cuốn anh xa thời tuổi trẻ , giờ đây trước mặt anh là quê hương đã một thời hoài vọng . Luyện gửi chìa khóa phòng cho phòng tiếp tân xong , quày quả đi ra cửa ngoắc xe ….

- Bác tài cho tôi về chợ Bạc Liêu nhé !. Luyện nói

- Dạ , mời anh lên xe !. Anh tài xế trả lời

Chiếc taxi lăn bánh hướng về đại lộ rộng lớn , Luyện nhìn xung quanh cảnh vật bây giờ khác xưa rất nhiều ... những hàng cây nhỏ bé năm xưa bây giờ tàn lá che rộng sau khi đó quanh vào một con đường khá rộng , nơi ấy cũng là cái hẻm nhỏ lầy lội năm nào gia đình Luyện sinh sống thuở thiếu thời . Bao năm trôi qua bây giờ tất cả thay đổi xói mòn theo bóng thời gian .

- Dạ , đã đến rồi anh ạ ! Luyện trả tiền xe , chiếc xe hút xa cuối phố . Anh đưa mắt nhìn quanh một lượt , bỗng thoáng nghe tiếng gọi giật run run :

- Luyện, Luyện ...phải con mới về đó không !.

Luyện quay mặt lại nhìn , trước mắt anh một khuôn mặt già nua nhưng quen thuộc . Giọng nói ấy chính là bác tư mẹ của Liễu bạn cũ của anh , bao năm xa cách đã thay đổi nhưng trong lòng anh mọi thứ đã trở về ...mắt anh chợt ướt vì cảm động .

- Dạ , con nè bác ơi !.bao năm qua cả nhà vẫn khoẻ phải không ạ !. Luyện hỏi , giọng anh nghẹn đi vì xúc động .

- Con ơi , con Liễu nó mất hơn mười năm rồi con à !.Bà tư nói vừa xong thì lại khóc , khiến cõi lòng của Luyện cũng nghe nhói đau . Lát sau khi bình tâm trở lại bà tư lại hỏi Luyện :

- Con về đây bao giờ thì đi hả con ?.

- Dạ , chắc hơn tháng bác ạ !. Luyện trả lời rồi bước theo bà năm vào nhà , qua trao đổi thì anh được biết bác năm trai đã qua đời . Bây giờ với tuổi già sức yếu bà phải sống cô độc một mình .

Căn nhà cũ vẫn như xưa , bởi vì có bàn tay bà năm chăm sóc .Vào nhà đốt nhang khấn vái tổ tiên rồi luyện ngồi nán lại , với bàn tay anh cầm cây đàn cũ ngày xưa nay đã sờn phím nắn nót, so dây ...cao hứng anh đánh một bài tứ đại oán .... Tiếng đàn dìu dặt như gội tả cõi lòng anh nhẹ nhàng sâu thẳm . Anh lại nhớ về Liễu , cô bạn cùng xóm với anh có chung một quãng thời thơ ấu anh nhớ từng bước chân , nụ cười của Liễu những chiều năm xưa khi cùng nhau tan học về .

Đứng dậy , Luyện luồn tay vào túi quần quay bước chậm rãi đi về phía bờ biển. Ngoài kia , khơi xa những ngọn sóng sủi bọt âm thầm đuổi về mang những âm hưởng , tiết tấu của một bản nhạc thiên nhiên hùng vỹ …. Quả thật cõi đời này , số phận con người !. những ước mơ của anh và Liễu bây giờ thực sự đã tan … ngọn gió nào vô tình hất cành phi lao rát mặt … anh gở nhẹ rồi trở gót qua nghĩa trang tìm thăm mộ Liễu .Vẫn là khuôn mặt yếu đuối với nụ cười nhỏ nhẹ tấm hình bằng đá trước mộ đem vào lòng anh phút giây xúc động .. và thương tiếc cho một hồng nhan bạc phận , đã bao lá thư đi về nhưng cõi đời có ai biết ngày mai sẽ ra sao ?. Và Luyện cũng đâu ngờ rằng một sớm nai ngày ấy xa lìa vĩnh viễn một người bạn thân thiết . Thả nhẹ bó hoa xuống bên mộ Luyện thắp nhang thầm van vái như gửi một lời hỏi thăm đến người quá cố , quày quả trở ra mà lòng vẫn còn nghe bồi hồi … Từ đâu vang xa mộ khúc nhạc tha thiết …..

Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ
Hồn lẽ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn ….

Luyện nghe xốn xang đôi mắt , giọt nước mắt đàn ông rơi xuống … ôi , chữ tình với tháng năm phải chăng là định mệnh , có lẽ Liễu cũng như anh , cũng có những ước mơ thời con gái … một ước mơ mà cuộc sống bỗng mang nàng đi về nơi vô định . Bấc giác thở dài Luyện ngước nhìn bầu trời , giọt mưa đâu vô tình rơi xuống như muốn rửa cõi lòng anh tan một chuyện bi thương .


con tiep

Không có nhận xét nào: