Dạo:
Xa rồi năm tháng dần quên,
Nhưng quê xưa vẫn bóng đêm chập chùng.
Ba Đốm Lửa
Đài Chiến sĩ, đêm trằn lên ánh đuốc,
Bóng người già cô độc tríu màn sương.
Lưng oằn mang thân phận mất quê hương,
Chân gượng đứng cuối chặng đường thống khổ.
Lòng tự hỏi phải chăng vì mệnh số,
Mà dân mình chịu khốn khó triền miên,
Mới năm tư, vừa chia cắt đôi miền,
Bảy lăm lại vướng xích xiềng quỷ dữ.
Đêm tưởng niệm, xót xa lòng lữ thứ,
Tháng Tư buồn, hận quá khứ còn nguyên.
Bao năm rồi, canh cánh chẳng hề quên,
Chuỗi bất hạnh dập dồn trên đất mẹ.
Khách dự lễ đã ra về lặng lẽ,
Người lính già nuốt lệ, đứng ủ ê,
Tay run run, hồn vay mượn tái tê,
Ngọn nến nhỏ khò khè cơn hấp hối.
Gió hoang lạnh từ âm ti mở lối,
Đêm vật vờ trôi nổi bóng vong linh.
Mây dĩ vãng bập bềnh,
Bên bến hận, một mình con sóng vỡ.
Đôi mắt úa chợt bùng lên ánh lửa,
Lập loè theo ngọn nến dở trên tay,
Ba đốm lửa lung lay,
Nương ký ức loay hoay về chốn cũ.
x
x x
Ngày giặc Bắc tràn vô như thác lũ,
Khối tai ương ập đổ xuống thôn làng,
Mấy năm trời dưới nanh vuốt sài lang,
Quê xưa đã hoang tàn như cỏ rác.
Vất vưởng triệu oan hồn chưa giải thoát,
Kẻ ngậm hờn bỏ xác Tết Mậu Thân,
Kẻ tan thây khi mệnh nước xoay vần,
Kẻ lạnh lẽo mộ phần nơi biển cả.
Kể từ lúc Trời đành hanh giá họa,
Trong sớm chiều, làm tan rã miền Nam,
Đoàn chiến binh, luôn anh dũng phi phàm,
Bị phản bội, đành đa mang khổ nạn.
Người sống sót qua lằn tên mũi đạn,
Gánh đòn thù khắp bể cạn rừng sâu,
Chốn ngục tù, cay cực kiếp ngựa trâu,
Đêm đày đọa, ngày dãi dầu mưa nắng.
Nơi rừng thẳm, cỏ khô lèn xương trắng,
Giữa gông cùm, người ngậm đắng nuốt cay.
Phút sa cơ, buồn nhắm mắt xuôi tay,
Mộ đắp vội, tháng ngày trôi mất dấu.
Giặc cai trị với bàn tay khát máu,
Tiếng kêu gào uất ức thấu trời xanh.
Bao nhiêu vạn dân lành,
Vì hai chữ Tự Do đành bỏ xứ.
Con thuyền sinh tử,
Sóng dữ biển Đông,
Cuộc hành trình bi thảm, long đong,
Đã bao kẻ xa bờ không tới bến.
Đêm đất khách, xót xa giờ thắp nến,
Biết vong hồn có đến được nơi đây,
Để cùng nhau chia sẻ đớn đau này,
Cùng trông đợi một ngày về quê cũ.
x
x x
Sương nhặt bước, mái tóc già ủ rũ,
Vẳng trong đêm dăm tiếng cú gọi bầy,
Mẩu nến tàn héo hắt thức trên tay,
Đôi mắt lão ngây ngây nhìn ánh đuốc.
Đã xa lắm, những thương đau ngày trước,
Người quên dần hận mất nước năm nao.
Tháng Tư về, còn mấy kẻ tìm nhau,
Người thưa thớt, nỗi sầu thêm thấm thía.
Đài tưởng niệm im lìm như mộ địa,
Lá thì thầm theo tiếng dế cầu siêu.
Cỏ đuôi chồn, mọc lẫn đám rong rêu,
Thân ngả ngớn uốn theo chiều gió thổi.
Nỗi tuyệt vọng trải dài như bóng tối,
Phút se lòng, dòng lệ cuối hiếm hoi,
Vỡ òa rơi trên đốm lửa lẻ loi,
Ngọn nến tắt, đôi mắt người vụt khép.
Trần Văn Lương
Cali, mùa Quốc Hận 4/2008
*****
Ghi Chú : Anh Trần Văn Lương vừa gửi vào eCircles Bài thơ BA ĐỐM LỬA một sáng tác mới của anh , chị Hương Kiều Loan cũng gửi kèm theo bức hình chị chụp : LÁ CỜ THÂNYÊU.
VĐ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét