Thứ Ba, 29 tháng 11, 2005

WEBSITES NGÂM THƠ TIẾNG VIỆT

Các Bác:

Sáng nay, Nov 29, 2005 trời Toronto âm u, ủ rũ và đang mưa dầm sau cơ bão tuyết tuần trước . Nhìn ra đường phố mà buồn thúi ruột. Tôi vào Email thì vớ ngay được 2 cái Websites dưới đây có ngâm thơ Việt Nam với các giọng ngâm first class.

Xin mời Các Bác click vào 2 websites này mà nghe ngâm thơ cho hồn mình trùng xuống và để thả hồn ra ngoài cuộc đời phù du:

http://www.kimthanh.net/index.asp

http://www.kimthanh.net/muathucuachi_BC.asp?speed=dsl

Bác nào thấy có Websites nào hay, xin cho bạn hữu đọc/nghe chung với!

Phan Dam

Thương Tiếc Nhạc Sĩ Hiếu Anh

Anh ra đi ...
    một chuyến đi thật xa ...
        và Anh sẽ không bao giờ trở lại nữa ...

Hung tin đến thật bất ngờ ... đến nỗi tôi ngồi sững sờ với chính mình ... không biết là có muốn tin hay là không muốn tin ...

ooOoo

Cái CD Anh gửi cho tôi vào đầu tháng 10 vẫn còn nằm chình ình trước mặt tôi đây. Trong đó có một cái note nho nhỏ Anh ghi cho tôi ...

Trong CD có tất cả 7 bản nhạc, tôi đã post vào NV 3 bản. Còn 4 bản nhạc kia, tôi định bụng rồi từ từ tôi cũng sẽ post vào NV cho liên tục với chủ đề "Mùa Thu".

Nhưng rồi Mùa Thu nơi tôi ở năm nay tuy đến trễ nhưng lại vội qua quá nhanh ... Chỉ thoáng trong 4 tuần, những hàng cây có cái chưa kịp trở nâu thì rồi trong một cuối tuần nào đó, chúng đã bị gió lộng thổi rụng đi hết ... giờ chỉ còn trơ trọi lại những hàng cây trụi lá ...

Mấy hôm trước tuyết đã thổi về vùng Ngũ Đại Hồ, và nhìn lớp tuyết trắng xóa phủ đầy đường hôm đó, tôi đã tự nhủ thầm ... đã đến lúc giã từ Mùa Thu để chào đón Mùa Đông đến ...

Những cái hình chụp tuyết rơi đã được tôi đem ra dụ mấy "m" trong cái "gia đình M" ... ĐI ... gia đình mình hãy cùng nhau làm một cái gì đi? Người làm thơ, người hát ... còn tôi thì sẽ gom lại những vần thơ kia, những điệu nhạc nọ, để rồi cùng với những cái hình tôi đã chụp sẵn ... tụi mình cùng nhau chào đón mùa Giáng Sinh sắp tới nhé ...

Tôi nôn nóng chờ đợi cho qua cái cuối tuần này ... chờ đợi cho mọi người đi nghỉ Thanksgiving về để rồi đến sáng thứ hai này, tôi dự định cho ra mắt cái Jukebox cho mùa Giáng Sinh với tiếng hát của nhỏ m7 trong nhà ...

Cái Blog còn đang làm dở dang đây ... để rồi hung tin bay tới trong đêm nay ...

Giờ đây tôi ngồi đây ... ngỡ ngàng ... ngẩn ngơ ...

Ừ nhỉ?

Hình như tôi chưa chào tạm biệt Mùa Thu mà? Thì tại sao lại đã vội đón Mùa Đông đến?

Vậy giờ đây xin gửi đến mọi người 4 bản nhạc cuối cùng trong CD "Tình Thu" của nhạc sĩ Hiếu Anh ...

Một Chiều Thăm Em
Trình bày: Quốc Thái


Bấm PLAY để nghe nhạc


Mùa Thu Và Em
Trình bày: Thùy Dương




Thu Mong (Bến Xưa)
Trình bày: Ly Yên




Thu Nhớ
Trình bày: Thùy Dương


Đây là những bản nhạc cuối cùng về Mùa Thu mà tôi sẽ giới thiệu đến mọi người trong năm nay ...

Coi như là để tiễn Mùa Thu qua
    đón Mùa Đông đến ...
        và cũng là để tiễn người nhạc sĩ Hiếu Anh đi ...

"Đi giữa cuộc đời
tưởng như giữa cơn mơ ... "
Mùa Thu Và Em -- Hiếu Anh

nttn 27 Nov 2005

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2005

Giới Thiệu Tiếng Hát Hồng Anh


Các anh chị trong quán thân mến,

Hôm qua có người bạn vặn cho Nó nghe mấy bản nhạc hát bởi Hồng Anh, nghe giọng hát của nàng khá hay cho nên Nó đã dụ khị người bạn gửi mấy bản nhạc đó qua cho Nó dể Nó "rinh" dzìa cho mọi người cùng thưởng thức ké ..

Sáng nay đã làm xong cái Blog cho 4 bản nhạc Hồng Anh hát. Tuy nhiên đến khi sắp post ra, Nó lại ngần ngại thật nhiều ... vì trong số 4 bài hát đó thì có 2 bài là cúa TCS.

Trước giờ khi lê la ở các hàng quán, Nó luôn muốn tránh những phiền phức không cần thiết ... để có thể làm mất vui cho mọi người ...

Giờ Nó xin gửi cái link này vào đây thôi ... để tùy anh chị chọn lựa nhé ... nhưng Nó sẽ không "rinh" mấy bản nhạc đó bỏ vào ECircles như mọi khi ...

http://quannhacviet.blogspot.com/2005/11/ting-ht-hng-anh.html

Cái link này là từ Quán Nhạc Việt mà Nó làm ra để post nhạc mà thôi ...

Thân mến,

SàiGòn Năm Qua Ta Về Thăm

Cũng tháng này năm ngoái ĐKG có dịp về thăm lại Sàigòn, thăm lại những con đường cũ, đặc biệt là con đường Gia Long khúc sau lưng Tòa Sàigòn giữa 2 hàng lá me êm dịu, rực rỡ . Trung tâm Sàigòn vẫn không thay đổi, vẫn thơ mộng, vẫn cà-phê vĩa hè, nhạc vàng tình cảm. Sáng nào ĐKG cũng xách Honda ra cà-phê Điện Ảnh (góc Trần Tế Xương và đường Gia long cũ bây giờ là Nguyễn thị Minh Khai uống cà phê Trung Nguyên, cái nồi ngồi trên cái cốc nghe nhạc vàng bao quanh, thòi gian như ngừng trôi, ĐKG cảm thấy cuộc đời không có gì thay đổi, cái không khí của mấy chục năm về trước bây giờ là đây, cái tâm hồn của mấy chục năm trớc bây giờ cũng là đây. (Nói như bác VĐ đi một vòng rồi lẫn quẩn trở về chỗ cũ , cái qũy đạo cà phê của bác cũng là cái con đuòng mòn mà ĐKG đã gặp).
Đi bộ xuống bến Bạch Đằng, vòng ra phía sau chợ cũ, tiệm ăn Thiên Nam chuyên bán menu tây vẫn còn đó, ở đây một thời ĐKG thích ăn cơm tây nhưng nấu nướng theo gu tàu. Đi vòng vào phía trong con đường đối diên với Thiên Nam, chợ cũ ngày xưa bây giờ là chợ trời bán tất cả sản phẩm từ nước ngoài như dao cạo râu Gillette , nước hoa Chanel, bánh Lu, rượu XP.. v.v và đặc biệt là cái tiệm cơm thố mà lúc nhỏ papa thường dắt ĐKG đi ăn. Tiệm vẫn vậy, đông khách nhưng cái không khí thật bình dân, réo hò ầm ỉ. Cơm ở đây không nấu trong nồi nhưng bỏ gạo vào trong cái thố nhỏ, đổ chút nước rồi đem hấp lên. Khi ăn hột cơm thật chắc và mềm chớ không nhão hoặc đọng nước như khi mình đổ nước vào gạo rồi nấu lên. Đồ xào thì thật là đặc biệt, ai có ăn Phở áp chảo rồi mới thấy cái Phở áp chảo nó vừa dòn vừa khô nhưng vừa tươi, vừa dịu, ăn một lần cũng thấy nhớ đờị ! Đồ xào ở đây cũng thế, vừa ngọt ngào vừa dòn tan vừa có hậu nghĩa là lâng lâng trong miệng mà không do mùi bột ngọt gây ra .
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt nóng. Ừ ! Sàigòn nóng thiệt, chả cần vào Sauna, mồ hôi vẫn cứ tươm ra. Khát nước quá thì vào tiệm kem nhâm nhi ly kem lạnh có máy lanh nghe nhạc trữ tình. ĐKG thì gọi cô gánh dừa tươi bên đường chặt cho trái dừa tươi, dừa không già, không non, vừa đương độ như cô gánh dừa! Xin lỗi các bác, uống vào, wow! nghe ngọt ngào từ tim, phổi, ruột non, lá lách, dạ dầy...
Tự nhiên ĐKG nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Trãi hỏi nàng Thị Lộ :
Ả ở đâu mà gánh chiếu gon
Chẳng hay chiếu ấy mất hay còn ?
ĐKG cũng nuốn hỏi :
Em ở đâu mà bán dừa non ?
Chẳng hay dừa ấy mất hay còn ?
Xuân xanh chừng được bao nhiêu tuổi
Đã có chồng chưa được mấy con ?
Thấy ĐKG trầm ngâm không chịu uống dừa, cô bán dừa bèn cười tươi nhắc khéo : “Xong chưa anh?”. Úi trời đất ơi ĐKG rất kỵ cái câu hỏi này, nên cái hứng của ĐKG cũng bay đi mất. ĐKG bèn trả tiền, nhìn theo cô gánh dừa đóng đa đóng đảnh, khuất bóng, còn mình thì cầm trái dừa vừa đi vừa uống vừa nghì ngợi bâng khuâng .
ĐKG có đi một vòng thăm lại trường CVA xưa, không thay đổi nhiều lắm !
ĐKG cũng đứng dưới gốc me cây dài bóng mát của cái trường ở con đường Duy Tân mà ĐKG có 4 năm tình lận đận nơi đó. Ôi chao dĩ vãng từ đâu không mời gọi lại trở về. Bồi hồi, ngất ngây và ngộp thở!.
ĐKG cũng có vào Vương Cung Thánh Đường qùy lạy chúa trên trời sao cho con ... giữa tiếng cầu nguyện trầm bổng của các con chiên ngoan đạo. Chỉ tiếc thời giờ quá cấp bách ĐKG không viếng được Chùa Vĩnh nghiêm hay vào Lăng Ông Bà Chiểu để xin cho mình quẻ sâm vào tối 30 tết cầu A Di Đà Phật phù hộ như trong thơ của vua Lê thánh Tông :
Ngày tết chùa nào khách cũng đông
Người thì đi lễ kẻ đi trông

A Di Đà Phật xin phù hộ

Cho chị em ai được đắc chồng
Nói hoài không hết chuyện, ĐKG cũng tiếc là không đi thăm trường TV, đứng ở một góc cây nào đó gần sở thú chờ đợi ai như khối anh CVA đã làm (chắc trong đó ngày xưa có bác VĐ, BĐ và ĐLX quá!). Kỳ này bác ĐLX về VN xin bác nhớ tham quan lại trường xưa CVA, trường TV, trường GiaLong rồi về viết bài cho bà con biết với nhé!.
(Để có dịp ĐKG sẽ kể lại chuyến tham quan Hà Nội 36 phố phường, Vịnh Hạ Long, Hòn gai ...miền Bắc của văn chương sau ngày thống nhất đất nước).

Ra Mắt

Chào các Bác,

Giời ạ, khuya lắc khuya lơ Khách Qua Đường tui (KQĐ) mới vào được trong quán . Hết chạy lòng vòng theo bác Lãng Xẹt, đến ngóng cổ chờ bác Việt mở cửa . KQĐ vào đến quán, đèn tắt ráo trọi, mắt cũng mở hết lên, chắc đành ra gốc me khò một giấc mí con mã rùi mai tính gì thì tính .

Hổng phải KQĐ chậm chân ra mắt qúy bác mà tại hai bác LX với VĐ mắc ăn nhậu nên chậm tay đấy! (Tui họ Khách hổng phải họ Đổ đâu nha hai bác :-)) )

KQĐ

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2005

MÁI TRƯỜNG XƯA VÀ NAY

Quý Vị:

Có những đêm như đêm nay, tôi thấy an nhàn vô cùng chả là vì cả tháng nay, tôi bận bù đầu lo việc tổ chức Ðêm Phát Phần Thưởng về Học Lực Xuất Sắc cho 10 sinh viên gốc Việt đang theo học năm thứ Nhất tại các Ðại Học hay Cao Ðẳng tại tỉnh bang Ontario. Tôi là người Trưởng Ban Duyệt Xét các hồ sơ (application package) của các ứng viên và sau đó phải đi song song với Ban Tổ Chức của Ðêm Tương Cầu Phát Phần Thưởg của Quỹ Học Bổng Cộng Ðồng Việt Nam vùng Nam Ontario vào ngày 19 tháng 11, 2005. QHBCÐVN được các Hội Ðoàn như Hội Phụ Nữ, Hội Phụ Huynh Học Sinh VN, Hội Cựu Quân Nhân, Hội Cao Niên Mississauga, Trung Tâm Người Việt tại Mississauga yểm trợ mạnh mẽ từ năm 2002 và năm nay (2005), QHBCÐVN đã được tròn 15 tuổi. Ðặc biệt là các sinh viên lãnh phần thưởng còn nhận được 2 tấm bằng khen thưởng của Chính Phủ Tỉnh Bang và Chính Phủ Liên Bang Canada nữa . Tên tuổi các em sẽ được đọc trong Quốc Hội tỉnh bang nữa .

Ban Tổ Chức chúng tôi đã phảilàm việc ngày đêm để làm sao cho ngày Phát Thưởng tại Chùa Pháp Vân vùng Mississauga thêm phần long trọng. Kết quả là Ðêm Phát Thưởng đã thành công mỹ mãn ngoài sức tưởng tượng của BTC . Tôi ra về thấy vui vẻ và không mệt nhọc nhưng hỡi ơi, ngày hôm sau, khi thức giậy, cái lưng của tôi đau muốn chết: kết quả của nhiều ngày ngồi chấm hồ sơ và viết lách thư từ và những bài viết cho các brochures, cho slide show và phần MC cho chính tôi khi chúng tôi công bố các thành quả học lực sáng ngời của các sinh viên VN ưu tú này.

Tôi đã dậy học 32 năm trước khi về hưu và tôi đã duyệt xét biết bao nhiêu là Thông Tín Bạ (Academic Transcripts) của học trò nhưng tôi đã mở tròn hai con mắt khi tôi duyệt xét các hồ sơ của các sinh viên VN xin học bổng này: phần lớn đều có số điểm trung bình của 6 môn học năm cuối của Trung Học trên 90%. Một em còn được 99.2% và tôi thấy ướt mi vì các thành quả học lực cũng như các sinh hoạt giúp đời của các em . Chúng tôi chấm điểm các em không những chỉ dựa theo tiêu chuẩn học lực mà còn dựa trên các sinh hoạt ngoại khóa, sinh hoạt cộng đồng và các giải thưởng khác nữa.

Ðêm nay, 1 tuần lễ sau đêm phát phần thưởng, tôi thấy hồi sức và thấy trong lòng thật là êm ả . Vâng, tuổi trẻ VN hải ngoại thật tươi sáng. Các bậc phụ huynh chỉ cần dìu dắt, dậy bảo và khuyến khích là các con em chúng ta sẽ thành công sáng ngời nơi hải ngoại nhưng chúng ta đừng quên dìu dắt các em trở về với văn hóa Việt Nam.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, tôi đã về hưu được 3 năm rồi và chẳng phải còn "nợ nần đời cơm áo" nữa, tôi thả hồn về quãng đời xa lắc ngày xưa để nhớ lại dĩ vãng.

Xin mơ`i Quý Vị đọc bài viết dưới đây:

ÐỜI ÐI HỌC, ÐỜI ÐI DẬY

Đàm Trung Phán

Thời gian đi học và đi dậy học của tôi đã sấp sỉ nửa thế kỷ. Có những lúc như hôm nay, khi bầu trời muà đông Toronto u ám và chấm bài mỏi cả mắt, tôi muốn tìm về cái thời còn đi học và nhất là cái nghịch ngợm của tuổi học trò.
Tôi còn nhớ, hồi còn ba, bốn tuổi, tôi rất mê xem đốt pháo vào mấy ngày Tết tại làng quê tôi ở Bắc Ninh. Mê đến nỗi, sau dịp Tết, một hôm tôi bèn nghĩ ra cách đốt pháo bằng lối châm lửa vào mấy ngọn rơm trong bếp, giống như châm ngòi pháo vậy. Kết quả là cả một đống rơm to trong bếp cháy ra khói luôn. Mẹ tôi, mặc dù đang đau yếu, cũng phải cùng gia dình múc nước chữa lửa. Sau khi bị đòn, tôi còn bị mẹ mắng:
"Con hư lắm, thôi cho quách cho người Mõ trong làng cho rồi!"
Nghe vậy tôi càng khóc to, vì tủi thân hơn là vì bị đánh đau.Tôi may mắn là có anh trai, anh P., hơn tôi có một tuổi. Hồi trẻ hai đứa giống nhau, nhiều người tưởng là anh em sinh đôi. Hai đứa chơi với nhau như bạn, có khi chí choé, vật nhau luôn! Ở nhà quê có cái thú là đi bắt dế mèn, phải là dế đực cơ. Hai anh em tôi bắt có khi được cả trăm con . Khi thuận hoà thì hai đứa cùng chung dế, khi giận nhau thì chia hai, y hệt như trong việc đổ vỡ của một cặp vợ chồng vậy! Hai anh em tôi cũng rất mê câu cá nhưng cha mẹ không cho, sợ bị ngã xuống ao chết đuối . Không được câu cá thì hai đứa đi câu nhái, câu cóc vậy. Không có tiền mua lưỡi câu, cần câu, hai đứa xin mẹ cái đanh ghim, uốn lại để làm lưỡi câu và sang nhà hàng xóm xin một thân cây trúc làm cần câu rồi xin mẹ thêm ít chỉ . Như vậy là có đủ đồ nghề rồi! Bắt thêm con ruồi đen hay ruồi nhặng nưã rồi đi kiếm nhái, cóc mà câu. Có hôm tôi lôi cả một con cóc to ra mà mổ, tụi tôi chơi trò "ông thầy thuốc tây". Có lần bị cóc xịt nước vàng vào chân, chân nổi mụn, ngứa muốn chết. Vậy mà có bị đòn chăng nưã, chơi thì vẫn chơi!
Một cái thú nưã mà tôi không quên được: thú xem người ta hoạn lợn. Người hoạn lợn mang cái tròng vào chuồng lợn, kiếm con lợn đực, cho tròng vào một chân con lợn rồi lôi ra và ... đem hoạn. Một hôm hai đứa kiếm được một cái tròng lợn bằng tre, cất biến đi một nơi . Khi không ai có nhà, hai đưá mở chuồng lợn, đi chân đất vào chuồng (đâu có sợ dơ!). Anh P. đuổi lợn, tôi dứng cầm tròng chođến khi bắt được một chú lợn, lôi đi xung quanh vườn cho đến khi chân lợn bị trầy da. Kết quả là hai anh em lại bị đòn sau đó!
Khi anh em tôi lên 8, lên 9, hai đứa theo cha lên Phúc Yên để di học. Vì chỉ có ba cha con, cha tôi ở trọ cùng nhà với thầy Vinh là hiệu trưởng cuả trường Tề (thuộc phe Tây/Quốc Gia). Ban ngày thì mọi người ở trường, buổi chiều tối phải ra phố ở để tránh Việt Minh. Gia đình thầy Vinh lúc đó chỉ có chị Bích là con gái út, lớn hơn tụi tôi 2, 3 tuổi nên hai anh em tôi lại vẫn chơi với nhau như bạn . Cha tôi thường hay để tiền lương trong cái cặp da. Hai đứa mở cặp lấy đại 50 đồng đưa cho người tùy phái ở trường để uống nước ngọt crème soda và mua thuốc lá đều đều. Một hôm khi hai đứa đã ngủ say, cha tôi kiếm được thuốc lá trong cặp tụi tôi. Hai đứa bị đánh đòn và hỏi tội:
- Tại sao hai đưá hút thuốc lá?
Tôi nhanh trí, đánh liều trả lời:
- Thưa Bố, tại vì cầu tiêu nó hôi quá!
Câu trả lời chẳng hợp lý mà cũng chẳng hợp tình, hai đưá lại phải lãnh thêm vài cái roi nữa. Đến mùa vải, khi chim tu hú bắt đầu hót thì học trò cuả cha tôi có khi biếu thầy hàng thúng vải. Hai đưá tụi tôi tha hồ ăn, có khi tôi lên cơn sốt vì ăn vải quá nhiều. Chung quy cũng chỉ vì vắng mẹ mà thôi!
Sau năm 1951, cả gia đình tôi được tái ngộ xum họp tại Hà Nội. Riêng tôi thì lại có những nỗi khổ khác. Cha tôi dậy trường nào, anh em tôi phải học trường đó. Các thầy dậy anh em tôi đều là bạn thân của cụ . Anh tôi học giỏi, các thầy rất thương. Tôi ở thế gọng kìm: học dốt thì khổ to khi thầy đến thăm bố mẹ, rồi lại còn phải "cạnh tranh" với anh tôi nữa cho nên tôi đã phải học chăm bất đắc dĩ .Mỗi tuần cụ thường bắt anh em tôi tập viết chính tả tiếng Pháp (dictée). Thú thật với các bạn, đây là một trong những cái khổ nhất cuả tôi, bây giờ mới dám nói ra. Anh tôi thường không phạm lỗi nào, còn tôi sơ sơ cũng phải 10 lỗi. Tôi biện minh với cụ:
- Tại vì anh ấy ra đời trước nên anh ấy giỏi hơn con!
Nói vậy chứ tôi vưà thấy tức, vưà thấy tủi, tại sao mình lại thua kém anh như vậy! Rồi tôi còn cái khổ nưã: cụ hay giảng chuyện Kiều, chữ Nho, Liêu Trai Chí Dị, Fables de La Fontaine cho hai đưá nghe. Anh tôi, vì bản chất văn chương nên nghe rất thíchthú. Còn tôi thì, chữ vào tai trái, chữ ra tai phải. Trong đầu còn mải nghĩ đến đánh bi, đánh đáo. Ban đêm cụ thường ngâm thơ Kiều và lâu lâu ngâm nga mấy bài hát Ả Đào, tôi lại phải nghe bất đắc dĩ. Nhiều đêm khuya, khi thức giấc, tôi thấy cha tôi còn ngồi chấm bài. Tôi thầm nghĩ: "Con sẽ không đi ngành dậy như bố đâu. Con sẽ tránh xa ngành này, lúc nào cũng chỉ thấy sách, vở và chấm bài"! Ngờ đâu giòng đời đưa đẩy. Bây giờ mỗi khi nghe hát Quan Họ, Ả Đào, ngâm thơ Thúy Kiều, tôi thấy có cái gì thân thương, mang tôi trở lại cội nguồn. Và năm nay (1998) tôi đã đi dậy 28 năm. Tôi giống cha tôi còn hơn anh tôi nưã. Tôi tiếc là cụ đã qua đời không cho tôi có dịp trao đổi kinh nghiệm, nghề nghiệp, văn hoá Đông Tây với cụ. Nhưng không sao, cụ luôn luôn sống trong tôi vì tôi rất yêu cái nghề dậy học này, mặc dù lúc đầu không muốn dính dáng đến nó .
Tháng 7 năm 1954 gia đình tôi di cư vào Nam, vưà lúc tôi thi xong bằng Tiểu học tại Hà nội. Mùa thu năm ấy đi thi vào đệ thất. Lúc xem bảng, tôi chẳng thấy tên mình đâu.
- Thôi chết rồi, trượt vào trường công rồi. Anh P. đã đậu vào Ðệ Thất Chu văn An năm ngoái, hồi còn ở ngoài Hà Nội. Biết nói gì với cụ bây giờ?
Đầu óc tôi thật hoang mang. Bỗng đâu anh P. reo lên:
- Mi ơi, mi đậu rồi này!
Anh tôi đưa tay chỉ tên tôi. Trời ơi, tôi đậu thật, thứ hạng khoảng 100 gì đó. Tôi nghĩ thầm:
- Thật hú vía!
Anh P. rất mừng cho tôi và sau dó, hai anh em đi học trường Trần Lục cho gần nhà. Năm Ðệ Thất tương đối là năm tôi ít "hoạt động" nhất vì vừa vào trung học, chưa quen lề lối nhà trường. Tôi ngồi hàng thứ hai và kết quả học rất khá. Sang đến Ðệ Lục, tôi ngồi tụt xuống hàng thứ tư để bắt đầu quấy phá cho dễ hơn .Trong giờ Anh văn, tôi được nghe mấy người bạn kể lại như sau :
- Một học sinh VN mới học tiếng Anh, câu “Did they cut?" hắn đọc theo tiếng Việt là: "Đít dây c...". Bà mẹ đang ở trong bếp, nghe thấy vậy thì la hoảng lên: "Thì đi rửa đi, cho sạch con"! Ngoài ra còn giai thoại chia động từ “To Sing” và "Did I sing?" cũng lại đọc theo tiếng Việt là "Đít ai xinh?". Bọn con trai trả lời lại: "Did cô sing?".
Năm Ðệ Ngũ và Ðệ Tứ thì tôi ngồi tụt xuống hàng cuối cùng, được mệnh danh là Xóm Nhà Lá. Tôi còn nhớ mấy ông "hàng xóm" cuả tôi là Trọng, Long, Lộc thường nói với tôi trước khi các thầy gọi tôi lên đọc bài:
- Nều thầy, cô mà có gọi tên tao, thì mày cứ nói là nó không có mặt nghe!
Mấy người bạn này thường chúi xuống dưới bàn để các thầy, cô không nhìn thấy. Sở dĩ tôi ngồi ở hàng cuối vì các tay yên hùng hay nhờ tôi gà bài cho và nhất là để tôi quấy phá cho dễ. Tôi còn nhớ, có một học sinh trong lớp tôi, vì không thuc bài, bị thầy hỏi:
- Tại sao anh không thuộc bài?
Anh ta đáp:
- Vì thưa thầy, con mới vào.
Ông hàng xóm Long cuả tôi phụ hoạ:
- Thưa thầy, mới vào từ ...đầu năm ạ!
Cả lớp tuy đang sợ thầy hỏi bài cũng phá lên cười.
Cũng theo thông lệ, khi vào Ðệ Nhất Chu văn An, tôi và Bùi công Tạo (học cùng với tôi từ Ðệ Thất) cũng lại ngồi bàn chót cho vui cưả, vui nhà. Hồi đó trường Chu văn An ở ngay sau trường Petrus Ký và lớp Ðệ Nhất A11 cuả chúng tôi ở ngay cạnh phòng các thầy giám thị. Một hôm trong giờ Vạn Vật cuả thầy Nguyễn văn Đỉnh, có hai nữ sinh đi vào phòng giám thị. Cả lớp đều xôn xao. Anh chàng Ngọc, hàng xóm cuả tôi nằm sát gầm bàn, cúi nhìn sang phòng giám thị, qua kẽ hở giữa vách và sàn nhà. Hắn nói:
- Tụi mày ơi, đưa tao cái que để tao lấy đôi guốc!
Kết quả là ông hàng xóm cuả tôi đã ăn cắp được đôi guốc cuả nữ khách. Thầy giám thị, tôi quên mất tên rồi, sang lớp chúng tôi:
- Anh nào ăn cắp đôi guốc cuả cô nữ sinh phòng bên cạnh?
Một anh thản nhiên trả lời:
- Tụi con đang học Vạn Vật trong lớp, có ai sang phòng thầy đâu mà ăn cắp đôi guốc?
Giờ chơi hôm đó cả lớp vui cười hớn hở, chỉ tội cho nữ sinh kiaphải đi chân đất ra về.
Năm Ðệ Nhất, tương đối các học sinh cũng đều lớn rồi, người trẻ nhất cũng đã 17 tuổi, nên giáo sư Trần bích Lan tức nhà thơ Nguyên Sa trong giờ Triết thường đọc thơ cho cả lớp nghe. Chúng tôi được nghe bài "Hôm Nay Nga Buồn Như Con Chó Ốm" và "Áo Nàng Vàng Anh Về Yêu Hoa Cúc". Chính âm hưởng thơ mới này đã khơi mào cho tôi với những bài thơ tự do mà tôi bắt đầu viết vào thập niên 60 ở Úc và thập niên 90 khi tôi bắt đầu hiểu thế nào là đời và đạo.
Thầy Vũ khắc Khoan dậy Sử thường hay đi xích lô đến trường. Tuy dậy Sử, thầy cũng hay nói chuyện văn chương trong lớp. Thi cuối năm môn Sử cuả thầy, có gần 10 đưá tụi tôi được điểm cao nhất là 12/20. Thầy Lưu văn Minh dậy môn Pháp văn, tôi được nhất lớp về bài Dissertation Littéraire, tôi rất lấy làm hãnh diện với cha tôi vì thầy quen biết với cụ. Nét chữ cuả thầy Minh rất đẹp và tôi lấy đó làm khuôn mẫu cho nét chữ tôi về sau này. Trước khi tôi di du học, thầy đã đến thăm gia đình tôi và cho tôi một hộp kẹo. Thầy đã để lại cho tôi rất nhiều hình ảnh đẹp, nhất là cách thầy dậy trong lớp. Tôi đã hấp thụ được phong cách cuả thầy và đemáp dụng khi tôi trở thành giáo sư bất đắc dĩ tại Toronto, Canada vào năm 1970 .
Khi tôi bắt đầu niên khoá 1962 tại đại học New South Wales tại Úc, tôi đã gặp một số đồng môn Chu văn An tại Sydney: các anh Cung Tiến, Trần lương Ngọc, Phạm chí Thành, Phạm ngọc Bích, Phạm đỗ Tuấn, Nguyễn hữu Minh (con thầy Tổng giám thị Nguyễn hữu Lãng), Lưu tiến Hiệp, Nguyễn đăng Thái, Đỗ duy Lâm (biệt hiệu Sheriff), Nguyễn ngọc Truyền, Nguyễn văn Ninh (cùng lớp Ðệ Nhất với tôi tại Chu Văn An)... Vì là lính mới tò te nên năm 1962 Nguyễn hữu Minh và tôi quyết dịnh ở nội trú để tiết kiệm thì giờ.
Ở nội trú, mỗi lần ăn cơm chiều, sinh viên phải mặc áo thụng đen (gown), trừ ngày cuối tuần. Minh và tôi mua chung một cái gown, chia phiên đi ăn, đứa ăn sớm, đứa ăn trễ. Khi nào kẹt thì đi mượn mấy đứa bạn Úc. Quy luật cuả College (tiếng Việt là cư xá, tiếng Bắc Mỹ là Residence) là phải mặc veston, thắt cravate trước khi mặc gown (áo thụng). Những hôm trời nóng, nhiều người mặc quần short và gown, làm tôi nhớ đến ông táo đi hia chẳng mặc quần . Không ai bắt lỗi được họ vì quy luật không nói đến quần ngắn, quần dài!Những ai mới vào College đều được gọi là Freshman, mặc dù đã học năm thứ 2, 3, 4 trong đại học. Minh và tôi thường hay bị các quan Senior (freshman phải gọi senior là “Sir”!) sai đi pha trà, mang bánh mì về hầu các "quan". Ngoài ra các freshman còn phải thay nhau gác điện thoại cho cư xá, từ 6 giờ chiều đến 10 giờ đêm. Khách gọi vào, sinh viên gác điện thoại phải đi đến phòng kiếm người cho khách nói chuyện . Một hôm tôi đang ăn trưa thì bị một "ngài" senior gọi ra mắng mỏ:
- Hôm qua bạn gái ta gọi vào, tại sao mi lại gọi người khác ra nói chuyện với cô ta?
Tôi trả lời:
- Dạ bẩm thưa ngài, vì tôi nghe mang máng tên giống nhau quá .
Ngài senior quát to:
- Bộ mi không biết tiếng Anh sao?
Tôi đáp lễ:
- Dạ thưa tiếng Anh nó có nhiều tên “Mắc” (Mac) quá!
Mới qua chân ướt chân ráo có mấy tháng, cầm điện thoại lên là sợ rồi, còn bắt con nhà người ta nhận phone, tên tôi tiếng Anh phải là Mac Debt (Mắc Nợ) mới đúng! Đã vậy các "quan" senior còn hành bọn freshman chúng tôi hết cỡ nữa. Một hôm các "quan" bịt mắt bọn tôi lại, mang mỗi đứa vào một phòng riêng, bắt há miệng ra và bảo rằng tụi tôi phải nuốt con sâu, nếu không sẽ bị phạt tiếp. Khi mà các "quan" có quyền trong tay, bắt làm gì, chúng tôi phải làm vậy. Ừ, thì nuốt đại cho xong. Nuốt xong, các "quan" mở mắt cho freshman coi, hoá ra tụi tôi nuốt spaghetti. Cả bọn rũ ra cười. Đúng là nhất quỷ, nhì ma, thứ ba “các quan” seniors!
Những muà hè, tôi thường phải đi làm xa, trong các công trường lớn như nhà máy điện, đập nước. Những ngày tháng này tôi học được rất nhiều tiếng chửi thề, tiếng lóng cuả Úc. Dưới ánh nắng chói chan của sa mạc, da tôi đen sậm gần như dân bản xứ . Mỗi lần được dịp về thăm bạn bè VN tại Sydney, mấy người bạn thân gọi tôi là "thằng Mán". Khi "thằng Mán" về tỉnh là bạn bè tha hồ mà ké vì "thằng Mán" kiếm được thêm tiền khi đi làm xa. Xu hào rủng rỉnh, "thằng Mán"gọi taxi mời ba, bốn ông bạn vàng đi lên downtown ăn cơm tầu, xem ciné, hứng thì cho đi xem striptease. Chắc vì vậy mà bạn bè mong "thằng Mán" nó về như mong mẹvề chợ chăng ?
Minh với tôi chỉ ở nội trú có hai năm vì đắt tiền và vì tụi tôi đã quen với đời sống sinh viên rồi. Tụi tôi dọn ra ở flat (bên Canada gọi là ở apartment) cho tiện việc tổ chức Hội Sinh Viên VN. Có đêm trời nóng vào cuối tuần, sinh viên con trai chỉ mặc quần xà lỏn ngồi đánh bài, bất thình lình có các cô tới thăm. Trong lúc... bối rối, mặc nhầm quần cuả nhau là chuyện thường tình! Tuy cả thành phố Sydney trong đầu thập niên 60 có cả thẩy chừng 20 sinh viên VN nhưng chúng tôi cũng hăng say tổ chức Tết, nhất là phải ra bằng được tờ báo xuân. Chúng tôi chia nhau đánh máy trên tờ stencil để quay ronéo. Cái flat cuả tôi cũng được chọn làm nơi in báo. Ai chưa đến phiên đánh máy thì ngồi đánh bài Five Hundred hay Poker cho nên cái flat lúc nào cũng có tiếng cười nói ồn ào như cái chợ vậy. Những flat của sinh viên VN còn là nơi tá túc cuả các bạn ở xa về thăm Sydney vào những dịp “term break”. Ban đêm, khi bước vào flat, tôi phải rất là thận trọng, đôi lần suýt dẫm lên thân mấy ông bạn vàng đang ngủ lăn ngủ lộn trên sàn nhà. Buổi trưa khi mọi người đã thức giấc, cả bọn rủ nhau đi picnic, ăn cơm tầu, đi chơi bóng chuyền. Tụi tôi đã trở thành sinh viên, không nghịch ngợm như thời trung học nữa, cuộc sống thiên về đầu óc và lý tưởng hơn. Gặp nhau, chúng tôi thường nói chuyện thời sự VN và thế giới.
Rồi đời tôi đến chỗ rẽ và có những cái bất ngờ: tôi lập gia đình, sang Canada lập nghiệp và trở thành một nhà giáo hoàn toàn do số phận đưa đẩy. Lúc mới bước chân vào ngành dậy học - ngành Công chánh tại Centennial College - tôi có rất nhiều các bỡ ngỡ: Canada là xứ mới, chưa bao giờ tôi dậy học, học trò to con hơn tôi... Rồi tôi cũng quen đi nhưng những trò nghịch ngợm cuả sinh viên thì rất là khó mà đoán trước được.
Niên khoá 73-74 sinh viên năm thứ ba cuả ngành Công chánh được quyền sử dụng một lớp học “portable” hoàn toàn biệt lập với building chính cuả nhà trường . Một nữ giáo sư mới, khi bước chân vào lớp học này, gần té xỉu luôn vì mấy con chuột bạch sinh viên họ nuôi trong lớp, và nhất là các tranh khoả thân cuả Playboy được dán quanh tường, trần nhà và ngay trong cái đồng hồ cuả lớp học. Dĩ nhiên là sau đó nhà trường tảo thanh các vật dụng trên. Sinh viên bèn thả chuột ra sân trường, chuột chui vào dưới sàn cuả portable để làm tổ.
Năm 1977 phân khoa kỹ thuật cuả trường được dọn sang một “campus” (khuôn viên) mới, xung quanh có con suối rất nên thơ. Năm này, số sinh viên cuả trường Công chánh tự nhiên nhẩy vọt lên và cũng có những trò chơi rất là mới lạ. Tháng 10, 1978 một số sinh viên Công chánh năm thứ hai rủ nhau đi dự October Beer Festival . Sau khi đã "chén chú chén anh", họ rủ nhau về "mượn tạm" con bò bằng fiberglass cuả một hãng chuyên bán sữa. Con bò này to bằng con bò thật, được bắt đanh vít vào cái trụ bê tông, cao 3 mét trên mặt đất. Ấy vậy mà họ đẩy con bò xuống đất rồi khiêng lên xe pick-up chở vào trường . Không may bị cảnh sát rượt bắt trong trường. Anh chàng tài xế bị ra toà về ti lái xe khi say rượu và "ăn cắp" con bò. Ông chủ hãng sữa thương tình ra điều kiện với sinh viên:
- Các anh mà sửa được những chỗ fiberglass bị vỡ thì tôi không thưa kiện nữa.
Sinh viên đến văn phòng tôi năn nỉ:
- Thầy ơi, thầy cho tụi em mượn một phần phòng thí nghiệm vật liệu (Construction Materials Laboratory) để sửa con bò nếu không thì nguy to!
Tôi trả lời:
- “Holy Cow”! Thôi được, cho các anh mượn, đã hết nghịch chưa, các you?
Sinh viên lớp này còn dành cho tôi những trò chơi đặc biệt khác. Có hôm trong giờ thực tập thử xi-măng, tôi tìm chẳng thấy một đôi găng tay nào, hỏi học trò, họ chỉ lên trần nhà: găng tay đã được bơm thành bong bóng treo lên trần. Cũng có hôm về tới nhà, giở cặp ra để chấm bài, tôi thấy một bàn tay nặn bằng xi-măng được sinh viên tặng lén tôi.
Năm 1980, sau giờ nghỉ tôi vào lớp học không tìm thấy cặp đâu, tôi hỏi học trò:
- Các anh các chị thấy cặp cuả tôi ở đâu, chỉ cho tôi biết!
- Thưa thầy, thầy cứ theo cái đường chỉ dẫn bằng giấy toilet thì sẽ tìm ra cái cặp cuả thầy!
Hoá ra bọn "nhất quỷ nhì ma" dấu cặp cuả tôi trong phòng vệ sinh của đàn bà. Tôi phải nói khéo và nhờ một nữ sinh viên đi lấy cặp dùm trước khi tôi được yên ổn giảng bài tiếp trong lớp.
Ngày 1 tháng 4 một năm trong đầu thập niên 80, tôi cho sinh viên thi môn "Nước Uống và Nước Cống" (Water Supply and Sewerage). Trong khi chờ ở ngoài cửa lớp, sinh viên nói với tôi:
- Thôi thầy ơi, thầy đừng có vào lớp học hôm nay!
Tôi trả lời:
- Các "you" "chicken", sợ thi chứ gì?
Sau khi tôi đã phát bài thi và học trò đã bắt đầu viết bài, bỗng nhiên cửa mở và một con khỉ đột bước vào lớp học. Tôi hoảng hồn nhưng rồi tôi thấy con khỉ tay cầm một đĩa cream và khúc khích cười. Con khỉ tiến tới gần tôi và cả lớp bỗng rú ra cười. Tôi định bụng:
- Chết rồi, đúng là ngày April Fool ! Kỳ này thì mình chết với con khỉ này! Con khỉ cầm điã cream đuổi theo tôi trong trận cười lăn lộn cuả bọn..."thứ ba học trò". Vài phút sau mặt mũi tôi đầy cream và con khỉ hí hửng ra khỏi lớp giữa sự vui thú cuả sinh viên đang viết bài thi. Ngày hôm sau, khi gặp người sinh viên đóng vai con khỉ, tôi "hỏi tội" hắn:
- Tại sao “you” dám làm như vậy với tôi ?
Hắn trả lời:
- Vì thầy hay nói với tụi em: "No turkey questions, please"! Thoạt đầu em quyên được 30 dollars cuả các sinh viên lớp thầy, định mua con gà tây sống rồi quăng vào lớp tặng thầy. Mua gà tây không được, em bèn đi thuê bộ đồ khỉ đột này. Mà em thật là dại thầy ơi, mặc nóng muốn xỉu luôn . Sau khi "thăm" thầy, em sang "thăm" thầy Tom Ransom trong lớp bên cạnh. Em đến vỗ vai thầy Tom, thầy thấy con khỉ, thầy suýt ngất đi! Em thật dại dột thầy ơi. Nếu thầy đó mà xỉu thì em chết. Dù sao chăng nữa em còn là chủ tịch sinh viên trường Centennial College nữa!
Một hôm tôi đi uống cà phê cùng với một giáo sư đồng nghiệp, gặp ba, bốn “bọn quái” trong hành lang. “Bọn quái” tươi cười và nói với tôi :
- Number one teacher!
rồi rũ ra cười. Ông đồng sự bảo tôi:
- Anh thấy không, học trò gọi anh là ông thầy số dách đó, thích không?
Tôi trả lời:
- Ông đừng tưởng bở, chúng đang "chơi" tôi cái trò gì đây!
Sau đó cứ khi nào gặp tôi, mấy ông "quáí" này đều giơ tay chào "ông thầy số một" nhưng tôi vẫn chưa biết lý do tại sao họ gọi tôi như vậy. Một đêm sau khi chấm bài xong ở nhà, tôi kiếm cái gì ăn cho đỡ đói, vừa ăn vừa xem TV. Bỗng đâu tôi thấy thám tử Charlie Chan trên màn ảnh và ông gọi con:
- “Number two son” ra đây ta bảo!
Tôi mỉm cười thú vị :
- Hoá ra bọn "quái" gọi mình là Charlie Chan!
Sáng hôm sau khi tôi đang mặc áo khoác để che khí lạnh muà thu và đang đi trong hành lang thì bọn "quỷ" lại tươi cười "chào đón":
- Good Morning, Sir, Number one teacher!
Tôi quay lại:
- Các anh để cho thám tử Charlie Chan yên than, được không?
Cả bọn rũ ra cười và nói với tôi:
- Thầy biết ý tụi em rồi!
Trong đời dậy học tôi còn được nếm mùi nhiều "trò chơi" khác và tôi cũng còn gặp được nhiều khuôn mặt thân thương cuả sinh viên cũng như gia đình họ. Những trò chơi "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò", tôi sẽ nhớ suốt đời và tôi thường tự nhủ là:
"Đã mang máu nghịch (ngợm) vào thân Cũng đừng trách lẫn (học) trò gần, (học) trò xa!"
Đối với riêng cá nhân tôi, tôi xin cảm ơn Trời Phật đã cho tôi một thời đi học và đi dậy thật là thú vị và phong phú.


Đàm Trung Phán

Tháng 12,1998(Trích từ Đặc San TV-CVA Toronto 1999 )


Xin Lỗi

Hi bà con

Hôm qua khi làm cái alert về comments , VĐ đã lanh chanh để tên quý vị vào mail list mà quên không hỏi trước mỗi người .
Do đó VĐ đã nhận được một số thư yêu cầu gạt tên ra ngoài mail list này.
VĐ xin thành thât xin lỗi tất cả mọi người về những phiền phức cho quy' vị.


Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2005

Là Em Cô Bé Bán Diêm

Cô bé bán diêm
Hans Chistian Andersen
Copyright @ Văn Phẩm Nguồn Sống
http://www.digital-info.com/thanh/ld/viqr/van/van03.htm



Đêm giáng sinh năm ấy trời thật lạnh. Đã mấy ngày liền tuyết rơi liên miên, như hối hả điểm trang chothành phố vẻ thánh khiết để đón mừng ngày kỷ niệmChúa Cứu Thế ra đời.
Em bé tay ôm bao giấy đầy những hộp diêm, vừa đi vừacất giọng rao mời. Lạnh thế mà bé phải lê đôi chântrần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của bé sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnhnhư cắt. Hai bàn chân của bé sưng tím cả lên. Bé cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảngđôi mắt ngây thơ ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm naykhông ai thèm hỏi đến.
Càng về đêm, trời càng la.nh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Bé bán diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Bé thèm được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh.Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vút của người mẹ ghẻ, bé rùng mình hối hả bước mau.Được một lát, bé bắt đầu dán mắt vào những ngôi nhà hai bên đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác bé nuốt nước miếng, mắt hoa lên, tay chân run bần bật, bé thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa tay lên ôm mặt, bé thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên,vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời...
Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Bóng tối, cơn lạnh lẫn cơn đói như phủ lên, như quấn vào hình hài nhỏ bé ốm yếu. Bé vào núp bên vỉa hè giữa hai dẫy nhà cao để tránh cơn gió quái ác và tìm chút hơi ấm trong đêm.Ngồi nghỉ một lát, chợt nhớ ra bao diêm, bé lấy ra một cây, quẹt lên để sưởi cho mấy ngón tay bớt cóng. Cây diêm cháy bùng lên thật sáng, thật ấm, nhưng chỉ một lát thì tắt mất, làm bé càng bực mình hơn trước. Bé thử quẹt lên một cây diêm thứ hai. Khi cây diêm cháybùng lên, bé thấy trước mặt mình một bàn đầy thứcăn, những món đặc biệt của ngày lễ giáng sinh. Bé mừng quá, đưa tay ra chụp lấy thì ngay lúc ấy cây diêm tắt, để lại bé trong bóng tối dầy đặc, với cái lạnh bây giờ càng khủng khiếp hơn. Bé sợ quá, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng lấy bao giấy đổ diêm ra hết, rồi cứ quẹt lên từng cây một, hết cây này đến cây khác. Trong ánh sáng của mỗi cây diêm bé thấy mình được về nhà,được gặp lại người mẹ thân yêu. Mẹ âu yếm bế bé đến gần bên lò sưởi, mặc cho bé chiếc áo choàng dài thật ấm, thật đẹp, xong nhẹ nhàng đút cho bé từng miếng bánh ngon. Mẹ trìu mến ôm bé vào lòng, vuốt ve,hỏi han đủ chuyện. Mồi lần que diêm tắt, hình ảnh người mẹ thân yêu tan biến, bé hoảng sợ, vội vàng quẹt lên một que khác, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế, tay bécứ say sưa quẹt hết mớ diêm này đến mớ diêm khác.Rồi như người điên, bé lấy que diêm châm vào cả hộp diêm. Khi ánh lửa bùng lên, bé thấy mẹ cúi xuống bế bé lên, mang bé bay bổng về nơi đầy tiếng hát, đầy những người thân yêu, bé không còn thấy lạnh, thấy đói gì nữa.
Sáng hôm sau, những người trong phố tìm thấy em bé đáng thương nằm chết bên cạnh đống diêm vãi tung tóe trong ngõ hẻm.


Mùa Hoa Tuyết -- thơ mL


Bấm PLAY để nghe nhạc

Em xòe tay đón hoa rơi
Nghìn bông trắng xoá vỡ trời tương tư
Trong tôi giá buốt ngôn từ
Vạn lời muốn nói....dường như...quên rồi


Mùa về tuyết rớt cõi tôi
Van em hong chút bồi hồi trong tim
Phải em - cô bé bán diêm ?
Trong trang tích cũ tôi tìm nghìn xưa.
~ mL ~



Dường như cô bé tôi tìm
Khẽ khàng đánh nốt que diêm cuối cùng
Giữa bông tuyết trắng muôn trùng
Em vào huyền thoại ... mịt mùng hồn tôi


Tôi về ôm trái tim côi
Ép vào tuyết giá buốt hơi thở buồn
Lời nào cạn kiệt từ ngôn
Thoắt, em biến, nối tôi nguồn ăn năn...
~ TVũ ~

*** Nhạc bản -- Tuyết Rơi (Tombe La Neige)
Trình bày -- Ngọc Lan

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2005

Post & Comments Email to Your Inbox



Xin chào quý vị

Các messages và comments trong Blog từ nay sẽ được gửi thẳng đến hộp thư mỗi người ( theo như địa chỉ Email khi gia nhập ) .

Bạn có thể gởi Email cho tất cả mọi người trong Blog cuùg một lúc qua Email chung của Blog, message sẽ đưỡc gửi thẳng tới riêng từng người. Chẳng hạn mời tất cả di ăn ..
Địa Chỉ Email :
EcirclesCVA@googlegroups.com
Bạn nào không muốn nhận thư hay muốn thay đổi hình thức nhận thư : ( v/d email tóm tắt hàng ngày/tuần hoặc mỗi activity xảy ra trong blog... có thể vào đây để đổi setting:
http://groups.google.com/group/EcirclesCVA .
Khi vào đây quý vị nhớ sign up với địa chỉ Email đang dùng trong blog này,tự chọn mật mã và sẽ vào thẳng Group này , sau đó vào phần setting và thay đổi tuỳ ý .

Hoặc cho VĐ biết để sửa lại .

Xin cám ơn quý vị

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2005

Thử máy


VĐ nghi ngờ cái TagMessage Board là thủ phạm mang popup vào đây .. VĐ thử disable xem có gì khác lạ trong việc pot message và comments hay không .
Nếu không có gì thay đổi thì chúng ta sẽ phục hồi lại hắn.

Về vụ máy bị khựng lại . Xaì IE thử :

1. Tơols --- Internet Options
2. Tại phần " Temporary Internet Files " click " Delete Files"
3. Qua Settings cũng trong phần Temporary Internet Files
4. Increase " Amount of disk space to use "

Vài giòng thô thiển góp ý :)))

LIÊU TRAI TÂN THỜI

ÐKG và Các Bác thân:

Trong cái mục Trương Chi, Mị Nương ÐKG có nói là Khỉ sợ Ma , Ðồ LX tui thấy Khỉ thật là dại vì Ðồ LX tui lâu lâu lại thích rượt theo Ma rất là lãng xẹt nhất là trong những lúc

"Bà Cai đi vắng, ở nhà 'mí' ...ma!"

Xin mời đọc


MA LIÊU TRAI LÃNG XẸT

Hôm qua Xẹt thấy Ma
Không phải gặp ở ... mả
Mà gặp ngay trong nhà!
Ma nói: "Mon Cheri!"

Xẹt chợt thấy ... lâm li
Nàng Liêu Trai Chí Dị
"Sao gọi Xẹt ... 'Cheri'?
Chắc có tâm sự gì?"

Xẹt nhoẻn miệng, cười khì:
"Muốn Xẹt làm ... Mari?
Ma chớ có sợ gì,
Vì nhà vắng ... Marie!"

Bẽn lẽn, Ma thầm thì:
"Xẹt ơi, đang đói nì
Cho Ma ăn ngay đi
Ðừng cười Ma làm gì!"

Xẹt hỏi: "Ma tên chi ?"
Ma đáp: "Ma tên gì
Xẹt hỏi để làm chi?
Hổng phải dân ... Chí Dị!"

Nhìn Xẹt ... Ma khoái tỉ:
"Cầm tay Ma thử đi!
Bảo đảm không kinh dị,
Xẹt ui, cầm ngay đi!"

Xẹt nói: "Cầm làm chi?
Tay Xẹt dơ thế nì
Thôi để lần khác đi!"
Ma lườm Xẹt, rầu rĩ!

Bỗng thấy dáng Cai đi
Xẹt ... run lên tức thì
Xẹt giật mình, kinh dị
"Trời đât... Mơ ... làm ...chi!"

Hi, hi, hi, hi, hi !!!


Lãng Xẹt
May3, 2004

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2005

Lại chuyện ... Tình Yêu :)


Kính thưa các anh các chị, để tiếp tục chương trình với chủ đề "Tình Yêu" cho tuần này ... Nó xin gửi đến mọi người những đoản văn và bản nhạc nói về .... Tình Yêu ...

"Yêu em anh trở lại thành thằng bé con ngu ngơ ngớ ngẩn
Không biết rằng cái liếc mắt có đuôi là tín hiệu ngầm biểu hiện cái đáp lời đồng lõa
Cái tín hiệu ngầm ma mãnh ấy anh luôn luôn rất là chậm hiểu ... (*)"
Hãy nghe nhạc sĩ Hoàng Việt Khanh "Yêu Em" qua những lời tỏ bày sau đây ....


Bấm PLAY để nghe nhạc

"Yêu em ... anh quỵ ngã
Yêu em .. anh gục đầu
Yêu em ... anh ngộp thở ... (*) "
... vì em là sức sống đời anh ... "You are the air I need to breathe ..."


Bấm PLAY để nghe nhạc

"Yêu Anh ... em bừng sống lại
Yêu Anh ... em biến thành một loài thiêu thân
Yêu Anh ... em hết còn là em ... (*)"
Em muốn bay
    Em muốn nhẩy
        Em muốn hét thật to cho mọi người cùng biết ... "Em Yêu Anh" ...

"Yêu Anh em bỗng trở thành thiếu tự tin, thiếu
kiên nhẫn
Những giây phút nôn nóng đợi chờ ... để rồi sau đó lại giả vờ tỉnh bơ ...
Không biết Anh có hiểu được là đằng sau cái vẻ mặt lững lững, lờ lờ kia là cả một khát vọng ... cả một sự mỏi mong ... mong đợi một lời nói ... hay chỉ một cử chỉ nào thôi là đủ cho con tim em bùng bốc cháy (*)"
Nhưng rồi lại có những giây phút lại quá tự tin vì bên Anh, em có thể vượt qua được tất cả mọi chuyện ...

Miễn là có Anh ...
    Miễn là có Anh mà thôi ...


Bấm PLAY để nghe nhạc

Vâng, Tình Yêu thật là như thế đó ...

Có khi yêu với những "Cơn cuồng đắm với những ngất ngây trong nhung nhớ" ...(*)

Nhưng cũng có khi ... "Niềm nhung nhớ biến thành cơn điên dại nổ bùng để trở thành sấm sét cuồng nộ của ghen tuông" ...(*)

Nhưng rồi ... Tình Yêu sẽ giúp ta vượt qua được tất cả ...


Bấm PLAY để nghe nhạc

Mến chúc mọi người một ngày đầy tin yêu ...

nttn 20 Nov 2005


(*) Yêu em -- DY & nttn
Yêu Em -- Hoàng Việt Khanh/Quanh Minh trình bày
The Love I Found In You -- Jim Brickman
Proud Of You -- Fiona Fung
Love Changes Everything -- Lloyd Weber/performed by Sarah Brightman

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2005

"Starry Starry Night" -- KC's Song


Mến gửi đến mọi người một đoản văn "Starry Starry Night" -- KC's Song ...

Mến chúc mọi người một đêm an lành và một cuối tuần vui vẻ ...

nn

*** Anh Việt, ráng mò kiểu "'Expandable Post" mà nó hỏng chịu làm việc anh Việt ơi ... nó hổng chịu làm việc chứ hổng phải là "Nó" hổng chịu làm việc nhé :))) ***

Nhạc : Dạ Khúc

* Trích trong series Sưu tập nhạc OVV : Chút trầm hương còn sót lại


Bản nhạc này đã được thâu âm trong Chương Trình Nhạc Chủ Đề của Nguyễn Đình Toàn phát thanh trên Đài Phát Thanh Saigon , vào khoảng năm 1970 . Âm Thanh không được hoàn hảo lắm ( Đã hơn 35 năm rồi ). Ngày đó VĐ vẫn còn là chú bé con mới lớn, chớm biết yêu, nửa đêm trùm mền, ôm chiếc radio transistor nhỏ lắng nghe Nguyễn Đình Toàn đọc lời giới thiệu của chính ông viết, và ca sĩ amateur sinh viên Võ Anh Tuấn với giọng ca Nam Kỳ tuyệt vời diễn đạt trọn vẹn tinh thần bài nhạc của Nguyễn Mỹ Ca, himself, một người dân quê miền Nam. Ông viết bài này trng khoàng 1920's , một trong những ca khúc tân nhạc trữ tình đầu tiên cũa Viet Nam.

Xin mời các bạn cùng VĐ nghe lại bản nhạc bất hủ này .

Adjust trong frame và click nút Play / Pause để nghe .






Thứ Tư, 16 tháng 11, 2005

Chào Phương Trì năm xưa

Ngẫm ra trái đât cũng tròn
Hữu duyên thiên lý vẫn còn gặp nhaụ

Rất mừng thấy PT trở lại với bạn bè trong trang sinh hoạt này, bạn bè vẫn nhớ những vần thơ PT làm, những đối thoại dí dỏm, những ý tưởng sâu sắc (tốt) của PT. Chuyện « buồn tình đời, buồn tình người », đừng lo PT ơi, sẽ có nhiều thì giờ để chia xẻ với bạn bè . (Không ai nghe thì ĐKG nghe) .

Vẫn những khuôn mặt cũ PT đã quen trừ cô Sóc nhỏ mới xuất hiện : vui tính, nhanh nhẩu, kỹ thuật, một chút mặt trăng trong nước lạnh cho những người buồn chán tình đời (nói theo kiểu F.Sagan ).

Bắt chước bác VĐ (khuyên ĐKG trước đây), ĐKG cũng xin khuyên PT:

Phương Trì ơi trét phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian mấy nụ cười...ruồi !.

Welcome back home PT.

đkg

ÐỐT LÒ HƯƠNG CŨ ...


Các Bác:

Tôi vào thăm Quán Xiệc lại, mới "vỡ lẽ" (xin đừng nghĩ là ... vợ lẽ, heng! Chết tui đó! -:))) ) là còn có cái mục COMMENTS . Vào comments mới thấy các Bác viết ào ào (còn có cả "cháu" và "en" nữa, giời ạ!), tôi thấy "phái quá" , bèn dở trong ceber drawer túm được bài viết "Tình bạn ..." và xin dán vào đây.

Bác Phương Trì à : Welcome back, xin Bác cứ ra chiêu, nhất là với ÐKG (xem bài dưới đây thì biết!).

Ca ngôn có câu "Ba đánh một thì chẳng chột cũng què" và chúng ta sẽ thấy

"Cả group đánh một thì chẳng chột cũng thành ... Ðồ Khỉ Gió!" . Tội hỉ ! Hi hi !!


Tình bạn,
Internet và thơ thẩn

Đàm Trung Phán
(CVA-1960)



Không biết quý vị độc giả nghĩ sao, chứ riêng tôi, tôi thấy chẳng gì quý bằng móc nối lại được với bạn bè của thời còn đi học Trung và Tiểu học. Có cái kỳ lạ là khi tôi gặp những người bạn đã học cùng tại Trần Lục, Chu Văn An (hai trường mà tôi đã học), dù mới quen hay đã quen trước, dù nhỏ tuổi hay lớn tuổi hơn tôi, tự nhiên tôi cảm thấy gần gũi với họ và nói truyện không cần rào trước đón sau. Nhiều khi còn “phang” nhau nữa trên Internet với những lời “bàn” ngộ nghĩnh và không ác ý, mặc dù trên thực tế chúng tôi chưa hề gặp nhau nữa!

Đối với các đồng sự hay những người tôi đã quen, đã gặp khi ra đời làm việc, tôi chỉ cảm thấy tôi “quen” với họ trong môi trường làm việc mà thôi. Ngồi trong meetings, ngồi ăn, ngồi nói truyện với họ chỉ để mà trao đổi kinh nghiệm nghề nghiệp, chỉ để chia việc cho nhau, chỉ để cùng nhau chia sẻ những nhận định các vấn đề phải giải quyết để rồi cùng nhau làm cho xong nhiệm vu…Về đến nhà, người nào có đời sống riêng tư của người ấy và tự nhiên tôi cảm thấy khó mà có thể


tâm sự thâm sâu và thực sự cười đùa với họ một cách thoải mái được. Nhưng mỗi khi gặp hay nói truyện trên điện thoại với các bạn cũ từ hồi nhỏ, tôi thấy rất thoải mái “mày tao chi tớ” kể truyên cà kê dê ngỗng hàng giờ vẫn chưa hết truyện, vẫn chưa chán.


Tôi nhớ lại hồi đầu Thập Niên 90, khi sang Dallas thăm gia đình 2 ông anh của tôi (cũng dân CVA), lần đầu tiên tôi gặp bác Lê Văn Ninh. Bác tặng cho tôi một tờ Đặc San Trưng Vuơng-Chư Văn An DallasTrện đường về, khi dở báo ra đọc trên máy bay, bỗng nhiên tôi thấy vui buồn lẫn lộn. Tôi vui vì tôi thấy dường như tôi đã kiếm được điều gì mà trong thâm tâm tôi đã bắt đầu đi tìm từ nhiều năm:

Tình bạn bè đồng môn và văn hoá cội nguồn Việt Nam mà tôi đã phải xa lánh vì vô hình chung tôi đã bị dòng đời cuốn trôi vào quỹ đạo đời sống Tây Phương trong nhiều năm qua mà mình không hay. Tôi vướng buồn vì tự nghĩ làm sao mà mình có thể tìm được những bạn bè cùng lớp, cùng trường mà tôi đã mất liên lạc từ đầu Thập Niên 60. Ngoài ra tôi lại còn phải lo nghĩ nhiều vì công việc trong trường lúc đó còn rất nhiều thứ phải giải quyết, lý do chính là vì nhà trường đang muốn đóng cửa Department của tôi. Lại thêm một nỗi buồn mang mác nữa: đã từ lâu tôi nói tiếng Việt chêm nhiều tiếng Anh vì chữ nhớ, chữ quên. Có thì giờ để đọc sách báo Việt Ngũ đối với tôi thật là thú vị, vì tôi cảm thấy cần phải có cơ hội để ôn lại tiếng Việt và tìm cách trở về với cội nguồn của chính tôi.

May mắn thay, đầu năm 1996, Gia Đình Trưng Vuơng-Chư Văn An Toronto được thành lập. Nhờ vậy mà tôi có dịp được tham dự Chương Trình Văn Nghệ Tất Niên và có cơ hội viết bài cho Đặc San TV-CVA Toronto. Cũng nhờ các buổi họp mặt này mà tôi đã gặp lại được Sầu Đông TL-CVA Nguyễn Thọ Chấn mà tôi đã quen từ hồi học ỏ Trần Lục. Sau đó, tôi quen CVA Đặng Vũ Thám, CVA Trần Trung Ginh, CVA Nguyễn Ngọc Chấn, CVA Phạm Huy Thinh...qua Email. Nhờ nhóm bạn hữu trong Quán Gió và Hội CVA Bắc Cali mà tôi bắt liên lạc được với nhiều đồng môn từ thuở xa xưa. Tôi rất vui thú khi thấy mình không những đã “ôn lại” được tiếng Việt mà còn có cơ hội viết Email bù khú với nhau bằng tiếng Việt theo dạng VIQR trong những lúc rảnh rỗi để quên đi cái Stress của đời sống máy móc hàng ngày.

Tháng 3 năm 2000, CVA Trần Xuân Việt (Vịt Đực) và CVA Phạm Văn Khang (Bút Đỏ) mở Website ECIRCLE - TRANG SINH HOẠT TRƯNG VUƠNG-CHƯ VĂN AN TORONTO VÀ THÂN HỮU, mà chúng tôi quen gọi là Gánh Xiệc Cồ. Tháng 5, 2000 Việt và Khang “bán cái” việc trông coi Gánh Xiệc cho TL-CVA Đàm Trung Phán (Đồ Xàm / Lão Ngoan Đồng). Cái vui của Gánh Xiệc Cồ này là chúng tôi có thể Load lên các hình ảnh và sau đó, các hội viên (chỉ hội viên mới vào thăm Ecircle được mà thôi) có thể viết các lời “ban”` bằng những vần thơ ngộ nghĩnh, những lời văn dí dỏm trong phần Comments. Đôi khi cũng chẳng tránh được cái chí choé, nhưng tựu chung tình bạn trên Internet càng ngày càng khăng khít hơn và có khi chúng tôi còn tổ chức cùng nhau “Chit Chat Hội Đồng “ viễn liên trên Internet nữa (Gánh Xiệc hồi này có khoảng 30 hội viên tại Toronto, Kansas, Dallas, Brisbane ...). Nhờ Website này, tuy tuổi đã “gia”`, nhưng chúng tôi đã tìm lại được cái tinh nghịch của tuổi học trò ba bốn mươi năm về trước.
Xin mời Quý vị đọc một vài trích đoạn của các vài vần thơ nửa già, nửa trẻ trong Gánh Xiệc Cồ để bạn đọc có một khái niệm về tình bạn “gia-trẻ”` với các lời thơ con cóc dưới đây.

Một hôm Bút Đỏ ghép hình Bút Đỏ và Đồ Xàm lọt vào sân trường Trưng Vương ngày xưa, Cao Thủ Hoàng Thanh Thảo ( rể Trưng Vương) hứng cảnh , bèn “phụ đề “ dưới tấm hình :



Ai bảo em là giai nhân cho đời anh đau khổ
Ai bảo em trốn sau cửa sổ cho anh tìm không ra?
Nhớ xưa khi em cất tiếng ca,
Anh đây ngơ ngẩn về nhà còn nghe.
Hôm sau anh đứng vỉa hè,
Tìm nghe tiếng hát, chỉ nghe gió lùa!
Cao Thủ –-Aug. 29, 2000

Sau khi Đồ Xàm lên xe bông trao thân, gửi phận cho bà Cai Tù, một số hình Đêm Văn Nghệ Đám Cưới của Đôi Trẻ Già được load lên Ecircle, Tí Đang Aên TV Hồ Thị Đoan Anh viết tặng vài câu thơ cho Đồ Xàm :

Hôm nay Bác lấy vợ
Em có một đôi lời
Mừng Bác nay có đôi
Hết một thời lôi thôi!
Tí Đang Ăn--July 23, 2000

Kim Mao Sư Vương (CVA Đặng Vũ Thám) và Đồ Xàm đã có lần chọc giận Hoàng Dúng Hạc Vàng (TV Hương Kiều Loan) đến nỗi hai lão già đã ”đuợc” Hạc mổ vỡ cả cái đầu. Hạc Vàng đã có lần lên tiếng:

Chén tộ, hồ nước mắt
Tơ mềm theo gió bay
Quấn chân ai vấp té
Tay che miệng cười to.
HD

Một hôm KMSV load lên một khu rừng đang bị cháy với tựa đề là Chùa Cháy (chắc là để “đốt lại” Hoàng Dung? ) và doạ ông từ Lão Ngoan Ðồng Ðồ Xàm là sẽ delete cái hình Cháy Chùa và tất cả các lời “bàn” dưới tấm hình này mà không cần báo trước . LND có đôi lời nhắn nhủ KMSV:

Bớ Lão Kim Mao định đốt sao?
Mo cau đã độn chắc chưa nào?
Hoàng Dung mà biết, đầu (KMSV) bị cạo,
Chớ có điên khùng việc count down.
May you have a good rest for now,
That is the end of my Thơ Tào Lao
Lão Ngoan Đồng – Dec 2, 2000

Để trêu chọc cả HD và LND, KMSV load lên tấm hình một chú voi với vài vần thơ

P...đứng làm chi đó ...P ơi?
Mặt mày bí xị, lệ muốn rơi.
Đêm ngày đưa đít cho ai “đet”',
Mo cau hai lớp cũng...cụp đuôi.
KMSV – Dec 9, 2000

Ngày hôm sau, CVA Phạm Huy Thịnh còn vào “tiếp sức” với KMSV để “phang” Đồ Xàm với 4 câu thơ:

Lẳng lặng mà xem P... cưỡi voi,
Cưỡi Voi như thể cưỡi Hạc trời.
Phen này lại tính trêu Voi, Hạc,
Xin với anh hào: nhập cuộc chơi!!
Ha ha ha
TH Pham—Dec 10, 2000

Đọc xong, LND bò mà mà cười và lên Net, trả đũa:

Hạc Vàng ai bắt đi đâu?
Mà trong nồi phở, Tái Gầu còn thua!
Thơ này nếu có chanh chua,
Thì thêm bột ngọt cho vừa Sư Vương!
Chớ tưởng là Voi tầm thường,
Voi mà phun nước, có đường ướt thôi.
Hạc ơi, Hạc ở đâu rồi?
Coi chừng Phở Chấn đứng ngồi không yên!
Bác Thịnh nhớ ăn phở liền,
Chân Hạc hầm phở, thần tiên dường nào.
Quản Tượng xin vội ra chào,
Xin cho bát phở năm hào thôi nghe!
LND--Dec 11, 2000

Số hội viên Ecircle thân hữu càng ngày càng đông và trải rộng trên toàn thế giới. Khi Adobe Ecircle bị đóng cửa vào ngày April 14, 2001 vì tình trạng kinh tế, Gánh Xiệc Cồ của chúng tôi có khoảng 145 hội viên. Trong lúc Gia Đình TV-CVA Toronto đang bận rộn chuẩn bị cho đêm Văn Nghệ Đại Hội ngày April 7, 2001, anh chị em “diễn viên Gánh Xiệc”chúng tôi tại Toronto vẫn không thể không ngày nào mà không vào “tham dự cuộc chiến cười đùa” trong Gánh Xiệc này được. Ngày March 23, Bút Đỏ load lên một bức tranh Con Khỉ Đột để “tặng” Đồ Khỉ Gió (CVA Trần Minh Khải), thì ngay trong ngày hôm đó, đã có các vần thơ “tiếp vận” dưới đây:


1. (Lên mặt làm ttàng):
Dù cho sự thế lòng vòng,
Trăm điều nàng hãy vững vào lòng ta!
Đồ Khỉ Gió --March 23, 2001 2:31 PM

2. Tiếp ĐKG
Ta đây Khỉ Đột đã già,
Em mà làm vợ, thật là khỏi chê!
Đồ Xàm --March 23 3:09 PM

3. Tiếp ĐX
Em ơi, nếu rước anh về,
Nhớ mua dao cạo, dễ bề cạo lông!
Cao Thủ --March 23 3:14 PM

4. Tiếp sức CT
Có cạo, chớ cạo mùa đông,
Lỡ cạo tồng ngồng, rụng mất...”của” anh!
Đồ Xàm -- March 23 3:20 PM

5. (Thơ mộng)
Nàng ơi, ta đã sẵn sàng,
Ta nhắm mắt lại, xin nàng ra tay ! (eo ôi !)
Đồ Khỉ Gió --March 23 5:16 PM

6. Tiếp theo ĐKG
Nàng ơi!
Có cạo thì cạo chân tay,
Đừng cạo chỗ khác, từ nay sao sài?
Đồ Liêm--March 23 7:59 PM

7. Hì ...Hì!
Tí Đang Aên -- March 23 9:42 PM

8. Nàng lầm bầm:
Cạo rồi, nó lại mọc ra,
Mọc ra thêm cứng, thêm nhăn, nhột mình!
Vịt Đực-- March 23 10:05 PM

9. Ai ơi, xin chớ có rình,
Kẻo người thợ cạo giật mình, lỡ tay!
Phương Trì -- March 24 5:59 AM

10. Cắt nhằm chỗ đó cũng hay,
Giao đời cho bạn, Khỉ này đi tu!
Cao Thủ --March 24 8:11 AM

11. Đi tu hay Khỉ đi tù?
Của nợ bị cắt, củ từ còn.... đau!
Đồ Xàm -- March 24 8:20 AM

12. Nghe bàn, ta cũng rụng rời,
Thôi thì đừng cạo, nhổ thời an hơn!
Đồ Khỉ Gió -- March 24 9:00 AM

13. Nếu nhổ thì chắc sạch trơn,
Theo ta, đừng nhổ, lấy sơn phết vào!
Đồ Liêm – March 24 10:42 PM

14. Phết sơn, nên phết mầu nào?
Phết mầu đỏ chói, bò vào húc cho!
Phương Trì – March 25 6:08 AM

15. Cũng đừng nên phết mầu tro,
Tưởng rằng xác thiệt lò dò về thăm!
Đồ Khỉ Gió – April 1 3:14 PM

Một hôm tôi vào Ecircle Bạn Hữu của CVA Nguyễn Thọ Chấn, tôi “vớ đuợc” CVA Bùi Vi Thiện và tôi “bứng” ngay Bác Thiện vào Gánh Xiệc Ecircle Trang Sinh Hoạt. Từ ngày Bác Thiện vào làm một “kép” mới của Gánh Xiệc, thì Bác ấy “quậy” hết cỡ xà bần. Và chúng tôi cũng đã cứ tự nhiên mà “tặng đại” cho Bác Thiện cái tên cúng cơm là “ BThien” mặc cho Bác.... than thân trách phận! Tuy Bác Thiện la oai oái nhưng Bác ấy lại rất nhiệt tình kêu gọi bà con cô bác vào lại Gánh Xiệc mà “quậy” mỗi khi Xiệc Cờ vắng khách :

Xiếc Cồ ế độ mấy hôm,
Chẳng ai ngó tới, Xiệc ôm nỗi buồn.
Sư Vương (1) ngáp đớp chuồn chuồn,
Đồ Xàm (2) còn bận đi buôn bán sò.
Khỉ Gió (3) chạy đến lò tò,
Thấy buồn chạy mất chẳng mò đến thêm.
Cao Thủ (4) cuốn gió chạy êm,
Hoàng Dung (5) đánh chó chẳng thèm đến đây.
Phương Trì (6) vốn thích đu dây,
Bây giờ trốn ở đâu đây nữa rồi.
Các Bác đừng chê Xiệc tồi,
Nghệ sĩ có hạng xem rồi khó quên.
Xin mời các Bác ghi tên,
Mua cho vài vé lấy hên Xiệc Cồ
B Thiên

(1), (2) (3): CVA
(4),(5), (6) : Rể TV


Cũng nhờ Email và Gánh Xiệc này mà chúng tôi đã có thể gửi và nhận các hình ảnh mới nhất cho nhau. Đồ Xàm đã mừng rú khi nhận được “chân dung” của Bác Vọng Ngữ CVA Nguyễn Đúc Khánh. Ngắm “dung nhan” bạn, Đồ Xàm “thả thơ sầu rụng” dưới đây:

Ngày xưa tóc rậm, đen ngòm,
Ngày nay tóc ít, lại còn trắng tinh.
Ngày xưa còm cõi, một mình,
Ngày nay phát tướng, có tình, có con!
Bác như ...đang lúc trăng tròn,
Có con, có vợ, trông mòn mắt ai! (Híc híc!)
Thơ này tớ viết chưa dài,
Kỳ tới, xin hẹn bằng hai, bằng mười!

Tái Bút:
Lần sau Bác ráng mà cười,
Tô son, điểm phấn, như người ngày xưa! (Híc Híc!)
Còn tớ, tớ vẫn chửa chừa,
Ba lăm, ba láp cho vừa lòng...a, à, à... ai!

Đồ Xàm – Sept. 2000

Trước khi Ecircle bị sập tiệm, Bác Tạ Tốn CVA Đặng Vũ Thám đã lanh chân “bứng” Quán 12 Con Cóc (một trang của Gánh Xiệc Cờ) sang một Web Site mới và Link với Quán Gió để ...tiếp tục cuộc chơi. Hy vọng rằng qua các cuộc chơi trên Internet, tôi sẽ vẫn còn có thể kiếm ra được nhiều các bạn hữu quen nhau từ hồi còn nhỏ, hay mới quen nhau nhưng- cứ -tưởng như -là- minh-đã-quen-nhau- từ -nhiều -kiếp -khác. Riêng tôi, trong lúc xế chiều của cuộc đời, tôi thấy chẳng còn gì thú vị bằng là tôi sẽ có thêm được nhiều bạn bè để “bàn” về cuộc đời mà tôi cứ tạm coi như là một vở tuồng. Vở tuồng này không có cốt truyện được viết trước và mỗi người trong chúng ta đã vô hình chung đóng một vai đến đâu hay đến đấy. Nếu lỡ đã đóng vai nào mà diễn viên bị đánh rơi mặt nạ hay thấy mình hết thích đóng vai đó nữa, thì cứ xin tự ý kiếm một vai khác mà đóng cho hợp sở thích của mình hơn, cho đến khi ...mãn vở tuồng đời mình luôn!

Tuy các “cô”, các “cậu” học trò này đã đang thực sự đóng vai ông bà, cha mẹ nhưng trong họ còn rất nhiều cái chất nghịch ngợm của tuổi học trò xa xưa và đặc biệt là tình bạn của họ cho đến lúc xế chiều của cuộc đời vẫn còn ... như ở cái thuở ban đầu lưu luyến ấy. Nếu được tái sinh trở lại làm kiếp người, tôi thiển nghĩ là tình bạn của họ cũng chẳng có gì thay đổi cho lắm và vẫn “chứng nào tật ấy” mà thôi.

Xin chấm dứt lời “bàn” tại đây. Và cũng xin cám ơn quý vị đã bỏ công đọc những lời “bàn” của chúng tôi. Xin đa tạ.

Đàm Trung Phán
January 1, 2002
Mississauga, Canada


Thơ Thẩn: Thuyền Và Biển ( Expandable post )

thuyền và biển

khuyết danh

Ngâm : Hồng Vân





Play/Pause


Chỉ có thuyền mới hiểu

Biển mênh mông nhường nào

Chỉ có biển mới biết

Thuyền đi đâu về đâu

Những ngày không gặp nhau

Biển bạc đầu thương nhớ

Những ngày không gặp nhau

Lòng thuyền đau rạn vỡ

Nếu từ giã thuyền rôì

Biển chỉ còn sóng gió

Nếu phải cách xa em,

Anh chỉ còn bão tố

****

Nếu phải cách xa em,

Anh chỉ còn... bão tố...!

Mặt Trời Đen


Bấm PLAY để nghe nhạc


Mặt Trời Đen

Phượng Hoàng

Mặt trời đen, quá đen, đen như đời ta
Đời hằng mong thoát đi, đi khung trời xa
Cuộc đời như chó hoang lang thang về đêm.
Cuộc tình không mấy khi nghe câu dịu êm.

Mặt trời không muốn sáng soi cho ta thấy
nắng lên trong đêm dài, cho đời ta ấm áp.

Nụ cười ta đánh rơi mất khi còn thơ,
Chỉ còn hiu hắt trên đôi môi hững hờ.
Từng niềm tin vỡ tan, bước xa mộng mơ
Mặt trời đen vẫn xua bóng đêm nhẩn nhơ

Nụ cười chưa vang tiếng sao nghe nước mắt
thấm lên đôi vai gầy. Ôi! buồn đau biết mấy.

Mặt trời đen, quá đen, đen như đời ta.
Đời hằng mong thoát đi thấy khung trời xa.
Cuộc đời như thú hoang lang thang về đêm.
Cuộc tình không mấy khi nghe câu dịu êm.

Đời buồn mong quên hết, ta mong quên hết.
Vứt đi bao âu sầu luôn tìm nơi nương náu.

Sao ta vẫn thấy mặt trời đen, đen như mực.
đen như đêm ma quái. Ah. ha ha ha ..

Sao ta vẫn thấy mặt trời đen, đen như mực.
đen như đêm ma quái Ah...


*** Cảm ơn anh Vịt đã gửi cho Nó bản nhạc và lời bản nhạc :) ***

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2005

Chào Phương Trì


Xin chào người đẹp thơ hay PhuongTri

Không biết TĐA hay ĐKG ai là người đã tìm lại được Phương Trì . Khai mau để lãnh tiền bounty .:)

PT thời ECircles 2000 rất dí dỏm và mau mắn bao phen làm DKG chết đứng chết ngối trong những pha xướng họa.

Thú thực cho đến giờ VĐ vẫn chưa rõ là PhuongTri này bỏ dấu sao cho đúng đạo .
Phương Trì hay Phương Tri hay Phương Trí . Xin minh bạch một lần để khỏi bỏ nhầm dấu . ( Cười ) .

Welcome back PT



Thứ Hai, 14 tháng 11, 2005

Au Clair De La Lune



Bấm PLAY để nghe nhạc

Performed by Sylvie Vartan

Mến chúc tất cả các bác, các anh và các chị một đêm nhiều mộng đẹp :)

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2005

Chào Hoàng Thịnh

Thịnh à:

Em link các website của em vào đây cho mọi người coi với !

Chi Nga và anh định về VN vào đầu tháng 12, 2005. Nay thấy cúm gà , brother scare see grand mother ! (anh sợ thấy bà ! -:)))) . Em trai của anh và anh Pháp cũng đã bắt đầu cancel vé rồi . Chị Nga thì "chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ" nên vẫn còn "chiến đấu đến cùng" chắc là cho đến khi hết gà ở VN thì mới không về nữa !! -:)))
Giời ơi, "chính phủ tại gia" ("my spousal government") của anh có kỷ luật sắt, kỷ luật nhà banh nên anh không dám cãi. Tuy nhiên anh sẽ lẳng lặng mà ở lại Canada cho nó ... chắc ăn .

Welcome back, Thịnh!

ÐX

LỜI CHÀO BÌNH YÊN BÊN KIA CẦU VỒNG

Bác nttn:

Mong "Bác" không ngạc nhiên khi Ðồ Lãng Xẹt tôi "kiu" tên của nttn bằng "Bác" chẳng là vì thì là mà đó là cái truyền thống họ "Ðồ" chúng tôi đã "kiu" tên (không phải là "réo" đâu ạ vì dòng họ "Ðồ" của chúng tôi thuộc dòng "Ra" thế lắm cưa đấy : Ðồ Khỉ Gió, Ðồ Liêm tự Ðồ Ròm, Ðồ Xàm nay trở thành Ðồ Xàm - Lãng Xẹt hay Ðồ Lãng Xẹt) các bạn hĩu trong "Quán" Ecircle bằng Bác nó quen rồi . Các "Bác" thì có bác già, bác trẻ, bác ương ương. Riêng tui, "Ðồ LX" tui đã trên 6 bó và là 1 ông ráo dzìa hiu non!
.....

Quán Ecircle của chúng tôi ngày xưa đã có một thời huy hoàng, vui vẻ lắm cơ : chừng khoảng 140 vị hội viên trước khi "Quán" bị đóng cửa cha/ là vì Ecircle xập tiệm vì "tiến thiều": thiếu tiền ý mà . Khi "Quán" đang ... hấp hối thì Bác Kim Mao Sư Vương (chủ nhân của Quán Gió) bứng cái Trang 12 Con Cóc của Ecircle TV-CVA và Thân Hữu vào Quán Gió :

http://www.pbase.com/gallery/taton/quan_12_con_coc_2

Chúng tôi chit chat với nhau được ít lâu thì các "Bác" kia đã ra đi không hẹn ngày về làm Ðồ Xàm tôi ế ẩm cả cái Quán . Sau đó Ðồ Xàm tôi "di cư" sang lập nghiệp tại gia trang " Trang Trưng Vương- Chu Văn An và Thân Hữu" của "Vietbao online". Trang Giao Hiũ này sầm uất được ít lâu (khoảng 18 tháng!) thì các Bác hội viên lại bỏ Ðồ Lãng Xẹt mà đi đâu mất làm Ðồ tôi lại hiu nhị tình một lần nữa . Chắc là vì cái sao "Cô Quả" nó chiếu vào mệnh Lãng Xẹt!!

Nay nhơ` có Bác Vịt Ðực kiếm dùm đất dụng võ , các Bác hội viên của Ecircle thời xa xưa và ÐLX tôi sẽ đi mời lại các bạn cũ đã tản mác nơi nao để trở về đây "lập nghiệp" và "quậy" tiếp .

Rất mừng thấy Bác nttn vào đây nhập bọn với tụi tôi .

Somewhere, over the rain bow...
Xin mời Bác nttn vào ... đi câu with us!
Good rhyme, hmm ...? Hi hi !!!

Welcome aboard, Bác nttn!

Ðồ Lãng Xẹt

thơ xướng họa



Thơ xướng là gửi một tần số vào không gian, ai người đồng điệu sẽ cảm nhận được tần số này và đối đáp (thơ họa), có thể cùng một góc nhìn hay dưới một nhãn quan khác nhau. Đó là trường hợp Tâm Tâm Tương Ứng. Vài thí dụ trong Ecircles Y2K (không theo đúng luật bằng trắc và niêm vận).

a)-xướng:
Nghe qua đau đớn rụng rời,
Miệng làm thân chịu kêu trời, nhưng xa.
ĐKG ( nhái Kiều )

b)-đối đáp:
Nghe qua đau đớn rụng rời,
Miệng làm, thân chịu, kêu trời... không oan !
Tê-Bê

Nghe qua đau đớn rụng rời,
Miệng làm, thân chịu, kêu trời...ai thương !
Hoàng Dung

Tiếng Hát (cho đêm 22/7).

a)-xướng:

Ta còn ngây ngất hơi men
Tiệc vui phảng phất đua chen nghê thường
Đêm xanh tiếng hát thiên đường
Đời ta sương khói vô-thường yêu em !
-Đồ-Khỉ-Gió(T.O), Jul 25 2000 8:57AM

b)-đối đáp :
Đêm khuya tiếng hát não nùng

Góc trời hiu quạnh riêng mình ngất say .
-Viet (Dduc), Jul 26 2000 8:39AM

Yêu em trong ngất hơi MEN

Chợt bừng cơn mộng đã chen vô ThƯỜNG
Đêm xanh mất dấu thiên ĐƯỜNG
Khói sương phai nhạt tình nào cho EM?
-KaHát (Canada), Aug 16 2000 10:37AM


HỒI SINH

a)-xướng:
Trở về với đất với bùn
Với cây với lá với trùn với phân
Lặng nghe tiếng hát thì thầm
Trong niềm cô tịch có mầm hồi sinh.
ĐKG

b)-đối đáp:
Quay về vọc đất nghịch bùn

Bẻ cây bứt lá đạp Trùng bón phân
Hát theo tiếng hát thì thầm
Trong niềm cô tịch thấy mầm trồi lên .
-Viet(Đuc), Sep 11 2000 9:28AM

a)-xướng:
Ngẫm ra quả đất chẳng tròn

rút ra rồi chắc chẳng còn gặp đâu
-phươngtrì, Mar 25 2001 6:04AM

b)-đối đáp :
Ngãm ra trái đất vẫn tròn
Quanh đi quẩn lại vẫn hoàn đoàn viên
ĐKG

ĐÔI MẮT HỎA DIỆM SƠN


a)-xướng:
mắt khỉ là một giòng sông
đỏ ngầu dục vọng, ngóng trông người nàọ
trên trời có vạn vì sao,
ở đây hai mắt lao đao say tình
nhìn quanh chỉ thấy bóng hình,
tiên nga mỹ nữ xoay mình làm ngơ
-phươngtrì, Mar 7 2001 8:34PM

b)-đối đáp :

Mắt khỉ một núi Hỏa Hồng ,
Đỏ mầu nhung nhớ ngóng trông phương nào .
Trên trời có vạn vì sao,
Một vì sao lạc rơi vào chốn xa .
Nên ta ngơ ngẩn vào ra ,
Nửa say nửa tỉnh tiên nga không màng .
-Đồ-Khỉ-Gió, Mar 7 2001 9:13PM


Over the Rainbow ... What a Wonderful World =)



Bấm PLAY để nghe nhạc

Performed by Israel Kamak


Over the Rainbow



Performed by Ella Fitzgerald


What a Wonderful World



Performed by Louis Armstrong

"There's a Rainbow somewhere
We were born to be there ...!!!"

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2005

Lời chào ... "Bình Yên" :)


Bấm PLAY để nghe nhạc

Nhạc -- Quốc Bảo
Trình bày -- Trần Thu Hà & Trần Hiếu


Mến chào các anh chị trong E-Circles,

Mới lẳng lặng chui vào góc ngồi ... chưa kịp quậy, chưa kịp phá chi hết mà đã "được" anh Việt đem ra "báo cáo" làng rùi ...

Giờ làm ú ớ ... (hmm ... anh Việt mà đọc đến câu này thì chắc đang ôm bụng, lăn bò ra đất cười nắc nẻ ) ... không biết nói gì nè anh Việt ơi?

Oh mà sai rồi ... chắc phải tập gọi anh Việt là anh Vịt wá ... chứ trong này ai cũng gọi anh bằng cái tên Vịt mà ... hihihi ... Té ra hôm nào nằm mơ thấy "con dzịt" là tại đang bị anh rượt trong giấc ngủ mà hổng có biết ... :)

Anh Việt giới thiệu còn thiếu nhiều quá à ... còn bao nhiêu cái tội như lém, lì, bướng, leo trèo, phá phách, lãng đãng, lễnh đễnh, ... chắc anh Việt không dám nói luôn vì sợ các anh chị nghe xong bỏ nhóm mà chạy mất ... ihihi ..

Phewwww ... xong ... giờ báo cáo xong rồi thì ... đi phá làng phá xóm được chưa anh Vịt?

nn

Chào cô bạn nhỏ Thu Nga

Trong trang Ecircles này đã có nào Chuột , nào Vịt, nào Khỉ, nay lại thêm một chú sóc con dễ thương , một khuôn mặt mới tài năng , một ánh trăng giữa mùa thu Canada lạnh lẽo .
Xin thân chào cô bạn nhỏ trong khu vưòn này .
Xin chào cái mới hơn, cái trẻ hơn và chắc chắn là đẹp hơn, kẻo không các bác cư’ ngồi buồn bo’ gối nhớ thời xuân xưa hoài (trong đó có bác đkg).

Chào chu’ sóc con
Đôi mắt ví von
đang trèo cây
tung tăng đầy nhưạ sống (*)

Chào ánh trăng vàng
dâng tràn hơi ấm
giữa mùa thu
thổi tan hết sương mù

ĐKG.
(*) Xin xem hinh chu soc trong chao mung TN cua VT

Chào Thu Nga


Xin chào đón Thu Nga ~ nttn ~ aka "Dấu Yêu", thành viên mới của ECircles. Lớn lên và sống tại Michigan Hoa Kỳ, "A little girl with so many talents" ... nttn viết văn, làm thơ, chụp ảnh digital, đàn hát ... cô cũng là một trong những cộng tác viên và webmistress của Hồn Quê Magazine Online.
Personal Websites của nttn :

http://www-personal.umich.edu/~nga/nttn.html
http://dauyeutoi.blogspot.com/
http://quannhacviet.blogspot.com/

Giới thiệu xong rồi, vậy xin mời "Dấu Yêu" ra chiêu ...



Thứ Năm, 10 tháng 11, 2005

Want to learn Vietnamese English?

Việt – Mỹ Đề Huề

Một đôi vợ chồng mới qua Mỹ được ít lâu, lại hay cải vả đòi ly dị , anh chồng bỏ bụng mắm bấy lâu bị vợ lấn lướt bèn lớn tiếng với vợ:

-Sugar you you go, sugar me me go!
(Đường cô cô đi, đường tôi tôi đi!)

Cô vợ:
-You think you tasty?
(Anh nghĩ anh ngon lắm hả?)

Anh chồng:
-I love toilet you go go!
(Tôi yêu cầu cô đi đi !)

Cô vợ:
-You think you are belly button of dance pole? You live a place monkey coughs flamingo crows, clothes house country!
(Anh nghĩ anh là cái rốn của vũ trụ hả? Anh sống nơi khỉ ho cò gáy, đồ nhà quê!)

Anh chồng đáp lại :
-You onion summer me three down seven up. No enough listen!
(Cô hành hạ tôi ba chìm bảy nổi. Thôi đủ rồi nghe !)

Cô vợ mếu máo:
-Me take you, you poor storn spinach, two table hand white!
(Tôi lấy anh, anh nghèo rách mồng tơi, hai bàn tay trắng !)

Anh chồng thấy tội bèn nói:
-You eat criminal so, no star where, we can do again from first.
(Em ăn gian quá, không sao cả, mình có thể làm lại từ đầu)

Cô vợ nguôi giận:
-I no want salad with you again!
(Em không muốn cải với anh nữa!)

Chào Anh Hoàng Thịnh

Chào anh Hoàng Thịnh - ht - cũng là một thành viên của nhóm E-Circles 2000 - Trong trang nhà của anh tại pBase, anh có sáng tác những bài thơ song ngữ rất hay và lạ . Xin anh vui lòng post lại trên đây .
VT

Duyên Kiếp


DUYÊN KIẾP

Mùa Thu đến với lá vàng, lá đỏ,
Tâm hồn anh theo gió gọi Em về.
Cuộc đời như tựa cơn mê,
Tự trong Duyên Kiếp, ta về với nhau.

Nguyễn Ðàm Duy Trung

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2005

Chiếc Lá Chưa Phai ...


Hi bạn ta, những chiếc lá đỏ bé tí teo bay bay trong mưa trong gió ...

Hôm nay mùa Thu đang ngất ngây với cơn mưa phũ phàng vùi dập những cánh lá đỏ và những đóa hồng đang tàn úa, bạn ta, người thì đang mê mẩn về một người yêu dấu xa vời của một mùa Thu vĩnh viễn khuất xa , ở đó có anh và em cùng mùa Thu lá hồng vàng bay mấy lá vương vấn trên vùng tóc em ... kẻ thì ngẩn ngơ nhìn lá Thu đỏ rực trong nằng Thu vàng rồi gục đầu soi bóng mình ngậm ngùi với sợi tóc bạc, đếm những chiếc lá Thu đỏ rực vì ngất ngây men sầu hương nhớ, và đan năm ngón tay gầy vào mái tóc bù lấm tấm điểm sương ....

Hôm nay ở đây mưa phũ phàng tàn bạo, và những chiếc lá đỏ chưa kịp vàng đã bị giọt mưa hung hăng giựt phăng ra khỏi nhánh khô nhành chuỗi, và oằn người cam chịu để gió cuốn phăng quăng vào giòng nước mưa ào ào trôi trên vành môi của con đường đời chông chênh cuốn hút ra biển hồ dậy sóng ...

Ngày hôm qua, tôi vẫn chờ chiếc lá phong chưa kịp đỏ hoàn toàn ...


Chiều hôm nay tôi loanh qoanh đi tìm chiếc lá nửa đỏ nửa cam lẫn chìm trong vô vàn xác lá héo ...

Chiếc lá nhỏ nhoi bé bỏng của tôi giống như một kỷ niệm bé tí teo tôi vẫn cố giấu và giữ kín trong tâm khảm ...

Bất chợt tôi nhìn thấy tôi đang bàng hoàng đi quanh tìm hoài không thấy mẫu ký ức nhỏ nhoi đã chìm trong vô vàn dĩ vãng ...

"... Lạc lối, tôi đi lang thang
Tôi tìm cái mình không thể có và tôi có cái mình không thễ tìm ... " (*)

(*) Tâm Tình Hiến Dâng-Tagore.
Đỗ Khánh Hoan dịch

Ngựa Phi Đường Xa

Ngua


Thu Đỏ

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2005


Hi bác Khang,
Bác thấy cái hình này có quen thuộc không ?