Thứ Ba, 1 tháng 5, 2007

GỌI HỒN NGƯỜI XƯA



CÂY ÐA LỐI CŨ


GỌI HỒN NGƯỜI XƯA



Phần 3: “Cảm xúc và những tín

hiệu kỳ lạ”


http://www.pbase.com/bac_ninh/hue


Tôi xin mạn phép nhắc lại rằng trong Phần 2: “Gọi hồn”, cuộc đối thoại với 20 nhân vật bên Cõi Âm (không kể 2 nhân vật mà chúng tôi không nhận biết được liên hệ gia tộc và 1 nhân vật mà tôi không thâu kịp trong lúc thay battery) kéo dài trong khoảng 3 tiếng đồng hồ. Tôi đã trình bầy cho ngắn gọn trong Phần 2 và bây giờ tôi xin góp thêm ý kiến về các nhận xét và về phần cảm nhận riêng tư của tôi.

Các thành viên gia đình trong Cõi Âm của 4 người ngồi Gọi Hồn “xuất hiện” theo hệ thống ngôi thứ (rank and file) qua lời nói của cô đồng. Các cụ bên gia đình BN và H “về” theo thứ tự rất là quy củ: Cụ tổ 5 đời về trước tiên, sau đó là cụ tổ 4 đời rồi 3 đời. Các cụ tự xưng tên và các cụ cho biết sự liên hệ giữa đời nọ với đời kia. Riêng cụ tổ 5 đời của BN và H, vì cả BN và H không biết đích danh của Cụ lúc ban đầu, Cụ cho biết cụ là thân sinh của cụ tổ 4 đời và cụ cũng cho bíết họ và tên của cụ tổ 4 đời nữa, vì vậy mà BN, H mới biết Cụ là ai.

Còn bên gia đình tôi, bà Tổ Cô của tôi (Cụ cho biết Cụ là Bà Cô Trẻ của họ Ðàm) “về” trước tiên trong gìòng họ nội của tôi. Vì Bà tự giới thiệu tên bên Cõi Âm là Thu nên tôi lúng túng nhận không ra ngay được. Cô đồng quay qua phía BN:

- Họ Ðàm ấy mà! Thế không nhận ra sao?

Nhờ vậy tôi mới “đoán” được là Bà Tổ Cô của tôi. Lời nói của Bà qua cô đồng rất là ôn tồn và vẻ mặt cô đồng trông thật là an nhiên tự tại. Về phần tôi, tôi cảm thấy rất vui mừng vì đây thực sự là tôi đang được đối thoại với Bà Tổ Cô của tôi. BN và tôi hết sức ngạc nhiên khi nghe Bà nói:

- Các con đã về thăm nhà thờ (từ đường) và thăm mộ Bà, hôm nay Bà về thăm các con đây!

Lời nói này làm tôi nhớ lại những gì đã xẩy ra: tuần trước đó, chúng tôi đã về thăm làng quê tại Bắc Ninh. Chúng tôi đã vào từ đường thắp hương khấn vái các vị đã khuất bóng. Khi vào thăm mộ của gia tộc, tôi đang mải chụp hình, bỗng nhiên tôi nhìn thấy ngay ngôi mộ của Bà Tổ Cô và vợ chồng chúng tôi thắp hương khấn vái Bà. Chuyện về thăm mộ bà, tôi chưa nghĩ đến mà lúc đó - qua lời cô đồng - Bà nhắc lại, các chi tiết rất đúng sự thật, thật là không thể tưởng tượng được! Một điều hết sức ngạc nhiên nữa là Bà cho biết một người anh trai tôi cũng “về” nữa. Anh trai tôi (anh Hán) mất hồi anh ấy còn nhỏ, khi đó tôi mới lên 3 cho nên tôi đâu có biết nhiều, huống chi là còn nhớ. Ðây là lần đầu tiên tôi “có chứng cớ” là vong linh Bà đang thực sự hiển linh và chính Bà đã cho tôi biết “Bà luôn luôn che chở cho tôi” qua lời nói của cô đồng. Cái “tin vui” về người anh khuất bóng của tôi là một tin thật bất ngờ, ngoài sức tưởng tượng của tôi; ngay cả BN cũng chưa chắc biết chuyện về anh tôi nữa vì tôi chưa kể cho BN nghe nhiều về anh tôi, có lẽ vì tôi đã quên rất nhiều những việc xẩy ra hơn 60 năm về trước!

Tôi nhận xét thấy những nhân vật chết trẻ như anh tôi, cháu D. con chú H. và cô Bé (em gái của BN), khi họ về, nét mặt của cô đồng lộ vẻ rất tinh nghịch, cười đùa hồn nhiên và cách ăn nói qua cô đồng lại “lau tau” đúng như trẻ con, khác hẳn với vẻ mặt và cách ăn nói của người chết khi đã lớn tuổi.

Một số chi tiết của những điều các Cụ nói ra rất “ăn khớp” với nhau khi chúng tôi ngồi kiểm chứng lại sau vụ Gọi Hồn này. Tôi xin lấy vài thí dụ dưới đây.

Cụ tổ 4 đời của BN và H (nhân vật thứ 2) cho biết một chắt trai của cụ (ngang vai vế với BN và H) mấy năm về trước đã bị bệnh hiểm nghèo may nhờ Cụ phù hộ cho nên mới tai qua, nạn khỏi. Ðiều này, thân phụ của BN (nhân vật thứ 6) cũng cho biết:

- May nhờ Ông Nội (của thân phụ BN) che chở cho nó, chứ không thì nó không qua khỏi!

Trên thực tế, câu chuyện hoàn toàn đúng sự thực: chắt trai của cụ (chúng tôi biết rõ tên tuổi của người đó) đã phải trải qua hai kỳ giải phẫu hiểm nghèo nhưng sau đó thực sự khỏi bệnh. Các chi tiết mà Cụ tổ 4 đời và thân phụ BN cho chúng tôi biết về người chắt trai này không hề “trái cựa” với nhau!

Các Cụ bên gia đình BN và H còn cho chúng tôi biết ngày giỗ của các Cụ nữa. Khi tra gia phả, những ngày giỗ này đúng y như đã ghi trong gia phả. Một điều ngạc nhiên ly kỳ khác: cụ bà NTN (vợ của Cụ tổ 4 đời của BN và chú H) không những đã cho biết ngày giỗ của Cụ vào mùng Hai, tháng Giêng âm lịch mà còn gọi đúng tên tôi nữa (Cụ chưa hề gặp tôi bao giờ)! Tôi nhớ rõ là hôm lên thăm nghĩa địa Yên Kỳ tại Sơn Tây với vợ chồng Chú H, BN và tôi đã thắp hương và khấn vái trước mộ Cụ. Tôi còn chụp hình phần mộ của Cụ Bà và trong hình, tôi thấy ghi rõ trên mộ bia ngày Cụ mất: mùng Hai, tháng Giêng âm lịch! Phải chăng vì tôi đã thắp hương và khấn vái Cụ mà Cụ biết tên tôi rành mạch? (Ðiều này rất giống câu chuyện giữa Bà Tổ Cô và vợ chồng chúng tôi khi chúng tôi viếng mộ Bà).

Thân phụ BN cho biết chú H. không thể qua Mỹ thăm gia đình vào năm 2005 được nhưng “sang năm” (tức là năm 2006) thì chú H sẽ qua Mỹ thăm gia đình được. Sau khi Gọi Hồn xong, chú H cho chúng tôi biết ngay từ đầu năm 2005, chú ấy đã nộp đơn xin giấy tờ đi Mỹ nhưng giấy tờ bị trục trặc và rốt cuộc không sang Mỹ được. Quả nhiên trong năm sau (năm 2006), việc xin giấy tờ sang Mỹ rất dễ dàng và vào Mùa Thu năm 2006, chú H đã qua thăm thân phụ và gia đình bên nội của chú ấy tại Hoa Kỳ. Xem ra 10 tháng sau khi Gọi Hồn, lời nói của thân phụ của BN đúng với sự thực.

Ngày giỗ mà các Cụ bên gia đình Bích Nga nói đều giống hệt như đã ghi trong gia phả. Tuy nhiên, anh tôi dặn chúng tôi cúng anh ấy vào ngày 27 tháng Tư âm lịch. Khi về tới Canada, tôi coi trong gia phả gia đình họ nội, tôi thấy gia phả ghi anh ấy mất vào ngày 24 tháng Bẩỵ, âm lịch. Chẳng lẽ anh ấy đã nói lộn cho tôi biết ngày và tháng?

Theo lời mẹ tôi (nhân vật thứ 17) thì anh ấy đã về ở với mẹ tôi. Trước khi vợ chồng chúng về thăm Việt Nam, chúng tôi thường hay thắp hương khấn vái Bà Tổ Cô và Bố Mẹ tôi để báo tin cho các Cụ biết rằng chúng tôi sắp về Việt Nam thăm làng quê và họ hàng, chẳng lẽ vì vậy mà anh tôi đã nói:

- Khi chú về làng thắp hương cúng vái các Cụ, anh cũng về theo!

Rồi:

- Anh luôn luôn che chở cho chú.

Và mẹ tôi cũng cho biết:

- Nghe tin con về, Âm phần ai cũng vui!

Qua những mẩu chuyện này, tôi có cảm tưởng rằng người bên Cõi Âm đang hiện diện ở một nơi rất gần với chúng ta nhưng họ “sống” ở trong một môi trường khác (medium, frequency) với môi trường sinh sống của chúng ta cho nên chúng ta không thể nhìn thấy họ và cũng không nghe được tiếng họ nói.

Tôi để ý thấy khi các Cụ tổ bên phía BN và chú H “về thăm” chúng tôi, nét mặt của cô đồng lộ vẻ bình tĩnh và lời nói không tỏ vẻ vui hay buồn. Tuy nhiên, khi cha mẹ của vợ chồng chúng tôi nói chuyện với chúng tôi, nét mặt của cô đồng trông khá đăm chiêu (tense). Dường như các Cụ vẫn còn nhiều vương vấn với Cõi Trần, nhất là còn chưa quên được những liên hệ mật thiết với các con, các cháu?

Tôi chưa bao giờ được gặp mặt hai đấng thân sinh của BN nhưng theo lời BN, thân mẫu của BN có những điệu bộ chẳng khác gì như lúc Cụ còn sống nhất là cách cụ gõ các ngón tay trên sàn chiếu khi Cụ nói chuyện. Cách xưng hô của bố mẹ đôi bên đều chẳng có gì khác khi còn sinh thời. Các Cụ còn nói rõ tên và hỏi thăm từng người con một. Bố mẹ tôi kể cho tôi nghe những chuyện riêng tư trong gia đình mà chỉ một mình tôi mới biết được mà thôi. Thân mẫu của tôi đã mất 50 năm trước đó và cô đồng mới có 36 tuổi thì không tài nào cô đồng “nghe lóm” được những gì đã xẩy ra trong gia đình nhà tôi trước khi cô sinh ra đời được. Cô đồng cũng không thể “dựa hơi” mà nói tên rành rọt từng người trong gia đình của chúng tôi vì chúng tôi không nói tên của tất cả các anh chị em chúng tôi!

Thân phụ của tôi đã phải di tản đến 2 lần: năm 1954 và 1975. Khi còn sở Sai gon cũng như khi Cụ sống với chúng tôi tại Mỹ và Canada, Cụ thường kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện làng quê tại Bắc Ninh, nhất là cái gia trang của hai Cụ. Cụ hay nói tới đồng lúa, lũy tre, cái cầu ao, đền thờ Cụ Tiết Nghĩa, đề thờ Cụ Quốc Sư, họ hàng… Vì vậy mà tôi không hề ngạc nhiên khi nghe Cụ hỏi tôi qua lời cô đồng:

- Thế con đã về thăm làng Me chưa? Có biếu tiền cho người ta trông nom phần mồ mả cho các Cụ nhà mình không?

Trong lúc Gọi Hồn, tôi cứ ngỡ như là tôi đang ngồi nói chuyện với những người bên Cõi Dương vậy. Một số thân hữu đã hỏi tôi:

- Thế anh không sợ “gặp ma” trong lúc Gọi Hồn ả ?

Ðối với tôi, trong lúc hay sau khi Gọi Hồn, tôi thấy rất vui vì tôi đã “gặp” được nhiều người thân thương của tôi trong Thế Giới Bên Kia. Có lẽ tôi “ớn ma sống” trên Cõi Dương còn hơn là “sợ ma chết” trong Cõi Âm nữa!

Tôi có thói quen hay thức khuya từ lúc còn đi học cho tới khi đi dậy học và kéo dài cho tới bây giờ. Tôi thích đêm khuya vì trong những lúc đó, tôi thấy được yên tĩnh và làm việc bằng đầu óc thấy dễ dàng hơn. Tôi còn nhớ sau khi thân mẫu tôi qua đời lúc tôi mới 13 tuổi, tôi thường mơ ngủ thấy Cụ . Khi thì Cụ chui vào mùng trong lúc tôi đang nằm ngủ, khi thì Cụ vỗ về tôi trong những lúc tôi buồn hiu hắt. Khi còn nhỏ, tôi thường tự trách mình là tôi hay “mơ mộng” vì bị ám ảnh bởi cái cảnh bà mẹ Cúc Hoa từ Cõi Âm về lại Cõi Dương để vỗ về, âu yếm hai đứa con thơ. Sau khi anh chị em chúng tôi đã có gia thất và nhất là sau khi tôi nghe anh lớn tôi kể truyện Mẹ về báo mộng cho anh ấy trong Tù Cải Tạo, tôi linh cảm có một cái gì kỳ lạ, huyền bí trong những giấc mơ của tôi.

Những năm đầu khi tôi đi học tại Úc Ðại Lợi, tôi chỉ có biết học để mà ra trường. Sau khi đã ra trường, như nhiều các sinh viên khác, ban ngày tôi đi làm với chức vụ Kỹ Sư, ban đêm tôi đi học Cao Học. Sống một mình ở nơi xứ lạ quê người, tôi cảm thấy buồn và cô đơn. Tôi nghĩ tới chuyện lấy vợ. Mà lấy ai bây giờ nhỉ? Ban ngày tôi bận rộn với công việc, ban đêm bận bịu với việc học hành. Chỉ những đêm khuya trong căn nhà trọ một mình, tôi thường hay ngồi suy nghĩ về việc lấy vợ và tạo dựng tương lai gia đinh, nghề nghiệp về sau. Một đêm tôi nằm mơ ngủ gặp một linh mục mặt mũi rất phúc hậu (tôi là người gốc Phật Giáo). Cha nói tiếng Anh với tôi và tôi nghe loáng thoáng như:

- You will meet your wife in coma.

(Con sẽ gặp vợ của con trong trạng thái hôn mê).

Khi thức dậy, nghĩ lại về giấc mơ, tôi thấy nó “không có ăn nhậu gì hết” như nhiều các giấc mơ khác. Tuy nhiên, tuần sau đó, tôi đi trượt tuyết cùng với một số bạn bè tại địa danh Kooma (địa danh này do thổ dân Úc đặt ra và phát âm giống như chữ “Coma”). NT cùng đi trượt tuyết với cả bọn chúng tôi để rồi hai đứa chúng tôi bắt đầu đi chơi riêng với nhau và hai năm sau đó, chúng tôi lấy nhau. Hóa ra tôi đã thực sự “gặp” NT, vợ tương lai của tôi tại địa danh Kooma, giống như lời nói của vị linh mục trong giấc mơ vậy!

Sau khi đã lập gia đình, chúng tôi rất muốn biết sẽ lập nghiệp tại quốc gia nào. Một đêm, cũng trong một giấc mơ khác, tôi lại thấy một vị linh mục người da trắng rất hiền từ và linh mục đã nói với tôi bằng tiếng Anh:

- You will be there alright but keep trying!
(Con sẽ tới được nơi đó nhưng phải cố gắng).

Quả nhiên, vài tháng sau, đôi vợ chồng trẻ chúng tôi đã tới lập nghiệp tại Canada rất thuận buồm suôi gió. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa đoán được hai vị linh mục đó là ai và tại sao lại có sự “trùng hợp” thật đúng với sự thật như vậy?

Năm 1992, hai ngày trước khi bà ngoại của hai con trai tôi mất tại tư gia của chúng tôi, tôi nằm mơ nhìn thấy một bóng ma của một người đàn bà mặc đồ tang trắng đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây ở ngoài vườn. Bóng người mặc tang trắng này đang ngó vào trong nhà chúng tôi. Tôi sợ toát mồ hôi và thức giấc. Lúc này thì gia đình bên ngoại của các cháu đã từ Hoa Kỳ và Âu Châu về tề tựu đầy đủ tại tư gia chúng tôi để cầu nguyện cho Cụ. Và Cụ đã thanh thản ra đi trong lúc nhà vắng người nhất.

Năm 1991, Cụ bị ngã trước cái chân cầu thang khi Cụ trèo lên gác. Cụ bị nứt xương tay bên phải và chỉ khi về đến nhà, chúng tôi mới biết điều đó. Kết quả là Cụ đã phải vào nhà thương bó bột. Cụ đã kể lại cho chúng tôi biết là sau khi Cụ đã ngã, tuy quá đau tay nhưng Cụ đã “nghe thấy” giọng một người đàn bà Việt Nam nói với Cụ:

- Tôi biết là Bà đã ngã và Bà đau lắm. Thôi để tôi giúp đưa bà trèo lên gác mà vào phòng nằm nghỉ!

Mùa Thu năm 1992, sau khi Cụ mất được ít lâu, một đêm tôi nằm mơ. Thoạt đầu trong giấc mơ, tôi “nghe” thấy tiếng động như một vật gì nặng mới rớt xuống đất. Sau đó, tôi “thấy” Cụ nằm sóng soải trên sàn nhà ngay trước bậc cầu thang đầu tiên từ phòng khách lên gác. Cụ mặc cả quần lẫn áo cà sa. Phải chăng là là hồn của Cụ đã về báo mộng cho tôi biết Cụ đã ngã tại chỗ nào (điều mà Cụ chưa kịp nói rõ cho tôi trước khi Cụ mất) và bây giờ Cụ đã được siêu thoát ở Thế Giới Bên Kia (người Tây Phương gọi là The Beyond).

Sau khi bà ngoại của các cháu qua đời, đời tôi bắt đầu rất “vất vả” và kết quả là tôi đã phải dọn ra sống một mình trong một thời gian khá lâu. Tôi đã đi vào Thiền Ðịnh để cố gắng lấy lại sự bình an trong tâm hồn. Trong lúc ngồi thiền, tôi đã “nhìn thấy trong đầu” nhiều hình ảnh như những khi tôi đang đi du lịch vậy, đặc biệt là từ trên cao nhìn xuống. Một đêm khuya thanh vắng như thường lệ, trong lúc ngồi thiền trong một căn phòng cao ốc một mình, tôi cảm-nhận-thấy rõ hình bóng mẹ của bạn tôi. Cụ đã qua đời được 1, 2 hôm trước đó và tôi cũng đã ngồi tụng niệm cho Cụ với mọi người trong gia đình của bạn tôi. Tôi “thấy” Cụ đang tiến lại phía tôi, tôi không hề sợ hãi mà còn thấy “vui” là đằng khác nữa rồi tôi cảm thấy Cụ “nhập” vào người tôi. Tôi vẫn ngồi nhắm mắt niệm Phật và không hề sợ hãi. Tự nhiên tôi cảm-nhận-thấy một luồng sinh lực (energy source) chạy xung quanh thân thể. Tôi cảm thấy khỏe khoắn và an vui lạ thường. Tôi cũng có cảm tưởng là tôi không còn ngồi trên sàn đất nữa mà thân thể tôi đang lơ lửng chừng 30, 40 cm cao hơn mặt sàn nhà. Tôi vẫn tiếp tục niệm Phật và tôi “nói trong đầu” :

- Con xin cám ơn Bác đã đến “thăm” con!

Vài ba phút sau, tôi không còn cảm-nhận-thấy luồng sinh khí đó nữa và tôi “thấy” tôi trở về lại với vị trí của tôi trên sàn nhà.

Tháng Hai, năm 1992, trong lúc tôi đang rất bận rộn với công việc nhà trường và sinh hoạt thiện nguyện. Sáng sớm một hôm Chủ Nhật, tôi mơ ngủ thấy bạn tôi đến “thăm tôi”. Anh ta tươi cười và ăn mặc rất chỉnh tề như khi đi ăn cưới vậy. Anh ta nói với tôi:

- Tôi đến chào ông đây!

Nói xong, anh ta vui vẻ vẫy tay chào tôi rồi bỏ đi. Tôi bàng hoàng tỉnh giấc và chẳng có thể ngủ tiếp được nữa. Ðến trưa hôm đó, tôi được biết bạn tôi đã qua đời tối hôm Thứ Bẩy, hưởng dương 44 tuổi! Ðặc biệt là ngoài tôi ra còn có 2 người khác bạn của chúng tôi cũng đã được anh đến “chào” như vậy! Anh và tôi đã từng sinh hoạt cộng đồng với nhau trong nhiều năm và thân nhau như hai anh em ruột vậy. Những khi nào anh em chúng tôi gặp những việc “khó nuốt” trong lúc sinh hoạt mà chẳng biết nói cùng ai, chúng tôi thường hay nhìn nhau rồi nói:

- Thôi thì tôi với ông mỗi đứa ngậm một quả bồ hòn vậy!

Nói xong, hai đứa phá ra mà cười với nhau. Sau khi bạn tôi đã vĩnh viễn ra đi, một mình tôi ngậm hai quả bồ hòn: một cho một kẻ Cõi Âm và một cho một kẻ Cõi Dương! Lâu lâu, tôi “gặp” lại anh trong giấc mơ; trông anh già hẳn đi nhưng có vẻ an nhiên tự tại và ít nói, ít tươi cười như ngày xưa!

Năm 1995, khi đời tôi đang đi vào một khúc quanh một chiều, cũng trong một buổi sáng sớm tinh sương, tôi mơ ngủ thấy một một chị bạn đồng trang lứa với tôi. Chúng tôi đã đi du học cùng năm với nhau rồi cùng trở thành hai nhà giáo. Bạn tôi rất tươi cười, mặc áo đầm dài và chị nói với tôi trong giấc mơ:

- Tôi đến chào P. đây! Ở lại bình an nghe!

Tôi toát mồ hôi hột, giật mình thức giấc và tôi không tài nào nhắm mắt mà ngủ đưọc nữa vì tôi nhớ đến giấc mơ với anh bạn kia của tôi.

Buổi trưa hôm đó, tôi được biết là bạn tôi đang hôn mê ở trong nhà thương và đang thoi thóp sống nhờ “hệ thống trợ sống” (life support) và qua đời sau đó một ngày. Tôi được nhà thương cho biết là bạn tôi đã bị “brain dead” (phần óc đã chết) ban đêm, trước khi chị “về chào từ biệt” tôi lúc buổi sáng sớm! Bạn tôi mất lúc 53 tuổi và để lại bốn đứa con thơ trong sự thương tiếc của bạn bè. Tuyệt nhiên, tôi chưa hề “gặp lại” bạn tôi trong một giấc mơ nào cả.

Qua những giấc mơ lạ lùng này (hay thực sự ra là những tín hiệu kỳ lạ?), tôi thường tự đặt câu hỏi cho chính tôi:

- Thế nào là ‘sống’, thế nào là ‘chết’? Sau khi ‘chết’, ‘linh hồn’ sẽ đi về đâu? Mà làm sao chứng minh được là con người có ‘linh hồn’ nhỉ?

Tôi đã đi vào Thiền Ðịnh và rất muốn tìm hiểu về Thế Giới Tâm Linh.

Nhờ Thiền Ðịnh, nhờ những câu hỏi mà tôi tự đặt ra trong đầu óc, nhờ những kinh nghiệm sống ngoài đời và những giấc mơ lạ lùng mà tôi đã có hứng để viết bài “Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài” liên quan tới những điều mà tôi hằng nghĩ tới:

http://www.khoahoc.net/baivo/damtrungphan/chutam.htm

Trong bài này, tôi đề cập đến phần thông minh về Trí Óc (Intelligence Quotient), phần thông minh về Cảm Xúc (Emotional Intelligence Quotient) và phần thông minh về Tâm Linh (Spiritual Intelligence Quotient). Qua Internet, tôi đi kiếm các tài liệu về Tâm Linh và Gọi Hồn và tôi mới kiếm ra website dưới đây của một nhóm khoa học gia Tây Phương viết về phần linh hồn của những người đã chết (body dead):

http://www.worlditc.org/c_01_lohf_part1.htm

Quý Vị tin hay không tin là “chết là hết” và cái “chết” của con người mà các khoa học gia Tây Phương trong ngành Tâm Lý Dị Biệt / Tâm Lý Nửa Vời (Parapsychologists) cho rằng đó chỉ là “cái chết của xác thân” mà thôi (body death) nhưng phần hồn vẫn còn tồn tại, xin mời Quý Vị vào đọc website này. Quý Vị sẽ thấy họ đã viết về những tín hiệu kỳ lạ (paranormal signals) của nhiều “người“ ở Thế Giới Bên Kia” (The Beyond) về báo mộng cho những người thân của họ đang sống trên Cõi Dương này.

Sau phần Gọi Hồn tại Hà Nội, tôi cảm thấy đầu óc rất thảnh thơi vì tôi đã cảm-nhận-thấy những câu hỏi về “sống, chết, linh hồn” mà tôi tự đặt ra cho tôi trong nhiều năm đã hầu như có câu trả lời tuy chưa thật là thỏa đáng nhưng cũng đã có một số chứng cớ khá rõ ràng mà chính tôi đã được dự kiến.

Tôi thấy phấn khởi và vui vẻ muốn đi thăm nhiều nơi trên quê hương, đất nước Việt Nam của tôi. Chỉ ở ngay tại Việt Nam, tôi mới bắt đầu cảm - nhận được thế nào là “Hồn Sông Núi” và vì vậy mà hai vợ chồng chúng tôi tiếp tục chuyến đi thăm quê hương cội nguồn từ Bắc xuống Nam.

Xin xem tiếp Phần 4: “Xuôi Nam”.

Ðàm Trung Phán

Feb.14, 2007

Canada


Không có nhận xét nào: