Kính gửi đến quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
Một chút tình xưa không dám ngỏ,
Trăm năm thương nhớ tỏ về đâu .
Cóc cuối tuần:
Có Những Giọt Mưa
(Mến tặng các cựu học sinh BTX/THD của khung trời Dalat
nhân ngày hội ngộ cuối tháng 5/2006 tại Montréal)
Cuống quít giọt mưa xanh,
Rơi trên thành phố lạnh.
Tóc mơ chiều óng ánh,
Chóng vánh phút tan trường.
Anh lóng ngóng bên đường,
Hồn vấn vương tà áo .
Tuổi học trò khờ khạo,
Miền mộng ảo rong chơi .
Anh tay trắng vào đời,
Em nhìn trời cao vút,
Nên ngõ về hun hút,
Anh côi cút tình câm.
Mưa giã biệt lâm râm,
Anh âm thầm lủi thủi,
Lê chân lìa phố núi,
Đường gió bụi tìm quên .
Chiến trường đẫm mưa đêm,
Lòng mềm như sương khói,
Giận mình xưa chẳng nói,
Cho tiếc nuối muộn màng.
Ngày sẩy nghé tan đàn,
Anh bàng hoàng tê tái,
Biết bao giờ gặp lại,
Người gái nhỏ năm nao .
x
x x
Rồi mưa nắng qua mau,
Tìm nhau trên đất lạ,
Em còn tươi sắc hạ,
Anh đã ngả màu đông.
Em tíu tít bên chồng,
Anh ngồi trông bóng tối,
Thầm cắn răng nuốt vội,
Dòng suối chực trào tuôn.
Có những giọt mưa buồn,
Rớt xa nguồn lặng lẽ.
Anh một đời quạnh quẽ,
Vẫn làm kẻ bên đường.
Trần Văn Lương
Cali, 6/2006
1 nhận xét:
Nghĩ lại con trai VN nhát thiệt héng. ĐKG cũng thuộc lọai này, thư viết cho nhiều không dám đưa, chỉ biết đạp xe đạp lẻo đẻo sau lưng xe cô bạn mà không dám chạy song song để tán chuyện... Tới bây giờ vẫn còn nhát ! Than ôi :-).
Đăng nhận xét